Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 47: Là một




Chương 47: Là một

Nhìn Phạm Thiên quay trở lại đội trên người không một v·ết t·hương, còn đột phá tứ tinh rồi, Huyền Băng đứng hình nhất thời không biết nói gì.

Mặc dù nói đám mô phỏng thể này rất yếu, mạnh nhất cũng chỉ có nhị tinh đỉnh cấp, hơn nữa còn rất ngu nhưng chúng đông a, nghe qua câu kiến nhiều cắn c·hết voi sao.

Thế mà người thanh niên trước mắt này lấy sức một mình quét sạch vài ngàn gần vạn mô phỏng thể, còn tiện tay đột phá tứ tinh, hơn nữa không phải bình thường đột phá, là trực tiếp tăng tới tứ tinh trung phẩm.

Đây là người chơi trò chơi sao, đây mẹ nó là bật hack chơi game đi.

Huyền Băng trong lòng hỗn loạn, hắn cái này trước 30 vào ngũ tinh cũng được coi là thiên tài, bây giờ so với, thiên tài cái rắm.

Trở lại đứng trong đội, một màn Huyền Băng cử người qua giúp đỡ xem như đã lấy được tín nhiệm của bọn hắn, có thể hợp thành một đội.

Đứng vững, Phạm Thiên trong đầu mặc niệm: "Hệ thống, mở bảng thông tin cá nhân!"

Hệ thống lập tức hiện ra hai thông báo cùng giao diện cá nhân trước mặt Phạm Thiên.

Đừng nói, hệ thống còn rất thần kỳ đâu. Rõ ràng một đôi mắt này của hắn đã phế bỏ nhưng vẫn có thể nhìn thấy hệ thống như bình thường.

[Chúc mừng người chơi đã lên cấp 40 tứ tinh hạ phẩm, thức tỉnh hồn kỹ mới. Xin mời tiếp tục cố gắng.] *mặt cười*

[Nhờ hấp thu nguyện dịch trong cơ thể, người chơi liên tục lên ba cấp đạt đến cấp 43 tứ tinh trung phẩm. Xin mời tiếp tục cố gắng.]

Tên: Phạm Văn Thiên (thường gọi: Phạm Thiên)

Tuổi: 16

Đẳng cấp: 43

Chức nghiệp: hồn sư

Vũ hồn: long huyết chi lực

Hồn kỹ: luyện thể, long văn, binh thể, ??? (chưa thức tỉnh) ý nguyện long giáp

Công pháp: chọc chó tuần thiên bộ, đoạn tử tuyệt tôn cước, bóp dú long trảo thủ, phật thiện thăng hoa chỉ,...

Túi đồ: 40 ô

Danh hiệu: phong thánh tu sĩ

[Hồn kỹ thứ bốn: Y nguyện long giáp.]

[Ý nguyện long giáp: tuân theo ý nguyện của bản thân mà hồn lực sẽ hóa thành khác nhau long chiến giáp.]

Nhìn giải thích hồn kỹ, Phạm Thiên xoa xoa cằm đăm chiêu suy nghĩ.

Tuân theo ý nguyện của bản thân mà hóa thành khác nhau long chiến giáp. Cái hồn kỹ này phải thử nghiệm vài ba lần mới nắm rõ được.

Lắc đầu không tiếp tục suy nghĩ về chuyện này, Phạm Thiên chợt nhớ tới cái gì nói.

"Mà sao tao không thể lĩnh ngộ thần kỹ vậy hệ thống. Dựa theo hệ thống tu tiên, mỗi lần đột phá đại cảnh giới đều sẽ có cơ hội thấu hiểu pháp tắc thiên địa lĩnh ngộ thần kỹ mới đúng. Tao nếu đã phải tuân theo quy tắc của hệ thống này lên cấp cần độ kiếp vậy thần kỹ cũng không thể thiếu lĩnh ngộ chứ." Phạm Thiên đối hệ thống nói.

Rõ ràng phải độ kiếp như bao người khác, kết quả đừng nói lĩnh ngộ được, bóng dáng đều không thấy qua đây.

Cái này không thể nào là do thiên phú hắn kém được a.

Phạm Thiên buồn bực muốn thổ huyết.

Ba lần trước thì cũng thôi đi, luyện khí trúc cơ kim đan đều không thể, vậy mà đến nguyên anh cũng không thể.



Cái này không nên a.

Lấy hắn đối pháp tắc hiểu rõ làm sao có thể không lĩnh ngộ thần kỹ cho được, vậy cũng quá phí cái danh phong thánh cảnh tu sĩ.

[Hệ thống hồn lực là bản nguyên hệ thống. Tu luyện là trực chỉ căn nguyên thẳng đến tận cùng, sẽ không bị bất cứ hệ thống nào khác can thiệp.]

Phạm Thiên bĩu môi, vẫn là không chịu giải thích.

Ý là chỉ có tu luyện, lên cấp, rồi tu luyện, rồi lại lên cấp thẳng đến mãn thì thôi chứ gì. Nói là không bị bất cứ hệ thống nào can thiệp, vậy đống kiếp lôi vừa nãy lại là gì. Hay là nhận rằng bản thân vô lực, không mở ra được lỗ hổng đi thôi. Hoặc càng thẳng thắn điểm, hệ thống nuốt mất cơ hội của hắn.

Một cái nhàm chán hệ thống tu luyện.

Cũng may cái thế giới này phát triển theo hướng trò chơi nên vẫn rất tốt, còn có sự đa dạng nếu không sẽ khô khan vô cùng. Còn khô hơn cả tu tiên chỉ có ngồi thôi nữa. Lúc đó không biết bộ dạng cái thế giới này sẽ như thế nào đây.

"Mọi người đều đột phá rồi chứ?" Phạm Thiên hỏi.

"Dạ rồi, vẫn may là không gặp chuyện gì." Âu Cơ gật đầu nói.

"Mày nghĩ tao là ai chứ, bây giờ hậu phương thằng Gióng cút được rồi, từ giờ để tao lo." Lạc Long vỗ ngực nói.

Tuyết Nhan không nói gì, chỉ để lộ ra khí tức của bản thân.

Mạnh mẽ, vượt xa những người có mặt ở đây, Tuyết Nhan vậy mà cũng đạt tới tứ tinh trung phẩm. Lại còn không phải bình thường trung phẩm, cấp 45 sắp đột phá tứ tinh thượng phẩm.

Trong khi Phạm Thiên chỉ có cấp 43, tứ tinh trung phẩm, còn là vừa vào loại kia. Ba người khác đều là cấp 42, tứ tinh hạ phẩm, cách trung phẩm một đoạn thì Tuyết Nhan đều sắp thượng phẩm, quay đầu ổn định hồn lực trong cơ thể là có thể đột phá bất cứ lúc nào.

Cái này bật hack cũng quá lộ liễu đi, không kiêng kị cả.

Như này làm sao để người khác sống đây.

Không sợ bị ban tài khoản à.

Bên cạnh, Thánh Gióng vẫn bình tĩnh, gương mặt không chút thay đổi.

Sau bao lần bị đ·ánh đ·ập thì trái tim của hắn đã quá vững vàng để chịu tổn thương rồi. Chút đả kích này còn chưa đủ để dao động hắn. So ăn đống cơm hắn phải ăn hàng ngày quá bình thường đến tầm thường.

"Đừng có nhìn chằm chằm như vậy. Đây là nhờ khí linh hấp thu nguyện dịch cùng nên mới đột phá được năm cấp thôi." Tuyết Nhan khó chịu nói.

Làm gì mà nhìn như sinh vật là giống như.

Khí linh còn có thể chơi kiểu này.

Ba người bất ngờ.

Quả nhiên người so với người càng tức c·hết người mà.

"Không thể tin được, quả thật là không thể tin được mà." Huyền Băng vừa đi tới vừa nói, mang theo một tia bi ai cùng hoài nghi bản thân.

Không chỉ một mình diệt sạch đợt sóng thứ nhất, đồng thời lên hẳn trung phẩm cấp mà những người khác cũng đều là lên cấp 42, không một người nào so hắn kém, chỉ có hơn.

Năm người, một người cấp 43, ba người cấp 42, một người cấp 45, đều là đỉnh cấp thiên tài.

Huyền Băng không nhịn được hoài nghi cái danh thiên tài này của mình.

"Mấy đứa đều vượt quá sức tưởng tượng, học sinh trường Bắc Ninh đều như này ư."

Nếu là vậy Việt quốc này chẳng phải sớm muộn muốn đổi họ.



Lạc Long c·ướp lời trước tiên nói: "Chú làm sao ấy, những người khác sao có thể so sánh với được. Cả trường liền năm người bọn cháu làm được thôi, quả không hổ là mình, quá giỏi."

"..."

"..."

Huyền Băng cứng đờ.

Nhìn Lạc Long một bộ chú cứ quá khen, cháu thích lắm chú cứ tiếp tục ngứa mắt quá, rất muốn đi lên cho ăn một trận đòn.

Biết là mấy đứa giỏi nhưng không cần phải ảo tưởng như vậy đi, cả trường top1 còn không lấy ra được vài người so với mấy đứa sao.

Có tư cách nói câu này cũng chỉ có tiểu thư Lãnh gia kia, cả nước chỉ có vài người có thể làm được vậy.

Trong lòng đậu bỉ một trận, Huyền Băng cũng không nói ra trên mặt vẫn giữ hiền hòa nụ cười.

Thấy Phạm Thiên đẩy đẩy, Tuyết Nhan hiểu ý cốc đầu Lạc Long một cái thay Phạm Thiên, khẽ quát: "Lui xuống!"

Lạc Long ôm đầu u oán nhìn Phạm Thiên một cái, không nữa mở miệng thành thật đứng một bên.

"Vậy chú có việc gì muốn nói không, có thì nói nhanh một chút vì chúng ta không có nhiều thời gian đâu." Phạm Thiên nói.

Huyền Băng nhìn Phạm Thiên một chút, lại liếc nhìn bốn người khác, lập tức đoán được ở đây ai làm chủ.

Hắn nói: "Được. Đợt sóng tiếp theo số lượng mô phỏng thể sẽ tăng lên, có lẽ đạt con số 10000, thực lực cũng sẽ tăng lên rất nhiều."

"Chú muốn hai đội thay vì đánh lẻ riêng đội mình lo một phía thì cả hai kết hợp lại, phối hợp chiến đấu chống lại đợt sóng tiếp theo. Tốt cho cả hai bên, ý cháu thế nào."

Ý nghĩ của Huyền Băng rất đơn giản, tuy đám Phạm Thiên không có kinh nghiệm chiến đấu phối hợp tác chiến nhưng thiên phú rất mạnh, cấp bậc cũng cao. Nếu có thể nghe hắn chỉ huy, hai đội phối hợp với nhau thì có thể lẫn nhau chiếu cố, bù đắp nhược điểm ít người, cũng bớt phải bảo vệ gánh nặng. Như vậy đối mặt với đợt sóng thứ hai mọi người có thể thoải mái hơn, các đợt tiếp theo cũng sẽ dễ sống hơn.

Phạm Thiên không đồng ý ngay mà suy nghĩ một chút.

Dựa theo đợt sóng thứ nhất, mô phỏng thể một lần xuất hiện sẽ càng nhiều theo thời gian, 100 rồi 200, 300. Thực lực của đám mô phỏng thể cũng sẽ tăng lên, không có khả năng giữ nguyên.

Như vậy cơ sở hợp tác liền có, dù sao bây giờ cả hai đều ngồi chung trên một con thuyền, không đến nhất định nguy hiểm là sẽ không có phản bội chuyện.

Nếu không hợp tác đợt thứ hai còn có thể, đợt thứ ba liền chưa chắc, chưa kể có lẽ còn đợt bốn, năm.

"Có thể, nếu như lúc đó bên nào không chịu được có thể dựa sát vào bên còn lại. Còn bây giờ trước cứ xem xem tình hình đã rồi tính." Phạm Thiên nói.

Vì an toàn trước không nên tùy tiện tiếp xúc, còn không biết đối phương mục địch là gì cách xa chút vẫn tốt hơn. Đứng ngoài quan sát có lẽ có thể có chút manh mối về mục đích của đám Huyền Băng.

"Được, cứ thỏa thuận vậy đi. Như vừa nãy, mỗi đội lo một phía, không chịu được thì lại gần nhau." Huyền Băng nói.

Phạm Thiên không ý kiến.

Như đợt sóng đầu tiên, phía của Huyền Băng xuất hiện mô phỏng thể trước.

Sau đó không lâu phía của Phạm Thiên cũng xuất hiện mô phỏng thể.

"Mấy đứa đứng đó, anh đi xử lý bọn chúng."

Nói rồi Phạm Thiên lại muốn xông vào giữa đám mô phỏng thể.

Bỗng một cánh tay túm hắn lại, không cho đi.

"Anh vẫn định một mình chiến đấu à." Tuyết Nhan nói.

"Đúng vậy a, dù sao cũng có ít, mấy đứa nghỉ dưỡng sức đi. Một mình anh lo được." Phạm Thiên gật đầu nói.

Hắn không thấy có gì không ổn, lượt xuất hiện đầu mới có 100 mô phỏng thể thôi, hắn lo được.



"Anh thật sự cho rằng một mình mình lo được à. Ít thì sao chứ, chúng xuất hiện liên tục thì số lượng bây giờ có ý nghĩa gì. Bọn chúng thấp nhất cũng là tam tinh thượng phẩm, thậm chí có cả tứ tinh trung phẩm, anh thật lo được sao." Tuyết Nhan nói, cánh tay không hề buông ra.

Đúng vậy, từ đợt một cao nhất nhị tinh đỉnh sang đợt hai đã nhảy sang một tầng thứ khác, có lẽ là do bọn hắn đột phá đưa đến.

"Không sao thật mà, anh lo được. Mấy đứa cứ ngồi đó nghỉ trước đi." Phạm Thiên nói.

Giọng Tuyết Nhan bỗng nhấc cao hơn, cũng càng lơn hơn, có xu hướng muốn quát Phạm Thiên, thứ chưa từng xảy ra.

"Là anh không tin tưởng bọn em vẫn là anh cho rằng bọn em là gánh nặng. Đừng quên em mới là người cứu anh. Em cấp 45, em mới là người mạnh nhất ở đây. Có thì cũng phải là em một mình chiến đấu chứ không phải anh."

"Em không quan tâm anh thấy có lỗi hay gì cả. Cũng không muốn biết anh đang thấy gì. Chỉ một điều thôi, em không muốn anh đi chịu c·hết, được chứ."

"Nghe em, đừng có cố. Bọn em luôn bên anh, em luôn ở bên anh. Bọn em không phải trẻ con, không cần anh bảo vệ. Bọn em tự lo được, có thể cùng anh chiến đấu. Bọn em muốn là sát cánh bên nhau, cùng nhau cùng một chỗ chứ không phải ngồi chơi chờ bảo vệ."

"Cho nên đừng một mình nữa, đi cùng bọn em. Được chứ."

Càng nói cảm xúc của Tuyết Nhan càng xao động khó mà giữ được bình tĩnh, đến cuối đã có chút bộc phá ra ngoài.

Tuyết Nhan khóe mắt cay cay, em sao không hiểu anh định làm gì chứ. Không chỉ em, những người khác đều hiểu.

Cả bốn người bọn họ đều biết rằng Phạm Thiên muốn một mình chiến đấu. Thà để bản thân gặp nguy hiểm cũng không muốn bọn họ gặp. Sẵn sàng trả giá đắt để đổi lấy an toàn cho bọn họ.

Điều này trước đó còn không rõ ràng bởi cả bọn còn chưa gặp loại nguy hiểm tính mạng nhưng sau khi đánh một trận với Hoàng Anh điều này thể hiện càng rõ rệt. Bây giờ ngay cả chiến đấu Phạm Thiên đều không muốn để bốn người khác đánh.

Hiển nhiên một chuyến này đã kích thích đến Phạm Thiên.

Chính bốn người Tuyết Nhan đều cảm nhận được Phạm Thiên thay đổi. Không chỉ ở hành động hay suy nghĩ, cả cách nhìn người, phân loại người cùng toàn bộ những điểm khác, ít nhiều đều có thay đổi.

Biết rõ điểm này nhưng vô lực thay đổi.

Đợt sóng đầu tiên bọn hắn chưa đột phá, không có tư cách nói chuyện. Tam tinh đỉnh, đợt sóng thứ nhất còn được, qua đợt hai an toàn của bản thân cũng không thể đảm bảo thì có gì để nói. Không còn cách nào khác cả bốn phải đồng ý sự bảo hộ này.

Nhưng bây giờ cả bốn đã khác, tất cả đều đã là tứ tinh, cũng làm cho mô phỏng thể mạnh hơn. Sao có thể tiếp tục để Phạm Thiên một mình chiến đấu đây.

Có c·hết cũng phải c·hết cùng nhau.

Phạm Thiên sững sờ, thần thức như hóa thành ánh mắt thật sâu nhìn Tuyết Nhan, rồi lại nhìn qua Lạc Long, rồi Âu Cơ, lại nhìn qua Thánh Gióng.

Cả bốn người giờ khắc này đều có chung một ý nghĩ, một mong muốn.

Nhìn vào ánh mắt của bốn người Phạm Thiên mềm lòng, cũng cảm nhận được sự ấm áp.

"Anh xin lỗi!"

"Đúng vậy, chúng ta là một đội, thân như người một nhà, sao lại có thể bỏ nhau được chứ. Tốt, đã vậy cả bốn liền theo thằng này đâm đầu đi." Phạm Thiên hít một hơi thật sâu nghiêm túc nói: " Nhưng nói trước an toàn của cả bốn vẫn đặt lên hàng đầu. Không thỏa thuận, đồng ý thì chiến."

"Anh lo mọi người em lo anh." Tuyết Nhan mỉm cười ôm trầm lấy Phạm Thiên nói.

Mô phỏng thể đi lại chậm, cách lại xa thì cuối cùng vẫn đến, lại nói bọn hắn nói chuyện tưởng vậy chứ không quá được một phút.

Tam xoa kích hiện ra được Tuyết Nhan cầm chặt trong tay, sát ý phun trào, chân phải khẽ đạp lập tức lao vào trong biển địch.

Âu Cơ đối Phạm Thiên mỉm cười gật đầu, cũng lập tức phóng đi g·iết địch.

Thánh Gióng đi qua vỗ vỗ vai Phạm Thiên nói: "Đi thôi, không định để bọn tao đánh một mình đó chứ."

Một bụi tre mọc lên tứ mặt đất, Thánh Gióng tùy tiện nhổ một cây cũng lao theo g·iết địch.

Tứ đằng sau Lạc Long khẽ đẩy Phạm Thiên một cái, trong miệng nhỏ giọng nói: "Gặp nguy hiểm là tao chạy trước đấy, không đợi mày đâu."

"Ờ, đi thôi. Hôm nay g·iết cái sảng khoái rồi quay về mở tiệc."