Chương 45: Hồn lực trì
Một ngày sau, bởi vì không biết Hoàng Anh có dẫn người g·iết trở lại hay không, mà ở lại đây cũng không có tác dụng gì ngược lại còn rước thêm phiền phức nên dù v·ết t·hương chưa đỡ hơn được bao nhiêu đám người Phạm Thiên vẫn quyết định rời đi bạo phong cốc.
Một phần khác cũng là bởi vì phần thưởng của hệ thống sau khi hoàn thành nhiệm vụ: hồn lực trì.
Bất quá cái hệ thống này vẫn khốn nạn như ngày nào, cứ tưởng là sẽ được dịch chuyển thẳng đến nơi luôn, ai ngờ lại được cho cái bản đồ rồi phải tự cuốc bộ đến.
Cũng may, mặc dù hồn lực trì ở trung tâm vùng giữa nhưng lại có một không gian thông đạo ngoài vùng giữa có thể dịch chuyển thẳng vào, đây chính là mục tiêu của cả đội.
Về phần Phong Không, bởi vì bây giờ không thể tu luyện, đi hấp thu hồn lực cũng chả có tác dụng gì. Lại bởi vì không có chút sức chiến đấu nào, sợ đi theo chỉ tổ làm gánh nặng cho người khác nên lựa chọn ở lại bạo phong cốc.
Phạm Thiên cùng mọi người ra sức khuyên vì bây giờ Phong Không thật sự quá yếu, cứ để một người sống sót cuối cùng c·hết như vậy quả thật không đành lòng. Nhưng vì nói kiểu gì Phong Không cũng không chịu đi nên đành từ bỏ.
Trước khi đi Phong Không đã trở lại trong cái hang Lạc Long từng bị kẹt, cũng là cái hang Phạm Thiên tỉnh lại. Cửa hang đã được dùng đá bịt kín, bổ sung thêm vài trận pháp che giấu khác bên ngoài. Trừ phi là cố tình dò xét sâu vào khu vực đó nếu không tuyệt không thể phát hiện ra.
Thức ăn, nước uống Phạm Thiên cũng để lại rất đầy đủ, đủ cho một người ăn no từ giờ đến kết thúc sự kiện.
Tất cả mọi chuyện đều lo liệu ổn thỏa xong Phạm Thiên mới yên tâm rời đi.
...
Gần khu vực biên giới vùng giữa, trên bầu trời.
Tại đây có một chiếc xe ô tô đang bay trên đó với tốc độ cực nhanh.
Là chiếc ô tô mà Phạm Thiên đã cải tạo qua.
Đến bây giờ chiếc xe này dùng vẫn rất tốt. Tốc độ nhanh, có khả năng chiến đấu, ẩn giấu tốt, không có gì để chê đối với chiếc xe này. Tiếc là trong cuộc chiến còn chưa kịp tỏa sáng đã bị Hoàng Anh cấm dùng.
"À mà lão Thiên, tao vừa xem lại cái nhiệm vụ hệ thống cho lúc đó. Ở đây ghi rằng nhiệm vụ hoàn thành, số người sống sót là bảy. Tao tưởng chỉ có sáu thôi mà nhỉ." Lạc Long đột nhiên hỏi.
Phạm Thiên suy nghĩ một chút rồi nói:
"Cái này tao nghĩ qua rồi, khả năng người thứ bảy chính là thằng đó đi, dù sao cũng còn có mình nó là sống sót rồi chạy thoát được."
Mặc dù điều này vẫn không hợp lý lắm. Theo lý thuyết thì nhiệm vụ đó là của phe nhân loại, cũng chính là phe của hắn mới đúng, không có lý nào lại lẫn cả Hoàng Anh của phe yêu tộc vào cả.
Bất quá không có bằng chứng gì, hệ thống làm việc cũng không phải lần đầu vớ vẩn nên Phạm Thiên không nghĩ nhiều. Dù sao không ảnh hưởng đến bọn hắn, không sao cả.
"Đã sắp đến chưa?" Phạm Thiên hỏi.
Mắt hắn bây giờ không nhìn thấy, thần thức do b·ị t·hương nên phạm vi bao trùm không rộng, không nắm bắt được tình hình xung quanh, rất bất tiện khi bay như này.
"Sắp rồi, nếu không có gì xảy ra thì khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến nơi." Âu Cơ trả lời.
Nửa tiếng, không lâu.
Phạm Thiên ngồi tựa lưng ra sau, tâm thần thả lỏng.
Dù sao cũng là cái cường giả, một chuyện như vậy còn chưa đủ đánh đổ hắn. Hôm qua khóc một trận cũng chỉ là để bớt đi cảm giác tội lỗi của bản thân, không có gì đáng lo.
Ngồi một chỗ không có gì làm Phạm Thiên ngứa tay dò xét thử Tuyết Nhan, em ấy chắc là cũng không có ý kiến.
Tuyết Nhan ánh mắt khẽ động, cảm giác bị người nhìn trộm, bất quá cảm nhận được cái nhìn này là đến từ Phạm Thiên nên cũng không nói gì.
Phạm Thiên tất nhiên không có khốn nạn đến mức nhìn mấy thứ không nên nhìn kia, chỉ là hắn cảm nhận được một cỗ mơ hồ không rõ ý thức nên mới thử nhìn thử.
Vừa dò thử Phạm Thiên liền ngạc nhiên, một cảm giác rất quen thuộc.
Hắn cười nói: "Ấy Tuyết Nhan, trên người em có cái gì đó là lạ nha, một sự biến đổi rất đặc biệt. Nhặt được cơ duyên gì à?"
Tuy không thể phóng thần thức ra xa, phạm vi bao trùm khoảng ba mét nhưng Tuyết Nhan lại ngồi ngay bên cạnh, hắn vẫn là cảm nhận được một hai.
Tình trạng như này hắn có biết, cũng gặp qua không ít nhưng Tuyết Nhan có cái gì đó rất khác, giống như là có hai linh hồn trú ngụ trong cùng một cơ thể vậy.
May mắn Tuyết Nhan không phòng bị gì với hắn nên mặc dù khí tức rất nhỏ bé Phạm Thiên vẫn tìm ra được.
"Hửm, anh nhận ra à. Đúng vậy, lần này em đúng là có gặp chút may mắn nên tiến bộ đôi chút." Tuyết Nhan mỉm cười thần bí.
Lập tức một thanh tam xoa kích nhỏ bằng cây bút bi xuất hiện trong tay Tuyết Nhan.
"Không biết tại sao, khi em học xong chiêu băng long thủ hộ rồi kết hợp với băng sương thủ hộ tạo ra kỹ năng thức tỉnh băng long thủ hộ như bây giờ thì cây tam xoa kích này lại có được linh trí. Theo em, có lẽ là bởi vì kỹ năng thức tỉnh và vũ hồn thức tỉnh có liên kết đặc biệt nên khi một trong hai thay đổi sẽ kéo theo cái còn lại thay đổi theo. Cụ thể ở đây là kỹ năng mạnh hơn đã giúp v·ũ k·hí thay đổi về chất, thức tỉnh linh trí."
"Ra vậy." Phạm Thiên gật gật đầu, hơi hoài nghi nói:
"Thế nhưng là không đúng nha, nếu chỉ vậy thì không thể nào có một linh hồn khác trong người được."
Cứ cho sinh ra linh trí hình thành khí linh vậy cũng là chuyện của v·ũ k·hí, sao lại có linh hồn trốn trong người.
Đến đoạn này, Tuyết Nhan đắc ý cười:
"Đúng vậy, vẫn còn một điểm mấu chốt khác nữa. Khi đang trên đường tiến vào vùng giữa em đã tình cờ tiến vào một hang động. Trong đó là một linh tộc vô cùng hiếm thấy, hồn linh tam tinh đỉnh phong đang bị trọng thương sắp gục. Ngoài ra còn có rất nhiều nguyện thảo có tác dụng bổ sung hồn lực, nâng cao tinh thần và bồi dưỡng linh hồn trong đó, phần lớn đều là tam tinh trở lên."
"Sau khi em đánh g·iết hồn linh thì cây tam xoa kích này bỗng thoát khỏi khống chế mà hấp thụ toàn bộ hồn linh đó, sau đó còn muốn hấp thu toàn bộ chỗ nguyện thảo trong hang. Em biết đây là cơ hội hiếm có nên không ngăn cản. Thế là nhờ việc hấp thụ tinh hoa của nguyện thảo mà cây tam xoa kích này có được khí linh."
Tuyết Nhan càng nói càng hưng phấn.
Cũng phải thôi, khí linh hiếm như thế nào. Cho dù là một đại gia tộc cũng chưa chắc có được một binh khí có khí linh. Cho dù có đó cũng là của người đứng đầu gia tộc. Chưa kể đến việc liệu khí linh đó có phục tùng mình không nữa.
Ngoài ra đó chỉ là binh khí bên ngoài, còn Tuyết Nhan đây là vũ hồn của bản thân. Khí linh không chỉ phục tùng mà còn trung thành tuyệt đối, không bao giờ phản bội. Độ tương thích cao, có tâm linh tương thông và rất nhiều khả năng khác mà khí linh từ ngoài vào không có được.
"Hấp thu linh tộc sinh ra hồn linh." Phạm Thiên kinh ngạc bật thốt lên.
Ra là vậy, hấp thu toàn bộ tất nhiên bao gồm cả linh hồn. Cho nên khí linh này đặc biệt có đặc tính của một linh hồn, khả năng còn có một số năng lực của con linh tộc đó. Như vậy hai linh hồn trong một cơ thể liền dễ hiểu.
Khủng bố vẫn là ở Tuyết Nhan, thật sự quá khủng kh·iếp, thiên phú không có lời nào để diễn tả. Kỹ năng băng long thủ hộ chỉ là một chất xúc tác mà thôi, nói là có khả năng nhưng tỉ lệ có lẽ còn chưa tới 0,1℅ căn bản không làm ra được tác dụng quyết định, mấu chốt vẫn là ở Tuyết Nhan.
"Chúc mừng, chuyến này về nhất định phải mở tiệc ăn mừng, thằng Long bao tất." Phạm Thiên nói, xong lại nghiêm mặt: "Có lẽ em biết nhưng anh vẫn muốn nhắc nhở, chuyện của khí linh này đừng tùy tiện cho người khác biết được, dễ dẫn phát nhiều rắc rối, nguy hiểm."
"Em hiểu!" Tuyết Nhan gật đầu tán thành.
Là phúc là họa thì tất nhiên là phúc. Nhưng nếu việc này lộ ra ngoài thì đó chính là tai họa ngập trời. Sẽ có rất nhiều người cử sát thủ đến g·iết Tuyết Nhan hòng tước đoạt vũ hồn, chiếm lấy khí linh. Bọn chúng không thiếu cách ép khí linh phải phục tùng.
"Ư."
Đột nhiên Phạm Thiên ôm đầu, khuôn mặt đầy vẻ đau đớn.
"Anh làm sao vậy, v·ết t·hương tái phát?"
Tuyết Nhan giật mình vội lấy ra một lọ thuốc hồi phục.
Những người khác nghe thấy cũng quay xuống, lo lắng nhìn xem.
Trên trán Phạm Thiên xuất hiên từng giọt mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu, tay chân vô lực, sắc mặt tái nhợt đi không còn chút máu.
Chỉ một lát mà cả người đã ướt đẫm mồ hôi.
Tiếng hồng hộc truyền ra, Phạm Thiên ngã vào người Tuyết Nhan tranh thủ từng ngụm hít thở.
"Không có gì...nghiêm trọng, chút vấn đề thôi...nghỉ ngơi chút là được."
Phạm Thiên ngồi dậy điều chỉnh thoải mái tư thế, nhắm mắt dưỡng thần.
Tuyết Nhan chăm chú nhìn Phạm Thiên một chút, hồn lực truyền vào kiểm tra qua cơ thể, thấy không có nguy hiểm gì mới thôi.
Phạm Thiên đang dưỡng thần vẫn biết Tuyết Nhan làm gì, cũng không ngăn cản, Tuyết Nhan căn bản nhìn không ra nên hắn không sợ.
Vừa rồi một trận là bởi hắn sử dụng thần thức quá độ dẫn đến, ai đời lại không ngừng nghỉ sử dụng thần thức như thế, lại còn đang trong tình trạng b·ị t·hương nặng nữa chứ.
Phạm Thiên cảm thấy phản phệ như này vẫn còn là nhẹ chán.
Chỉ là sau này có chút không quen a, trong lòng khẽ khan.
Bây giờ hắn liền thành thật người mù rồi, không thể dùng thần thức bình thường rất dễ gặp chuyện. Di chuyển bình thường thì không sao hắn vẫn cảm giác được, nhưng nếu gặp kẻ địch tập kích thì chắc chắn phải c·hết.
Phải nhanh nghĩ ra cách gì đó khắc phục điểm này mới được.
Nửa tiếng sau.
"Đến nơi rồi." Âu Cơ nói.
Chiếc xe chọn chỗ thuận lợi rồi dần đáp xuống.
"Đi thôi, đừng phí thời gian vào những việc khác, nếu thuận lợi thì đây chính là cơ duyên lớn nhất của sự kiện nên phải nắm chặt thời gian." Tuyết Nhan đứng dậy nói.
Tất cả mọi người đều gật đầu.
Hồn lực trì, một hồ thiên địa nguyện dịch tự nhiên. Nếu là thật thì tất cả mọi người đều sẽ có tiến bộ rất lớn.
Tuyết Nhan dìu Phạm Thiên dậy đi ra ngoài xe.
"Hệ thống, bọn ta đã tới điểm đánh dấu rồi. Bây giờ làm thế nào mới mở được thông đạo a?" Lạc Long hỏi.
[Làm bộ vừa xấu hổ vừa sợ sệt như b·ị b·ắt vụng trộm rồi đọc to câu thần chú: vợ ơi anh xin lỗi vì đã cắm sừng em.]
[Xin lưu ý, đây là thông đạo do một vị nào đó tạo ra, chưa từng có người phát hiện. Không có cạm bẫy nhưng kẻ không xứng đáng sẽ không thể đi đến điểm cuối của thông đạo.]
"..."
Lạc Long rơi vào trầm mặc.
Mọi người không nói gì.
"Gióng, mày tới mở!"
"Đéo, mày hỏi mày nói đi chứ, kéo tao vào làm quái gì." Thánh Gióng lập tức phản đối.
"Thiên nó mù, tao là người hỏi, còn mỗi mày chưa làm gì, cũng còn mỗi mày chưa có ai, không mày nói thì ai nói." Lạc Long một bộ ngoài mày còn ai nói.
"Hừ." Thánh Gióng quyết không đầu hàng.
Hai người đứng đó một hồi, không ai nhường ai.
"Được lắm, vậy cùng lắm chơi oẳn tù xì cho công bằng, nếu không hôm nay liền cắm trại tại đây đi." Lạc Long bị bức đến đường cùng không còn lựa chọn nào khác nói.
Nhìn Lạc Long bằng một mắt, Thánh Gióng trong mắt tràn đầy ý khinh thường rồi đồng ý.
Đơn giản vì Lạc Long còn chưa thắng được hắn trò này bao giờ, trong các cuộc đi ăn vẫn luôn là Lạc Long uống hết bia.
"Oẳn tù xì ra cái gì ra cái này."
Giếng.
????.
"..."
Vài phút im lặng từ tất cả mọi người.
Phạm Thiên không cần nhìn cũng biết hai con lợn này lại làm ra trò con bò nào đó.
Có gì khó, nghe một chút cái này c·hết tiệt im lặng, c·hết tiệt bầu không khí thử, không cần nghĩ cũng hiểu là có chuyện gì.
Tuyết Nhan cùng Âu Cơ chỉ có thể ngán ngẩm thở dài.
"Vãi chưởng, cái củ lôi gì đấy thằng khốn." Thánh Gióng la hét lao vào đấm đá.
"Kêu cái bíp, đây là bom, bom nổ c·hết mịa mày luôn, mày thua rồi." Lạc Long không nhường nhịn cũng đấm tới.
Hai người như là lưu manh đầu đường xó chợ một dạng lao vào cào cấu.
"Bom bom cái bíp, mày đang chơi trò gì đấy hả, vớ vẩn vừa thôi."
"Không phải mày cũng ra giếng à, chơi phải chịu thua mau làm, đừng có lý do."
Sau một hồi vật lý thuyết phục pháp và tinh thần đả kích pháp thì Thánh Gióng đành chịu thua, hậm hực nói thần chú.
Đứng ở vị trí tọa độ hệ thống cung cấp, Thánh Gióng lật tìm trong trí nhớ những chuyện đáng xấu hổ cùng đáng sợ ra ôn lại một lần.
Một hồi, ngẫm lại trong một bộ anime 210 nhân vật nữ chính đối mặt boss lúc, Thánh Gióng học theo đối phương.
Bày ra tư thế xấu hổ cùng sợ sệt, Thánh Gióng hét to: "Vợ ơi anh xin lỗi vì đã cắm sừng em."
Mặc dù hai ta còn chưa gặp nhau, anh còn chưa cả được nắm tay hay lời lỗ gì nhưng vẫn phải xin lỗi, anh xin lỗi a.
Như có như không một tiếng thứ gì đó vỡ vụn, hình như là trái tim của Thánh Gióng.
Kèm theo tiếng đỗ vỡ này là tiếng tách, kết thúc quay video.
"..."
Thánh Gióng khóe miệng co quắp, từ từ quay qua hướng phát ra âm thanh.
Tại hướng đó, Lạc Long tay cầm điện thoại, miệng cười đê tiện đang hướng camera về phía Thánh Gióng.
Rất rõ ràng, Lạc Long đã quay lại cảnh vừa rồi.
Thấy Thánh Gióng quay sang nhìn bên này, Lạc Long phá lên cười vội cất điện thoại đi.
"Mẹ mày, mau xóa đi cho tao." Thánh Gióng tức giận hét, dùng hết sức lao tới.
Bỗng dưng cơ quan khởi động, mặt đất mở ra. Đám người là có kiểm tra qua, khu vực này rất bình thường mới đúng.
Quả không hổ là thông đạo không gian.
Tất cả mọi người không chút chuẩn bị ngã xuống dưới.
Phịch.
Tuyết Nhan bế theo Phạm Thiên kiểu công chúa nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Âu Cơ theo sau đáp xuống.
Chỉ có Thánh Gióng cùng Lạc Long vì tranh c·ướp mà ngã cái bụp đầy đau điếng.
"Mau xóa đi cho tao!" Thánh Gióng quát.
"Đéo là đéo, một từ thôi đéo. Mày xong chắc rồi ha ha ha." Lạc Long chạy vòng quanh né tránh.
"Trật tự! Không thấy đang ở đâu à." Tuyết Nhan khẽ quát một tiếng, ánh mắt lạnh băng nhìn cả hai.
Hai người bị quát cho sợ hãi, không dám chạy nhảy tiếp.
"Mày nhớ mặt tao đấy!" Thánh Gióng chỉ mặt Lạc Long, căm phẫn nói nhỏ.
"Tao lại nhớ mặt mày cả đời." Lạc Long cười híp mắt.
Tuyết Nhan đảo mắt quan sát xung quanh.
Đây là một đường hầm tối không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Chỉ có một đường đi thẳng về đằng trước, cuối đường là một điểm sáng.
Lấy ra một chiếc đèn pin, mấy người từ từ đi tới.
"Điểm sáng ngày càng lớn, có lẽ sắp đến nơi cuối rồi." Âu Cơ nói.
Đi vào bên trong, đập vào mắt mọi người là một cái hang không quá lớn được lắp đầy những viên quang thạch để chiếu sáng cái hang.
Không có cái hồn lực trì nào ở đây cả, một giọt thiên địa nguyện dịch cũng không.
Thay vào đó ở giữa hang là một trận pháp.
Tuyết Nhan đã từng thấy trận pháp này rồi, là trận pháp dịch chuyển.
[Kẻ xứng đáng.]
[Trận pháp này đã được bày thêm một trận pháp kiểm nghiệm khác. Hãy nhỏ máu của một nam một nữ vào bên trong. Nếu xứng đáng, trận pháp sẽ kích hoạt đưa tất cả đi. Nếu không xứng đáng sẽ chẳng có gì cả, chuyến đi hóa thành công cốc.]
Bốn người hai mắt nhìn nhau.
"Chị cùng anh Thiên làm đi, hai người là người có thiên phú xuất sắc nhất trong năm người rồi." Âu Cơ nói.
"Đúng vậy, cứ làm đi, sai đâu mất gì." Lạc Long phụ họa.
Thánh Gióng không ý kiến.
Ba người đã nói vậy Tuyết Nhan cũng không nói nhảm.
Dìu Phạm Thiên đến trận pháp, Tuyết Nhan cắt ngón tay của mình rồi nhỏ một giọt máu xuống.
Phạm Thiên cũng nhỏ theo một giọt.
Khi hai giọt máu rơi xuống trận pháp lập tức tỏa ra quang mang.
Vài giây sau quang mang càng thịnh như muốn kích hoạt.
"Thành công, mau chóng tiến vào trận pháp." Tuyết Nhan vội nói, có chút vui mừng.
Ba người nhanh chóng chạy vào trong vòng trận pháp.
Trận pháp kích hoạt, quen thuộc lực hút xuất hiện, không gian chi lực đem năm người dịch chuyển dời đi.
Đợi khi dịch chuyển hoàn tất vòng trận pháp tự động phai mờ biến mất.
Quang thạch khảm khắp động phát ra chói mắt quang huy đồng thời p·hát n·ổ.
Cả cái hang nháy mắt sụp đổ không còn vết tích, đường hầm dẫn tới hang cũng sụp đổ không còn.
...
Trong lòng đất trung tâm vùng giữa.
Đây là một cái hang so hang ban nãy muốn to hơn vài lần, khắp nơi khảm nạm quang thạch cam đoan ánh sáng của hang.
Giữa hang là một hồ nước lớn vừa nhìn đã biết không hề tầm thường.
Bên cạnh hồ một vòng trận pháp xuất hiện, ánh sáng mạnh mẽ tỏa ra bốn phía.
Từ trận pháp xuất hiện năm bóng người, không, chính xác là bốn, một cái khác đang được bế.
Vừa tới cả năm người đã cảm nhận được sự nồng nặc của thiên địa nguyện lực trong không khí.
Nhìn về trung tâm, một cái hồ lớn bên trong chứa đầy thiên địa nguyện dịch.
"Vô lý, dưới lòng đất vậy mà lại có một hồ nguyện dịch lớn như vậy. Trong tài liệu nhưng không có nói qua về nơi này, chúng ta có lẽ là nhóm người đầu tiên tới đây." Lạc Long kinh ngạc nhìn xung quanh.
"Đừng xem nữa, tranh thủ vào trong tu luyện đi. Không biết sẽ được ở đây bao lâu nên phải nắm chặt thời gian."
Tuyết Nhan nói xong liền bế theo Phạm Thiên đi vào trong hồ.
Phạm Thiên một mực rất bất đắc dĩ.
Ở hang trước còn có gặp nguy hiểm khả năng, hắn không có lý nên nói không thắng Tuyết Nhan.
Bây giờ đã đến rồi hồn lực trì, không có khả năng có nguy hiểm mới đúng Tuyết Nhan vẫn là không chịu bỏ hắn xuống.
Mặt, hắn chẳng lẽ không cần mặt đâu.
Đáng tiếc kháng cự vô ích, đứng trước vật lý thuyết phục pháp mọi lời lẽ chỉ là hư vô. Lại hợp lý tới đâu cũng chỉ có một quyền, không đù vậy liền hai quyền ba quyền, không có vấn đề.
Những người khác theo sau Tuyết Nhan tiến vào trong hồ.
Đây thế nhưng là phần thưởng của hệ thống, không có khả năng gặp nguy hiểm lắm nhưng cơ bản cảnh giác vẫn nên có.
Bất quá nếu phần thưởng của hệ thống xuất hiện nguy hiểm hệ thống đều sẽ báo trước nên không lo bị tập kích kiểu sát cái gì.
Năm người tiến vào trạng thái tu luyện cạn, duy trì cảnh giác tùy thời phản ứng.
Nửa tiếng sau, thời gian này đủ cho hệ thống kiểm tra toàn diện hang.
Nếu có nguy hiểm cả bọn đã sớm thông báo.
Đến giờ hệ thống vẫn im lặng chứng tỏ nơi đây an toàn, có thể buông tay tu luyện.
Bỗng dưng Tuyết Nhan mở mắt ra, trong tay xuất hiện vũ hồn cực hạn chi băng tam xoa kích hóa thành một bóng người mơ hồ không rõ chỉ có cơ bản nhân dạng bắt đầu hấp thu nguyện dịch tựa hồ cũng đang tu luyện.
Vì đã biết vũ hồn của Tuyết Nhan có khí linh nên không ai hỏi gì, cũng không có hứng nói chuyện về một bóng mờ, sở dĩ mọi người đều im lặng.
Tuy rằng đã để gần như toàn bộ lương thực mang theo ở chỗ Phong Không nhưng ở đây ai không phải tam tinh, nhu cầu ăn uống đã thấp đến gần như không cần, chỗ còn lại đủ cho cả năm người ăn đến hết sự kiện cũng không có vấn đề gì.
Không có nguy hiểm, không có nỗi lo lương thực, hết thời gian hệ thống sẽ tự truyền tống ra ngoài, năm người tiến vào tu luyện sâu.
Tuy rằng trong sự kiện không thể đột phá đến tứ tinh nhưng nếu kịp thời tu đến tam tinh đỉnh cấp cấp bậc thì vẫn có thể tiếp tục hấp thu nguyện dịch.
Chỗ nguyện dịch được hấp thu thêm đó sẽ được tích trữ trong cơ thể chờ đợi đến lúc đột phá tứ tinh.
Đây cũng là một đặc điểm của tứ tinh, có thể gọi là một loại ăn gian, là đặc thù nhất thủ thuật mà những cấp bậc khác không thể làm theo.
Đột phá tứ tinh lúc có thể hấp thu toàn bộ năng lượng tồn trữ trong cơ thể, mượn cơ hội này nhất cử đột phá liên tiếp.
Yếu kém thì đột phá được thêm một cấp, thiên phú cao thì có thể hai cấp thậm chí là ba cấp.
Cũng có thể lựa chọn không đè lại cấp bậc không dừng lại ở tam tinh đỉnh cấp đột phá thẳng đến tứ tinh. Chỉ là tứ tinh tu luyện so tam tinh càng chậm, chút thời gian hấp thu đủ năng lượng đột phá thêm một cấp muốn so tứ tinh tu luyện tăng lên một cấp ngắn hơn rất nhiều.
Chuyện lỗ vốn như vậy cho nên bình thường ai cũng sẽ không ham đột phá, trước dừng lại tích trữ chút năng lượng rồi nói tiếp.
Cũng vì vậy nên đám Phạm Thiên năm người không ai phí thời gian vào việc nói chuyện, tập chung toàn bộ vào việc tu luyện, Phạm Thiên cũng không khác.
Có lẽ sau khi trở về tất cả mọi người đều đột phá lên tứ tinh trung phẩm cũng có khả năng.
Cứ vậy, năm người chìm vào trong tu luyện ngày đêm không ngừng nghỉ, không quản thời gian. Đói liền tỉnh lại ăn cho no rồi lại tu luyện tiếp.
Sau sự kiện vừa rồi, tất cả mọi người đều muốn nhanh chóng mạnh lên vì họ đã hiểu được tầm quan trọng của thực lực là như thế nào. Đặc biệt là những người mình yêu quý, muốn bảo vệ được càng cần phải trở nên mạnh mẽ hơn tất cả, nếu không sẽ chỉ có thể nhìn họ c·hết đi ngay trước mắt mình.
Yếu đuối liền c·hết như nào cũng không có tư cách chọn lựa. Mạnh mẽ chỉ có thể đau đớn trả thù. Chỉ có mạnh nhất mới thật sự là điều cần thiết.