Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 62: Nuốt hoa trị thương, gặp Phạm Văn Thiên




Chương 62: Nuốt hoa trị thương, gặp Phạm Văn Thiên

Hai mươi giây không đủ để cho hắn kịp quay lại.

Gần đó chỉ có Âu Cơ cùng Thánh Gióng căn bản không thể làm được gì.

Vĩnh Diệt lông mày đều nhanh nhíu chặt thành một đường, ánh mắt quét một vòng.

Bên trời đêm, lấy Lãnh gia làm điểm xuất phát trải rộng ra đằng sau dài không thấy được điểm cuối đại địa.

Bên trời sáng tương tự như trời đêm.

Cách Lãnh gia vài ngàn mét, trên không mười chiếc mẫu hạm vẫn đang hướng Lãnh gia chuẩn bị nổ pháo.

Dưới mặt đất, số cánh cổng đại khái có thể phân làm ba loại đi ra phân biệt là xe tăng, chiến xa nói chung và bộ binh.

Một triệu đại quân bộ binh, một số lượng khổng lồ trong đó có khoảng trăm cái ngũ tinh cấp bậc, nghìn cái tứ tinh, năm mươi nghìn cái tam tinh, hai trăm nghìn nhị tinh, hơn ba trăm nghìn nhất tinh, số còn lại là người bình thường.

So với một chi đại quân triệu người này Lãnh gia lộ ra quá nhỏ bé, dưới tình huống bình thường là một đường càn quét không sai lệch.

Đó là bình thường, giờ khắc này nhìn xem chi này đại quân trong lòng Vĩnh Diệt run rẩy sợ hãi không nói lên lời, da gà nổi hết cả lên.

Không phải sợ hãi bởi lực lượng cường đại của đối phương mà là có chút không tin vào được mắt mình.

Từ hình dạng không phải giống nhau y hệt thì cũng chín thành trở lên đến khí tức đều gần như giống hệt nhau phải đến chín mươi mấy phần trăm.

Hắn lại không mù, giờ khắc này còn không nhìn ra sao. Đội quân triệu người này đều mẹ nó là người nhân bản, nhân bản vô tính loại kia.

Nhìn khuôn mặt đờ đẫn không chút biểu cảm này đi, ánh mắt vô thần đó nữa kìa, dáng đi cứng ngắc có quy luật đều tăm tắp kia nữa. Tất cả mọi thứ toát ra từ nó đều như muốn nói lên rằng đám nhân bản này không có linh hồn, không có chính mình ý thức, chắc chắn là thủ đoạn hèn hạ độc ác cấp thấp nhất nhân bản vô tính không sai.

Xác nhận rõ điểm này Vĩnh Diệt không còn có sợ hãi như vậy.

Đội quân này xác thực lợi hại, lấy thịt đè người không ai cản nổi. Nhưng chỉ cần có thể cản được một thời gian thì lại khác.

Trong các cuộc đại chiến quy mô lớn nhường này, loại q·uân đ·ội này không phải trông mong nó lấy được thịt đi đè người, không thì là tiêu hao chiến hao c·hết quân địch, không thì là câu kéo kỹ năng tìm hiểu rõ hơn về quân địch từ loại hình sức mạnh, lực lượng, sát thương, vân vân.

Vĩnh Diệt còn muốn thăm dò xa hơn nhưng chiến xa, xe tăng, chiến hạm, mẫu hạm đều có khả năng ngăn cách khiến hắn không nhìn được gì bên trong, có chút thất vọng.

Được a, dù sao biết trước là không được rồi nên cũng chả có gì mà phải thất vọng.

Nhìn lại phía sau, Tuyết Nhan đang bay theo muốn đuổi trở về: "Tuyết Nhan, làm gì mà trưng cái mặt lạnh đó ra vậy. Cười lên cái anh xem nào."

Tuyết Nhan làm như không nghe, nhìn hắn một cái lại thôi.

Thấy cảnh này Vĩnh Diệt khẽ nhếch miệng cười.

Hắn hiểu chứ, hắn không phải Phạm Thiên người cô yêu, cứ cho như là thì cũng chỉ là một nửa, còn một lửa là Lạc Long đâu. Một cái người xa lạ mà cô chịu lộ ra mặt này đã xem như là rất tốt rồi.

Không quan trọng, không quan tâm chút này. Gọi chơi chơi chút thôi...nhưng vẫn đau quá. Mình thuộc dạng đẹp trai khoai to vạn người mê thế này cơ mà.

Chính như hắn nói, hắn không phải Phạm Thiên nên không có cái gì tình cảm ý nghĩ đặc biệt, bình thường xem Tuyết Nhan như chiến hữu bạn thân là được rồi.

Còn mười giây nữa tích lũy năng lượng hoàn tất, mười giây sau mười khỏa pháo năng lượng sẽ đồng thời oanh sát Lãnh gia đưa cuộc chiến này đến hồi kết.

Gần đó liền Thánh Gióng cùng Âu Cơ hai người.

Hai người này có thể làm gì?

Cái rắm gì cũng làm không được.

Một pháo còn cản không nổi, không gây được chút cản trở nào chứ đừng nói mười pháo. Huống chi còn có chiến hạm nữa đâu.

Cho nên muốn cản lại, vậy hai đứa này chính là cái đồ ngốc tìm c·hết vô ích.

Nhìn Tuyết Nhan thêm một cái, Vĩnh Diệt thở dài đầy thất vọng.

Vốn còn muốn trước khi c·hết lấy cái nụ cười mỹ nhân làm đồ tiễn đưa, có thể dạng này...được rồi, dù sao hắn không quan trọng lắm, không có gì đáng phải quan tâm cả. Mình là trai đẹp mà, thiếu gì gái xinh chứ. Đúng vậy, hẳn là không sai được đâu.

Hắn cũng không có ý nghĩ gì, hắn là Phạm Thiên nhưng không hoàn toàn là, hoặc vốn cũng không phải là, không có đối Tuyết Nhan có cái gì ý nghĩ, chỉ đơn thuần là vì Tuyết Nhan đẹp nên hắn mới sinh ra ý tưởng như vậy. Dù sao lòng yêu cái đẹp ai chả có.

Vĩnh Diệt cười, nụ cười mang theo vài phần tiếc nuối.

Trước mắt hắn, những chữ cái nhỏ liên tục nhảy ra, giao diện hệ thống nhìn có chút bất ổn.

[Danh hiệu: Vĩnh Diệt Chi Vương.]

[Cấp bậc: ????]

[Tác dụng: Chôn vùi tất cả, hủy diệt tất cả, đưa mọi thứ trở về với tịch diệt vĩnh hằng.]

[Sơ bộ miêu tả: ??? ??? ????]

[Lỗi.]

Những chữ nhỏ này vừa xuất hiện đã vội vã biến mất rồi nhanh chóng xuất hiện trở lại.

[Danh hào: Vĩnh Diệt Chi Vương.]

[Cấp bậc: chân thực danh hào.]

[Sở hữu danh hào này sở hữu kỹ năng Chôn Vùi: không nhìn khoảng cách, dưới điều kiện ngang nhau hoặc không chênh lệch quá nhiều xóa đi mọi đòn t·ấn c·ông đánh trúng.]

[Số lần dùng: 1 (sau khi dùng sẽ tiến vào trạng thái đóng băng tạm thời không thể sử dụng)]

[Sơ bộ miêu tả: danh hiệu của tân sinh thể hợp thể Vĩnh Diệt.]

Cái danh sách này quá phế đi, chẳng phải chỉ là một cái thể hợp thể thôi sao.

Vĩnh Diệt thầm nhổ nước khinh bỉ.

Tính toán chút, còn khoảng sáu giây nữa.

Đáp xuống đất, Vĩnh Diệt hít một hơi sâu tại chỗ bày ra tư thế chuẩn bị ra đòn.

Tuyết Nhan nhìn qua, cô đoán được ít gì đó, mặc kệ, không thân quen không cần quan tâm.

Dù sao c·hết không được.

Hồn lực toàn thân cấp tốc thiêu đốt, khí tức của Vĩnh Diệt nháy mắt tăng lên một đoạn dài.

Bình thường là không thể làm được như này, hồn lực chơi không được như vậy. Nhưng Phạm Thiên là ai, một cái động tí là thiêu đốt tinh huyết gia hỏa, gì cũng đốt ai cũng đánh. Đến một cái đánh một cái, đánh không lại thì đốt cái máu lên liều mạng đánh tiếp.

Vĩnh Diệt có thể thiêu đốt hồn lực không có gì là lạ.

Nhưng hồn lực của hắn không có bình thường, là từ hai thằng trọng thương đến không thể nặng hơn tặng cho hắn. Mà Phạm Thiên đốt đến cấm cả đốt, nào còn chơi kiểu này nổi.

Vì vậy mà hiệu quả của việc thiêu đốt hồn lực giảm đi rất nhiều.

Đợi đến khi không thể tăng lên dựa vào thiêu đốt hồn lực được nữa chỗ hồn lực bị thiêu đốt này lại được Vĩnh Diệt dồn cả vào trong trường kiếm, nối tiếp là khí huyết, còn có tinh thần lực.

Hắn định đưa thêm cả sinh mệnh lực vô nhưng nghĩ lại thật đưa tất vào vậy hạ tràng phải thảm lắm không có tốt như vậy. Huống chi từng này đủ lên bảy mươi bảy mốt cấp rồi, đủ dùng.

Vốn là một thanh bình thường không có gì lạ trường kiếm lại trở nên cường đại không gì sánh được, khí tức nó tỏa ra đã vô hạn tiếp cận lục tinh đỉnh cấp.

Ánh mắt Vĩnh Diệt bình tĩnh, yên lặng không chút dao động.

Sau một kiếm này có lẽ hắn sẽ tan biến.

Có thể hắn sợ sao.

Làm một tên kiếm tu hắn s·ợ c·hết sao.

Mặc kệ là dạng gì kiếm tu, tu là dạng gì kiếm tâm cuối cùng đều là vì một mục đích cuối cùng...g·iết địch.

Kiếm ý xung thiên, mơ hồ Vĩnh Diệt như hóa thành một thanh trường kiếm.

Trường kiếm trong tay run rẩy kịch liệt muốn bộc phát chém ra một kiếm đỉnh phong này.

Dù cho sau một kiếm này nó có thể sẽ vỡ nát cũng nguyện ý.

Kiếm sinh ý thức, nhân kiếm hợp nhất.

Có thể lớn như vậy động tĩnh lại là không ai để ý tới, không ai cảm nhận được gì bất thường, mọi thứ đều được khống chế trong phạm vi nhỏ bé. Nếu không phải đứng ở gần, thậm chí là dùng mắt thường đi nhìn đều sẽ không nhìn ra.

Từng đợt khói trắng lượn lờ quanh người Vĩnh Diệt.

Áp súc áp súc áp súc, từng đợt áp súc, từng sự chuẩn bị đều vì chém ra một kiếm này.

Ba giây trước khi pháo bắn.

Hai giây.

Một.

Trường kiếm trong tay run rẩy lợi hại, mơ hồ có từng vết nứt dọc theo mũi kiếm dọc xuống tay cầm.

Tất cả đều cho thanh kiếm này, mọi thứ đều nhờ vào thanh kiếm này.

Kiếm khách chính là như vậy, mọi thứ đều là dùng kiếm đến giải quyết, đều là dựa vào một thanh kiếm nơi tay.

"Một kiếm này tên...Phủ Định - Đa Trọng Thế Giới Hủy Diệt."

Một đạo kiếm khí vạch phá bầu trời mà đi, từng đợt hắc lôi lượn lờ quanh kiếm khí càng tạo thêm cảm giác nguy hiểm.

Không có màu mè hoa mỹ, không có mỹ cảm hoành tráng hiệu ứng, chỉ đơn thuần một kiếm, một đạo kiếm khí ẩn chứa vô cùng cường đại lực lượng được chém ra.

Bay được nửa đường bỗng một hóa thành mười, mười đòn t·ấn c·ông khác nhau phân biệt bay hướng mười khỏa pháo.

Kinh ngạc là mười đạo kiếm khí này y nguyên có sức mạnh ban đầu không hề bị giảm bớt.

Một đòn này tuy Vĩnh Diệt đã cố gắng không để lộ bất kì gì ra ngoài nhưng cái khí tức hủy diệt tất cả mọi thứ kia lại là không thể giấu được.

Kiếm khí sắc bén cường hãn chép đứt không gian mang theo hủy diệt khí tức thẳng tới đạn năng lượng.

Tới tận bây giờ mới có người chú ý tới bên này.

Tất cả đều kinh hãi không thể tưởng tượng nổi Vĩnh Diệt lại có thể đánh ra được một đòn như vậy.

Sẽ không phải là có cái cao thủ gì đó nấp ở một bên đánh lén đó chứ.



Mọi người trong đầu không khỏi toát ra ý nghĩ như vậy.

[Ký chủ vừa sử dụng kết hợp kỹ năng phân trảm cùng kiếm pháp diệt thế tạo ra một kỹ năng mới "phủ định - đa trọng thế giới hủy diệt" trước nay chưa từng có.]

[Ký chủ vừa sử dụng danh hảo Vĩnh Diệt Chi Vương kỹ năng "c·hôn v·ùi" mọi đòn t·ấn c·ông b·ị đ·ánh trúng nếu ngang nhau hoặc không chênh lệch quá nhiều sẽ bị xóa bỏ.]

"Có chút không quen cộng thêm tiêu hao quá lớn, vẫn là không khống chế được." Vĩnh Diệt lắc đầu thở dài.

"Vốn định âm thầm đánh cái ám thủ kết quả lại tỏa sáng như này, quả nhiên người ưu tú chính là như vậy, đi đến đâu cũng giấu không được hào quang."

Cùng lúc đó mười khỏa pháo năng lượng bắn ra, mười viên đạn năng lượng thẳng hướng Lãnh gia mà đi.

Như là có ý thức của bản thân hay là giống t·ên l·ửa truy tung một dạng, mười đạo kiếm khí đánh cái quay vòng đuổi theo đạn năng lượng.

Người bên thiên khoa kỹ không chút ảnh hưởng.

Mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng thì lại thế nào.

Đánh trúng, bạo tạc sinh ra khi hai đòn v·a c·hạm như cũ có thể thổi bay Lãnh gia.

Kiếm khí ngày càng gần, cái khí tức ẩn giấu kia dần lộ ra để người bên thiên khoa kỹ nhận ra không ổn.

Có thể là muộn rồi, không còn kịp nữa.

Để người không tin nổi vào mắt mình một màn phát sinh.

Khi kiếm khí chém trúng đạn năng lượng nổ tung một màn không có xảy ra.

Mười viên đan năng lượng lặng yên không một tiếng động biến mất khi vừa bị kiếm khí chém trúng.

Nó biến mất như bị một thứ gì đó xóa bỏ đi, không còn tồn tại trên thế giới này.

Chỉ có một chút tản mát năng lượng khi pháo bắn để chứng minh sự tồn tại của đòn t·ấn c·ông vừa rồi.

[Mục tiêu chỉ định đạn năng lượng, kiếm khí thập phân trảm địch.]

[Ký chủ sử dụng "c·hôn v·ùi"]

[Xác nhận ngang nhau uy lực, đạn năng lượng đánh trúng đã bị xóa bỏ.]

"Thần kỳ kỹ, lại còn không phải tầm thường thần kỳ kỹ."

"Hai thần kỳ kỹ."

"Không thể nào."

Từ trong mẫu hạm truyền ra vài tiếng kinh hô.

Hiển nhiên là những người này kinh ngạc đến không khống chế được, đệ lộ cả giọng nói ra ngoài.

Không cho bất cứ ai thời gian phản ứng, đồng đội hay kẻ địch đều không có, hắn không còn nhiều thời gian nữa, cơ thể bắt đầu xuất hiện dấu hiệu nứt vỡ.

Ngay khi chém ra một kiếm này Vĩnh Diệt chân không ngừng nghỉ lập tức quát một tiếng chân phải dậm thật mạnh xuống, cường đại hồn lực dọc theo chân Vĩnh Diệt tiếp xúc lan tràn xuống mặt đất rồi lan ra xung quanh.

Hắn đã nói hồn lực có thể khống chế, chỉ cần không đứt mất liên kết khi ra ngoài cơ thể thì vẫn có thể khống chế bình thường nên mới có chiêu thức thuần hồn lực được tạo ra.

Hắn cũng đã nói, loại q·uân đ·ội này quá yếu không nhấc nổi sóng gió gì ngoài làm bia đỡ đạn câu skill ra.

"Tích địa - đại địa chia tách."

Vĩnh Diệt bạo hống, hai mắt xích hồng, hai tay làm tư thế như đang muốn kéo tách đại địa ra.

Tiếp đó một màn càng làm rung động lòng người xuất hiện.

Mặt đất rung chuyển, từng vết nứt xuất hiện rải rác các nơi nhanh chóng lan tràn đến một chỗ.

Đại địa...thật bị Vĩnh Diệt kéo ra làm đôi tạo thành một vực thẳm sâu không thấy đáy.

Mênh mông hồn lực cường đại thẩm thấu đến từng ngóc ngách trong lòng đất đồng thời vẫn giữ liền mạch không đứt liên kết đã giúp cho Vĩnh Diệt làm ra được một điều không tưởng.

Việc này xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi khi những người khác kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã có hơn nửa xe tăng lọt vực, ba thành chiến xa rơi xuống, cùng gần như toàn bộ bộ binh người thường và một chút nhất nhị tam tinh lọt xuống.

Sau đó.

Không còn sau đó nữa.

Vĩnh Diệt không biết đám này có bay được không, dù sao đều không phải người bình thường. Để đề phòng vạn nhất hắn vẫn là chọn g·iết địch từ trong trứng, dập tắt mọi cơ hội dù là nhỏ nhoi nhất.

Hai tay áp vào nhau, mặt đất theo đó ghép lại như cũ, vực thẳm kia cũng biến mất không còn dấu vết, cùng với là lượng lớn sinh mệnh tống táng chung.

Lóe lên một cái, Vĩnh Diệt tách ra hóa thành Phạm Thiên và Lạc Long ngã luôn tại chỗ.

Lúc này Tuyết Nhan cuối cùng đuổi tới.

Nhìn hai người kiệt sức nằm vật một chỗ, Tuyết Nhan bay xuống xách hai người lên đi tiếp.

"Làm tốt lắm."

Giọng của Lãnh gia chủ lại vang lên.

Mặt đất lại lần nữa rung chuyển, một tòa nhà, không, là căn cứ hay càng giống một tòa pháo đài trồi lên từ mặt đất tại chỗ cũ của Lãnh gia, so Lãnh gia còn to gấp vài lần.

"Triển khai bảo hộ!"

Một màn sáng xanh nhạt xuất hiện bao trùm cả pháo đài.

[Hoàn toàn tải xuống, cập nhật hoàn tất.]

[Lỗi!]

[Ngưng chức năng thêm điểm kỹ năng.]

[Ngưng chức năng sát lục thu thập kinh nghiệm.]

[Ngưng chức năng sát lục nhặt đồ.]

[Ngưng...]

[...]

Một chuỗi dài thông báo lấp lóe thay đổi liên tục.

"Khai chiến, triển khai nhiệm vụ."

Giọng Lãnh gia chủ vang vọng tứ phương.

[Xác nhận c·hiến t·ranh.]

[Xác nhận mở khóa linh kỹ c·hiến t·ranh.]

Đỉnh pháo đài mở ra, từng chiếc máy b·ay c·hiến đ·ấu, tiêm kích, chiến hạm loại hình thi nhau bay lên tiến hành không chiến với quân địch.

Bên dưới, xe tăng cùng chiến xa nhẹ nhàng xuyên qua màn chắn đi ra chiến trường.

Khoa kỹ là vậy đấy, không có quá nhiều khác nhau về ngoại hình, loại phổ biến v·ũ k·hí c·hiến t·ranh này đại thể đều giống nhau bên ngoài, khác nhau chủ yếu vẫn là ở cấu tạo bên trong.

Về số lượng, bên Lãnh gia ít hơn nhiều lắm, gấp hai gấp ba lần. Đây là còn do Vĩnh Diệt cho chôn một đám lớn tình huống dưới.

Chưa kể còn không có bộ quân, cả Lãnh gia tìm khắp cũng chỉ được nhiều lắm nghìn người, Lãnh gia không dám sản xuất người nhân tạo.

Lãnh gia chủ ngồi trong phòng điều khiển, xung quanh là khoảng trăm người đang bận rộn với công việc của mình, những người còn lại đều ở phòng khác.

Nhìn chiến cuộc thông qua màn hình, Lãnh gia chủ không khỏi lại mắng thêm vài câu.

Khốn kiếp, quân của Lãnh gia dù không mạnh nhưng ít ra còn có. Kết quả tốt, tới cái không chút thông báo c·hiến t·ranh quân đều không kịp điều về vậy còn đánh cái rắm.

Chẳng lẽ về sau còn muốn nuôi luôn quân trong nhà.

Nói thì nói vậy hắn không nghĩ là mình thua. Trước đó không dám nói, xác suất cao là thua. Có thể bây giờ nha, khả năng thắng tăng lên cao lắm.

Lý do không có gì nhiều, đơn giản vì bọn hắn không phải bình thường khoa kỹ, cũng không phải đơn thuần siêu phàm.

Tuyết Nhan bay lại gần tùy tiện ném hai quả tạ kia qua màn chắn. Miễn là màn chắn chưa mất thì ở đâu cũng vậy, trong màn chắn đều sẽ an toàn.

"Khặc."

Phạm Thiên ho ra một ngụm máu, toàn thân đau đớn, khí lực cạn kiệt khiến hắn không thể ngồi dậy được đành phải nằm tại chỗ.

Mấu chốt là nằm chỗ này có chút thối, không biết có phải do có nhà vệ sinh nào gần đây không.

"Mày hại tao rồi Long ơi." Phạm Thiên than vãn.

"Kêu củ lôi, rõ ràng một khắc cuối cùng đó tung đòn loại thiêu đốt tất cả này là của mày được không. Có kêu khổ cũng phải là tao, đéo đến lượt mày đâu ặc."

Lạc Long gào ầm lên động tới v·ết t·hương lại nằm đơ một chỗ.

Hiển nhiên bọn hắn vẫn giữ được ký ức lúc hợp thể.

"Mẹ, không làm vậy thì Lãnh gia chẳng phải toang chắc rồi."

Lạc Long tức giận quát ầm lên: "Mày cũng biết, biết còn trách tao cái đéo." tao hiền quá nên mày muốn leo lên đầu tao ngồi phải không.

Thì vì vậy nên tao mới nói với mày, im cho tao phát tiết tí nào, Phạm Thiên buồn bực lầu bầu.

Trong khi hai người tranh cãi thì Âu Cơ cùng Thánh Gióng cũng bay tới.

Nhìn Tuyết Nhan đang ngồi khôi phục bên cạnh hai người không nói một lời lập tức ngồi xuống tranh thủ khôi phục.

Đến lúc này cả ba người đều tiêu hao rất lớn, còn có v·ết t·hương nặng nhẹ trong quá trình chiến đấu.

Để tiếp xuống nâng cao tỉ lệ sống sót khôi phục đỉnh phong là điều bắt buộc phải làm.

Hai người Lạc Long cùng Phạm Thiên còn đang cãi nhau.

Bọn hắn tiếp theo xem như là phế rồi, tiêu hao sạch sẽ không nói còn thương thế cực nặng, khôi phục lại còn không được nói gì tới tham chiến.

Kế tiếp chiến đấu chỉ có thể dựa vào người khác, bọn hắn không thể góp được thêm chút sức lực nào.



Lực bất tòng tâm.

Hai quân giao chiến.

Bên thiên khoa kỹ, chiến xa cùng bộ binh ở đằng trước t·ấn c·ông, xe tăng ở đằng sau nổ pháo chủ công. Trên trời chiến hạm thả bom xuống dưới, một bộ phận không chiến cùng bên Lãnh gia.

Bên Lãnh gia tù hơn chút, lại thêm số lượng ít hơn nên tạm rơi vào hạ phong.

Phạm Thiên còn đang cùng Lạc Long lải nhải.

Vết thương chưa lành của hắn sau vụ này càng thêm nặng hơn, đôi mắt mù trước đó chỉ là không nhìn được gì một chút cảm giác còn tại, nay mù thật.

Trầm mặc một chút Phạm Thiên bỗng hỏi: "Mày nghĩ sao, thắng được không?"

Hắn không quá quen thuộc với thế giới này, chiến lực ước tính không rõ ràng nên không biết phần thắng về ai cứ việc hắn chinh chiến sa trường vài trăm năm, lớn nhỏ trận chiến không dưới nghìn.

Lạc Long nghĩ một chút, nhìn chiến trường một chút rồi lại nghĩ một chút, ảo não nói: "Tao không có hiểu sâu về khoản này của Lãnh gia, mày hỏi Tuyết Nhan còn tín hơn hỏi tao. Bất quá từ trước mắt tới xem chúng ta đang ở hạ phong nhưng không kém quá nhiều, không phải không có cơ hội thắng."

"Thật không còn cách nào để chúng ta tham chiến à, ngồi một chỗ chờ người khác làm hết không phải phong cách của tao."

Nói xong Phạm Thiên lại thở dài.

Hắn biết yêu cầu của mình quá đáng, thương thế của tự bản thân hắn còn không rõ sao, nặng đến sắp c·hết t·ại c·hỗ rồi chứ nói gì đi đánh nhau.

Không chút do dự lắc đầu, Lạc Long nói: "Đặt cược bản thân vào tay người khác cũng không phải phong cách của tao. Có thể là thật không có cách nào, bây giờ hai đứa giữ được cái mạng này đã là tốt lắm rồi."

Nói nói Lạc Long không khỏi nhìn sang hư không, nơi đó đang hiển thị thông tin về bông tai potara.

[Bảo vật độc nhất.]

[Linh kỹ: bông tai potara (bên phải)]

[Tác dụng: kết hợp hai người lại với nhau sức mạnh tăng lên gấp nhiều lần.]

[Cách dùng: đeo lên hai bên tai.]

[Chú ý: thời gian hợp thể có thể bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố.]

[Giới thiệu sơ lược: do Lạc Long lấy được từ phần thưởng sự kiện thuợng cổ.]

[Trạng thái: thương tổn, đang hồi phục.]

Lòi ra thêm một ô trạng thái, nhưng không phải đang hồi chiêu mà là hồi phục, lần này chơi lớn thật rồi.

"Đôi bông tai này hồi phục lâu đấy. Không nghĩ tới lại bị thuơng nặng như vậy đều thương tổn tới bông tai rồi."

Phạm Thiên gật gật đầu.

Vĩnh Diệt e là trong thời gian ngắn không có cơ hội ra sân trở lại.

Tiếng bom nổ đạn rơi vẫn ầm ầm bên tai vô cùng ác liệt.

Nếu không phải đều là không người lái giờ này e là đã thây phơi thành đống máu chảy thành sông cả rồi. Nhưng bù lại xe tăng máy bay cái gì b·ị b·ắn hỏng chất thành núi có vẻ không khác lắm.

Tiếng động cơ, tiếng bom rơi bom nổ, tiếng pháo bắn cứ ầm ầm bên tai làm Phạm Thiên có chút khó chịu.

Chỉ nghe không nhìn, còn nằm liệt một chỗ, hắn chưa từng chịu cảnh như này.

Lạc Long liếc nhìn một chút nói: "Hệ thống bây giờ hoàn thiện hơn rồi, có mấy cái chức năng cũng thú vị lắm. Làm theo tao này!"

Phạm Thiên hơi nhíu mày, con lợn này lại định làm gì đây.

Có thể ngẫm lại tình cảnh lúc này không ai lại rảnh đi chơi đùa cái gì, có lẽ thật làm được gì đó.

"Hệ thống, vào YT!"

"Hệ thống, vào YT!"

Phạm Thiên lặp lại y nguyên lời của Lạc Long.

Giao diện hệ thống hiện lên, một biểu tường có hình chữ "Y" được mở ra thành một giao diện riêng, còn giao diện hệ thống lại biến mất.

"Đăng kí tài khoản, đăng kí kênh YT!"

"Đăng kí tài khoản, thành lập kênh YT!"

[Đăng kí tài khoản thành công.]

[Thành lập kênh YT hoàn tất mã 241120.]

"Bắt đầu live stream!"

"Bắt đầu live stream!"

Lần này giao diện YT không có nhảy linh tinh mà là màn hình bỗng hóa đen.

Hai giây sau, trên màn hình là cảnh tượng trước mắt của Phạm Thiên.

Phạm Thiên nếm thử xoay đầu nhìn quanh, trên màn hình cảnh tượng theo đó di chuyển.

"Hệ thống lúc trước kì thật không có cái gì chức năng ngoài bảng cá nhân, túi đồ, dùng sách kỹ năng cùng nhiệm vụ. Bây giờ hệ thống xịn hơn tí...nhưng vẫn phế, có thể kết nối mạng cùng chạy một vài ứng dụng phổ biến, mày cứ hiểu hệ thống bây giờ tích hợp thêm cả điện thoại với máy tình vào ấy. Về phần YT kiểu gì mày chả biết rồi, đăng kí tài khoản rồi live như mấy streamer ấy, xong tự xem live của mình luôn. Do là của hệ thống nên mù vẫn xem được như thường. Bất quá so thực tế chậm hơn một vài giây, dùng lúc bình thường còn được chứ những lúc khác xem như vứt, với lại còn tốn tinh tệ hoặc hồn lực đi kích hoạt nên điện thoại máy tính vẫn là chủ lưu. Tao khuyên mày không nên dùng cách này nhiều, sẽ gây ra ỷ lại cùng trì độn phản ứng, nếu có một ngày mắt mày chữa được thì toang rồi. Kể cả lúc bình thường mà phản ứng chậm một chút cũng c·hết chứ không đùa. Ba giây với nhất tinh là vấn đề nhỏ, với nhị tinh không quá lớn, tam tinh là vấn đề lớn mà tứ tinh thì đó là mệnh vấn đề..."

Lạc Long thao thao bất tuyệt, Phạm Thiên lại là không quan tâm, hắn còn đang bận xem đánh nhau đâu.

Nhìn một hồi Phạm Thiên hỏi: "Tao phát trực tiếp như này có ổn không, có mấy thứ không tiện lộ ra ngoài cho lắm."

Lạc Long hiểu hắn đang lo lắng điều gì "Không cần lo, muốn live được còn cần vài bước nữa cơ. Bây giờ mày chỉ đang là xen trước xem khung cảnh lúc live như nào thôi."

"OK!"

Đột nhiên Tuyết Nhan đứng dậy nhìn về phía chiến trường.

Phạm Thiên quay sang nhìn, ba giây sau trên màn hình chiếu tới chỗ Tuyết Nhan.

Ánh mắt Tuyết Nhan nhìn về hư không, cô có nhiệm vụ được giao.

[Nhiệm vụ: Sát lục nữ tử thần.]

[Mô tả nhiệm vụ: Giết địch, g·iết địch và chỉ có g·iết địch. Tiêu diệt toàn bộ kẻ địch hoặc bị kẻ địch tiêu diệt. Trở thành nữ tử thần chuyên đi gặt hái sinh mệnh lũ phàm nhân đáng thương, trở thành tâm điểm của cả chiến trường.]

[Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Tùy vào số lượng kẻ địch g·iết được.]

[Trừng phạt thất bại nhiệm vụ: Không có.]

Ánh mắt tràn đầy sát ý quăng hướng bộ binh người nhân tạo, sát khí dày đặc như ngưng thực thành một tôn huyết sắc băng thần đằng sau lưng, thật không biết Tuyết Nhan đã gặp những gì, g·iết đi bao sinh mạng mà có được cỗ sát khí khủng bố này.

Dù là không phải cố ý nhằm vào thì bốn người xung quanh cũng có cảm giác bị đè nén, nguy hiểm như có con dao kề cổ chuẩn bị cắt đứt yết hầu của mình bất cứ khi nào.

Phạm Thiên cảm nhận được hồn lực Tuyết Nhan biến động, biết cô chuẩn bị tham chiến.

Hơn nữa cỗ sát khí kia, hắn cũng cảm nhận được.

"Tuyết Nhan, đón lấy."

Khẽ vẫy tay vật đó nhẹ nhàng rơi vào tay, nhìn thứ trong tay Tuyết Nhan bất ngờ nhìn Phạm Thiên.

Là một chiếc nhẫn, chính xác thì là chìa khóa kho v·ũ k·hí Lãnh gia.

Phạm Thiên nhún vai nói: "Đồ quy nguyên chủ thôi mặc dù anh nghĩ là em không thiếu loại đồ này. Cứ xem như bùa hộ mệnh cũng được."

Lại nhìn chiếc nhẫn trong tay Tuyết Nhan mỉm cười.

"Âu Cơ với Gióng, hai người cũng kết nối với kho v·ũ k·hí đi." Phạm Thiên lại nói.

Âu Cơ cùng Thánh Gióng yên lặng gật đầu không nói gì nhiều, bây giờ không phải lúc. Tranh thủ hồi phục mới là điều cần làm lúc này.

Tuyết Nhan đang định đi thì bước chân bỗng dừng lại.

Nói thật Lạc Long còn tốt, tuy nặng nhưng mọi người quá quen rồi, chỉ cần không c·hết là được vấn đề còn lại là nằm dưỡng thuơng bao lâu thôi.

Nhưng Phạm Thiên thì khác, v·ết t·hương cũ chồng chất v·ết t·hương mới, cả trên thể xác lẫn linh hồn.

Nhìn Tuyết Nhan có chút ngượng ngùng khó nói muốn nói lại thôi, Phạm Thiên kỳ quái hỏi: "Có chuyện gì à?"

Tuyết Nhan nếu đã đứng dậy định đi đâu đó hẳn là có chuyện thực sự quan trọng.

Tình cảnh hiện nay thời gian quý giá hơn bao giờ hết, chậm trễ một chút cũng có thể tạo thành chiến cuộc thay đổi. Vậy mà cứ đứng mãi ở đây là thế nào.

Phạm Thiên nhíu mày, Tuyết Nhan không phải người hay chần chừ thiếu quả quyết như này, rốt cuộc là vì chuyện gì.

Tuyết Nhan cũng biết bây giờ không phải lúc cho sự thiếu quyết đoán, cô cắn răng ném ra một vật rồi bay đi.

"Đừng có nhìn đó!"

Đó là một bông hoa sen trắng tỏa ra ánh sáng thánh khiết ấm áp.

Nó trôi nổi ở trước mặt Phạm Thiên chờ hắn cầm.

Ba giây sau Phạm Thiên đụng vào bông hoa, lập tức bảng thông tin hiện lên.

[Bảo vật độc nhất.]

[Tên: Thanh thần liên.]

[Tác dụng: Thanh lọc cường hóa linh hồn, chữa trị v·ết t·hương linh hồn căn nguyên, tăng cường sức mạnh linh hồn,...]

[Cách dùng: Ăn.]

[Sơ lược giới thiệu: Phần thưởng của Lãnh Tuyết Nhan trong sự kiện thượng cổ, là một cặp với Huyết Thệ Liên. Người ăn một trong hai Liên sau sẽ thâm nhập vào kí ức của người ăn trước và xây dựng một mối liên kết đặc biệt giống như giữa Huyết Thệ Liên và Thanh Thần Liên.]

[Chú ý: Một người không thể ăn cả hai đóa liên nếu không nhẹ thì t·ử v·ong, nặng thì hồn phi phách tán vĩnh bất siêu sinh.]

Phạm Thiên hấp khí, thảo nào Tuyết Nhan chần chừ do dự mãi, thâm nhập kí ức vậy chẳng phải bí mật gì cũng không còn rồi sao.

"Đù Thanh Thần Liên của Tuyết Nhan bây giờ mới đưa mày hả, tao còn tưởng đưa từ sớm rồi cơ. Nói tới mới nhớ, phần thưởng vụ đó của mày là gì đấy, của những người khác tao biết rồi nhưng mỗi mình mày là mù tịt." Lạc Long nói.

Liếc nhìn bảng thông tin cá nhân, Phạm Thiên tùy ý nói: "Chưa phải lúc, tao cũng không rõ tao lấy rốt cuộc là thứ gì nữa."



Không đợi Lạc Long nói thêm cái gì Phạm Thiên lập tức nuốt vào Thanh Thần Liên.

Một dòng nước mát lạnh chảy đi khắp cơ thể, vô cùng thoải mái.

Các v·ết t·hương cơ thể có thể bằng mắt thường thấy được đang trở nên tốt hơn. Mặc dù là bảo vật chuyên về linh hồn nhưng dù sao cũng là đỉnh cấp thần dược, tác dụng chữa thương nhục thể thật không kém. Bất quá chỉ là tốt hơn thôi, Phạm Thiên muốn đủ sức tham chiến thì cứ tắm cái rồi ngủ đi.

Lại nói hắn cạn kiệt không chỉ là hồn lực, thể lực, khí huyết, tinh thần lực, có thể nói là ngoại trừ sinh mệnh lực ra những thứ khác đều cạn sạch sẽ, muốn dựa vào một đóa Liên chuyên về linh hồn, còn không phải chữa thương loại thảo dược không phải mơ thì là gì.

Có chăng là đóa Huyết Thệ Liên kia thì may ra.

Chống đỡ đau đớn ngồi dậy, Phạm Thiên điều chỉnh hô hấp vận chuyển công pháp hấp thu chỗ dược lực đang chạy khắp cơ thể này.

Tại một không gian tối tăm, khi Phạm Thiên xuất hiện tại đây thì ánh sáng mới xuất hiện chiếu sáng làm hiện ra hình dạng vốn có của nó.

"Đây là không gian ý thức, sao mình lại vào đây rồi."

Phạm Thiên cau mày nhìn xung quanh.

Cả cái không gian này bị chia ra làm hai. Đúng vậy, bình thường không gian ý thức là không thể nào chia đôi ra nhưng không gian ý thức của Phạm Thiên lại làm được.

Có thể thấy rõ một bên mà Phạm Thiên đang đứng sáng như ban ngày. Mà một bên còn lại lại u tối không nhìn rõ bất cứ thứ gì, như lâm vào ngủ say.

Giữa hai bên có một màn ngăn vô hình không cho Phạm Thiên đi qua.

Trên không trung Thanh Thần Liên đang tỏa ra từng tia ánh sáng trắng khiết, vùng không gian tối kia theo đó dần bị ép nhỏ lại.

Ngoài mấy cái này ra thì nơi đây cũng không có cái gì đặc biệt, nơi này giống như là một mặt nước tĩnh lặng rộng lớn vô biên vậy.

Nói vô biên thì có chút hơi quá nhưng đây là không gian ý thức, Phạm Thiên muốn như nào chả được nên cũng không sai.

Bất quá lúc này không cần phải làm vậy, thật để nơi đây rộng như vậy thì còn xem được gì.

Ý niệm vừa động không gian ý thức hơi rung chuyển, vô tận đường chân trời biến mất không thấy, nơi đây còn cỡ cái sân lớn nhỏ.

Mà lúc này hai bên không gian bắt đầu biến đổi, có lẽ là do tác dụng Thanh Thần Liên, cũng có thể là do Phạm Thiên tới, tóm lại là có sự biến đổi xảy ra.

Nếu sự biến đổi này là do Phạm Thiên cố tình làm ra thì không có gì đáng nói nhưng hắn lại không làm như vậy. Có thể là làm ra chuyện này chỉ có duy nhất chủ nhân nơi đây, chủ nhân của vùng không gian ý thức này.

Mọi thứ đã quá rõ ràng rồi, là từ vùng tối kia.

Cảnh tượng tiên giới hiện ra, không phải tiên giới hắn biết mà là tiên giới trong truyền miệng của đám người phàm nhân hạ giới.

Tiên khí phiêu miểu cái gì loại hình, còn có hình ảnh các tiên nữ nô đùa dưới hồ,...

Bên này sáng sủa vui tươi bao nhiêu thì bên vùng tối lại âm u đáng sợ bấy nhiêu.

Người thường có thể nghĩ vậy nhưng Phạm Thiên thì không.

Mơ hồ hắn thấy được nơi đó giống như là...một căn phòng ngủ, hắn giống như thấy được một cái giường ở đó.

Cái sân nhỏ này vốn chia ra làm hai nửa đều nhau nhưng nhờ có Thanh Thần Liên mà vùng tối dần nhỏ lại.

Năm phần.

Bốn phần.

Bốn phần rưỡi.

Phạm Thiên yên lặng đứng nhìn chờ đợi.

Khi vùng tối chỉ còn ba phần cái sân rốt cuộc không lại tiếp tục nhỏ hơn.

Người kia rốt cuộc không nhịn được nữa rời giường đi tới gần.

Phạm Thiên cũng bước lại gần màn chắn, hai người cách nhau chỉ còn một mét.

Thình lình người này lại có ngoại hình y hệt Phạm Thiên, à không, đây mới là chân chính Phạm Thiên. Phạm Thiên mới là người có ngoại hình giống hệt Phạm Thiên kia.

"Thôi nào, đang yên đang lành lại làm cái gì vậy trời. Đều tỉnh lại từ trong ngủ say luôn rồi."

Phạm Thiên kia lười biếng gãi đầu nói, ánh mắt vẫn còn lờ mờ buồn ngủ.

Màn chắn giữa hai bên biến mất.

Căn phòng ngủ dần sáng lên giúp Phạm Thiên thấy rõ ràng hơn, đó là phòng của hắn ở nhà.

Thấy được giường, máy tính, tủ đồ, giá sách bố trí giống hệt với căn phòng.

Thấy cảnh này Phạm Thiên vẫn như cũ bình tĩnh, dù hắn không biết về sự tồn tại của đối phương nhưng vẫn rất bình tĩnh.

Không có gì phải bất ngờ bởi khi xuất hiện ở đây, nhìn thấy vùng tối cùng cái giường kia hắn đã đoán ra rồi, hắn chắc rằng bản thân có lẽ đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Nhớ lại ngày đó khi hắn đoạt xá, đối phương vốn không có c·hết, vậy linh hồn đi đâu.

Đáp án là cưỡng ép bị đưa vào ngủ say, mất quyền khống chế cơ thể bị hắn chiếm đoạt.

Hôm nay hắn nuốt vào Thanh Thần Liên, được nhận định là chủ nhân thật sự của cơ thể này còn đối phương là kẻ ngoại lai nên bị thanh lọc hay loại bỏ gì đó, đại khái vậy.

Cũng vì vậy mà đối phương mới tỉnh lại từ ngủ say tạo thành tình cảnh như bây giờ.

"Xin lỗi!" Phạm Thiên áy náy nói.

Một câu xin lỗi này vừa là vì hắn đã đoạt xá đối phương, chiếm đi những thứ vốn thuộc về hắn, vừa là vì bây giờ không thể trả lại cơ thể cho đối phương được.

Khi không đang sống yên ổn bỗng bị tên lông bông không biết từ nơi nào tới đoạt đi tất cả mọi thứ của bản thân, ai mà không hận chứ.

Cũng phải thôi, đổi thành chính hắn giờ khắc này nào còn bình tĩnh đứng đó được như vậy, sớm đã lao lên liều mạng cùng đối phương rồi.

"Không có gì. Khoảng thời gian này xem được không ít kí ức, cũng xem như là hiểu rõ được nhau. Về sau đúc lại cho cái cơ thể là được, cũng đừng có lọc, lọc nữa là c·hết thật luôn đấy."

Phạm Thiên kia nói xong liền quay trở lại giường.

"Lại ngủ đây, tỉnh lại như này hao tổn năng lượng lắm. Còn nữa, không lọc cũng đừng có lãng phí, tranh thủ chữa thương đi. C·hết rồi biết tìm ai khóc đây.

Căn phòng ngủ tối trở lại như đã tắt đèn, trở về dáng vẻ âm u ban đầu.

Phạm Thiên nhìn theo đối phương, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Nhìn Thanh Thần Liên trên không trung, lại nhìn một cái bản thân, v·ết t·hương khắp nơi, có mấy chỗ mất hẳn đi một góc.

Thanh Thần Liên chủ yếu là thanh lọc linh hồn trợ giúp linh hồn thuần túy hơn, chữa thương chỉ là kèm theo bất quá nếu cố tình đi khống chế chỗ năng lượng này để chữa thương cũng không phải không thể.

Thở hắt ra một cái, Phạm Thiên ngồi xuống vận chuyển công pháp hấp thu những tia sáng mà Thanh Thần Liên tỏa ra vào trong cơ thể để chữa thương.

Mặc dù dùng kiểu này rất lãng phí nhưng dùng nhờ nhà người khác chẳng lẽ còn muốn đuổi cả chủ nhà đi.

Thanh Thần Liên rất nhanh bị hấp thu xong, v·ết t·hương linh hồn lành được một phần đồng thời cường độ linh hồn cũng mạnh hơn một ít.

Đừng tưởng một phần là ít, phải biết bình thường là không có cách nào chữa trị v·ết t·hương linh hồn trừ mài dần để nó tự hồi phục. Có cũng toàn là đỉnh cấp bảo vật, lại còn chỉ hồi phục được chút ít. Đóa Thanh Thần Liên này không phải chuyên dùng để chữa thương mà có thể hồi phục được một phần đã là không thể tưởng tượng.

Đừng dậy, nhìn lại hướng giường ngủ, Phạm Thiên thầm ghi tạc những lời vừa rồi vào trong lòng.

Đợi đi, tôi nhất định sẽ đúc ra một cơ thể tốt nhất để báo đáp ân tình này.

Phạm Thiên kia có thể không tìm Phạm Thiên rắc rối là một chuyện rất tốt. Dù sao cũng là chủ nhân thật sự của cơ thể này, không thể chiếm lại quyền kiểm soát thì cho Phạm Thiên ăn đau khổ cũng là dư sức, đen đủi chút có khi còn bị lật kèo chiếm lại quyền kiểm soát, Thanh Thần Liên vẫn còn ở đó đâu.

Bỗng một lực hút xuất hiện như muốn kéo Phạm Thiên đi đâu đó.

Phạm Thiên biết đây là muốn đi vào kí ức của Tuyết Nhan, hắn không có hứng thú đi xem đời tư của người khác, Tuyết Nhan cũng có vẻ không muốn nên hắn trực tiếp đánh tan luôn cái lực hút này.

Trên không, Thanh Thần Liên đã bị hấp thu sạch sẽ, thay vào đó là một đường hầm nhỏ xuất hiện không biết nối tới đâu, đại khái là Tuyết Nhan bên đó đi.

Lực hút vừa rồi cũng là từ cái đường hầm này mà ra.

"Xong rồi?" Lạc Long hỏi.

Từ từ mở mắt, vẫn là đôi mắt đục ngầu mù lòa đó, Phạm Thiên khẽ gật đầu nói: "Ừ."

Lạc Long nhíu mày nhìn xem Phạm Thiên.

Cứ cảm thấy khang khác chỗ nào, giống như là...

"Khí chất, khí chất của mày lại đổi rồi. Không rõ ràng lắm nhưng chắc chắn là có, không sai được."

Phạm Thiên lắc đầu nói: "Không rõ."

Trước đó không còn bị ý niệm của cơ thể ảnh hưởng hắn đã nghĩ rằng mọi chuyện đã xong. Bản thân tính cách có chút thay đổi cũng là bình thường do hai năm tiếp xúc với thế giới này.

Bây giờ xem ra, không thể nào, trừ phi sút Phạm Thiên kia đi bằng không Trương Hằng chí tôn là không thể trở lại.

Nhưng cũng không kém bao nhiêu rồi.

Có điều hắn không muốn trở lại thành con người trước kia, không phải bởi vì có cái gì không tốt mà là bây giờ cũng rất tốt. Có bạn có bè có người thân, không nhất định phải từ bỏ Trương Hằng nhưng cũng không cần phải cố gắng trở thành.

Với lại đâu phải cứ không muốn là được, trong vô hình ảnh hưởng không phải thứ có thể tránh khỏi.

"Cảm giác mày trưởng thành hơn, mặc dù trước đó cũng là trưởng thành nhưng bây giờ lại khác. Chỉ là khác chỗ nào lại không nói ra được." Lạc Long suy tư nói.

Nói, hắn bỗng quay ngoắt mặt mày hớn hở: "Mà kệ đi, thế nào hả, có thấy được cái gì thú vị không."

"Cái gì thú vị?" Phạm Thiên hỏi.

"Còn cái gì nữa, kí ức ấy."

"Không có."

"Đừng sợ, Tuyết Nhan không biết được đâu. Âu Cơ với Gióng cũng hóng bỏ mẹ ra, không mách Tuyết Nhan đâu nên mau nói đi."

"Thật không có."

Lạc Long hơi mất kiên nhẫn: "Nghĩ tao ngu hả, loại mày lại không đi xem ngay ấy. Đều là anh em với nhau cả, còn không hiểu sao."

"Tao có xem không Tuyết Nhan là biết, dù sao tao là không có đi qua cái đường hầm đó."

Phạm Thiên đã nói đến nước này thì Lạc Long cũng bó tay rồi, không tiếp tục hỏi về chuyện này.

"Sắp đến đoạn thú vị rồi, chuẩn bị chiêm ngưỡng đi."

Phạm Thiên nhìn ra giữa chiến trường, nơi giao nhau giữa sáng và tối, giữa quân ta và quân địch.

Tuyết Nhan vứt bọn hắn xuống chỗ khá cao trên pháo đài, tầm nhìn tốt thích hợp cho quan sát, không tệ.