Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 33: Bạo phong cốc




Chương 33: Bạo phong cốc

Bên ngoài bạo phong cốc.

Lại thêm hai tiếng đi đường đám người Phạm Thiên rốt cuộc đã tới nơi.

Tổng cộng dùng hết sáu tiếng đồng hồ, tiết kiệm được một nửa thời gian nếu chạy bộ.

Từ đằng xa liền có thể cảm nhận được những cơn gió mạnh mẽ vù vù thổi trong cốc, nghe tiếng thôi mà đã cảm nhận được sự sắc bén của gió. Dù bọn hắn đang đứng bên ngoài cũng bị gió thổi cực mảnh, đổi lại là nhất tinh chức nghiệp gia ở đây có lẽ vừa lại gần đã bị thổi bay chứ đừng nói đến vào cốc.

Bởi vì bay ở nơi có nhiều cơn gió mạnh như bạo phong cốc rất nguy hiểm nên vì lý do an toàn, chống chưa gặp địch đã toàn quân bị diệt tất cả mọi người đều quyết định xuống xe đi bộ cho lành.

Ngoài ra bay trong này cũng dễ trở thành bia ngắm cho kẻ địch. Ở nơi có nhiều gió thổi như này rất dễ bị phát hiện.

Đem xe bay cất vào trong túi đồ xong Âu Cơ hỏi: "Anh Thiên, tiếp theo phải làm gì?"

Phạm Thiên không trả lời mà trầm tư suy nghĩ.

Trên đường tới đây hắn có trao đổi một chút với Phong Không, biết được chi tiết kỹ năng vùng điểm mù.

Bởi vì an toàn của đội mà Phong Không đã nói qua về vùng điểm mù, những điều cần tránh khỏi nếu không muốn ảnh hưởng đến kỹ năng, cũng chính là điểm yếu.

Đây cũng là lý do Phong Không không dễ dàng lập đội bởi lẽ như vậy đồng nghĩa với bạo lộ át chủ bài của bản thân, để lộ ra điểm yếu của mình. Dù có lập đội Phong Không cũng sẽ cẩn thận di chuyển hơn là l·ạm d·ụng kỹ năng, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không dùng vùng điểm mù.

Chắc chắn Phong Không vẫn còn có giấu diếm không nói hết, đây là hiển nhiên nhưng như vậy trong tình huống này có thể sẽ đưa cả đội vào nguy hiểm.

Có lẽ vì chỉ nói cho mình Phạm Thiên, cũng bởi vì cứu được vợ chưa cưới mà lần này Phong Không nói rất đầy đủ, Phạm Thiên cảm giác không còn điều giấu diếm, hắn đã hiểu được cơ chế hoạt động của kỹ năng.

Đại khái là ở trong vùng điểm mù chỉ cần không để lộ hồn lực, không di chuyển quá nhanh, không gặp người hơn Phong Không hai tinh dò xét thì sẽ không bị phát hiện.

Ngoài ra nếu hai bên cách nhau phạm vi mười mét thì sẽ có thể bị phát hiện bởi một chút dấu vết hồn lực sót lại của vùng điểm mù.

Nhờ sự tồn tại của điều kiện thứ hai mà kế hoạch băng qua đám yêu tộc trực tiếp cứu Lạc Long còn chưa xuất sinh đã bị bóp c·hết từ trong trứng.

Hơn nữa vị trí chính xác của Lạc Long vẫn chưa được xác định.

Lúc này cái đồng hồ Tuyết Nhan cho phát huy tác dụng đến cực hạn vì dựa theo lời Thánh Gióng nói thì Lạc Long vẫn chưa làm mất đồng hồ.

Đứng ở ngoài cốc, Phạm Thiên truyền hồn lực vào trong đồng hồ.

Quả nhiên Lạc Long vẫn còn trốn trong này, trên màn hình xuất hiện một dấu chấm ở sâu trong bạo phong cốc.

"Tao là Thánh Gióng, chồng của Tuyết Nhan nè. Mày còn ổn không đó Long?"

Sử dụng đồng hồ, Phạm Thiên gửi một đoạn mã morse qua bên kia.

Đám người chăm chú nhìn đồng hồ chờ đợi hồi đáp.

Chờ một chút âm thanh báo của đồng hồ vang lên có quy luật.

"Thiên à, mẹ nó chứ đen vãi nồi. Ở đó có mấy người, là những ai? Nếu lực đủ thì vô giúp cái, tao sắp không xong rồi. Còn không thì mau đi đi, có hai mươi con súc vật lận cơ."



Một đoạn mã dài được gửi tới.

Mấy người mừng rỡ, còn có thể hồi đáp, còn sống, hơn nữa tình trạng hẳn là không quá tệ.

Phạm Thiên suy nghĩ một chút rồi lại gửi sang một đoạn mã.

"Được a, tao xác thực là Thiên chồng của Âu Cơ. Bên đó nhiều vậy á, bên này có mỗi hai người thôi, mày bị theo dõi sao."

"Con mẹ mày chư đủ rồi a, tao Long thật đây. Tin hay không lần sau tao lại đi bắt mày. Hai người thì bỏ đi, hiến mạng một đường đi làm gì. Theo dõi thì không nhưng canh chừng thì có, ngay bên cạnh nhau này."

"Ok, đừng nói nữa, tao hiểu rồi. Cứ chờ đi rồi tầm nửa ngày nữa tao qua hốt xác cho."

"Mồm mày vừa ngậm cặp đấy à, sao nói như nồi thế. Ít ra mày cũng phải động viên tí đi chứ."

"..."

Phạm Thiên không có đáp lại, Lạc Long thấy không có động tĩnh cũng lặng im.

Kết thúc cuộc trao đổi Phạm Thiên lại lâm vào trầm tư.

Nói chuyện vài câu hắn đã có được khá nhiều thông tin, quan trọng vẫn là tình trạng của Lạc Long đã có thể xác nhận.

Thứ nhất, tình cảnh chưa tuyệt vọng tới mức cứu không nổi, đủ người vẫn cứu được. Chứng tỏ đám yêu tộc nhất thời còn chưa làm gì được Lạc Long.

Thứ hai, có hai mươi tên yêu tộc ở đó.

Thứ ba, tuy không bị nhìn chằm chằm nhưng lại có thể bị canh chừng, còn ngay bên cạnh nữa thì khả năng cao là Lạc Long đang tử thủ ở góc nào đó.

Suy nghĩ kĩ càng một lượt, lập sẵn kế hoạch cho bạo phong cốc xong Phạm Thiên để Phong Không dùng vùng điểm mù giấu cả đội rồi tiến vào trong cốc.

Ở đây mới là vùng ngoài, chỉ cần đi chắc và cẩn thận với các phong nhận thì sẽ không có quá lớn nguy hiểm.

Chỉ mong Lạc Long đang trốn ở vùng giữa, nếu là vùng trong thì xong rồi, chuyến này không để lại một hai người mới là lạ.

Liên tục duy trì mở đồng hồ, những điểm nổi tiếng trong này trong đồng hồ đều có sẵn bản đồ, như vậy mới thấy Tuyết Nhan chu đáo cỡ nào, Phạm Thiên dẫn cả đội dần tiến vào sâu hơn.

Đột nhiên Thính Phong thấp giọng quát: "Mọi người cẩn thận, có thứ gì đó đang dùng tốc độ cực nhanh tiếp cận chúng ta!"

Đi kèm theo lời của Thính Phong là Hạ Lạc: "Là phong nhận, có rất nhiều phong nhận đang bay về hướng này. Số lượng nhiều đến mức không thể trực diện chống đỡ, không thể trốn tránh vì nó chắn kín đường."

Mắt của Hạ Lạc lúc này đã thay đổi, đôi mắt chuyển thành màu vàng đỏ, đồng tử xuất hiện hoa văn hình mặt trời tỏa sáng đầy rực rỡ như một mặt trời thực thụ đang nhìn thẳng về phía trước.

Đây chính là kỹ năng thức tỉnh của Hạ Lạc - nhật luân nhãn.

Có điều kỹ năng này tiêu hao rất lớn, Hạ Lạc không dám duy trì quá lâu vì phía sau còn một trận đại chiến.

"Mau xếp thành một hàng, Gióng, mày lên đầu cản đi!" Phạm Thiên nói.



Không mất nhiều thời gian, chỉ vài giây cả tám người nhanh chóng lập thành đội hình đã bàn sẵn từ trước.

Dựa theo kế hoạch Thánh Gióng đi lên trên đầu hàng, hắn đảm nhiệm tiên phong chống đỡ.

"Bụi tre quốc gia."

Từng bụi từng bụi tre một mọc lên từ mặt đất xếp thành hàng dài chỉnh tề đứng chặn trước mặt của Thánh Gióng.

Phạm Thiên sử dụng băng phong thế giới đem tất cả bụi tre đóng băng để tăng sức phòng thủ.

Vừa làm xong thì loạt phong nhận đầu tiên bay tới cắt thẳng vào những bụi tre băng.

Những bụi tre liên tục đổ gãy, Thánh Gióng cấp tốc tạo thêm bụi tre nhưng tốc độ tạo căn bản đuổi không kịp tốc độ phá.

"Cố chống đỡ, chỉ cần chống qua đợt này thì tạm thời sẽ không còn gặp phong nhận nữa." Thính Phong nói.

Thánh Gióng cắn răng chịu đựng không lên tiếng.

Nói đùa gì vậy, cố chống đỡ lấy ư, sợ là tao chốc nữa sẽ bị cắt thành từng lát được không.

Mày giỏi mày lên trước thay tao a, đứng đó mà nói. Ai chả biết qua đợt này là xong, vấn đề là có qua được không đấy con mẹ nó.

Đứng ở đằng sau, Hạ Lạc đưa tay rút ra từ hư không một cây cung.

Đó là một cây cung rất bình thường không hề có gì đặc biệt cho đến khi được truyền hồn lực vào.

Thân cung dần biến đổi, màu sắc chuyển vàng, cả cây cung biến dài hơn và xuất hiện chín hình hoa văn mờ ảo như ẩn như hiện.

Diệt nhật cung, v·ũ k·hí kèm theo của Hạ Lạc khi thức tỉnh chức nghiệp.

Từng mũi tên được bán ở trong cửa hàng được Hạ Lạc rút ra, tinh chuẩn bắn phá từng đạo phong nhận.

Mỗi một tên đều xảo diệu né qua người đằng trước mà bắn thẳng tới mục tiêu không trượt phát nào.

Hạ Lạc thể hiện khả năng của bản thân, chứng minh công sức mạo hiểm cứu người của Phạm Thiên không hề uổng phí, một tay cung thuật không hề tầm thường.

Diệp Vô Đạo cũng giúp đỡ bằng cách hồi phục lại hồn lực cho mọi người.

Nhiều người cùng cố gắng muốn so một người tốt hơn nhiều, áp lực của Thánh Gióng giảm hẳn.

Thế nhưng vẫn chưa đủ, bụi tre đã bị phá hết rồi mà vẫn còn rất nhiều phong nhận vẫn đang bay tới.

"Bất hoại chiến giáp."

Trên thân Thánh Gióng xuất hiện một bộ giáp sắt giúp hắn chống đỡ lấy phong nhận.

Cắn răng cố chịu đựng, Thánh Gióng kêu gào: "Có cách gì sao, không có thì tao phải c·hết thật đấy."

Nhìn thấy bộ giáp bắt đầu xuất hiện vết nứt Phạm Thiên cũng vội.

Nếu chưa đi tới nơi đã có n·gười c·hết lại còn là Thánh Gióng nữa thì chuyến đi này có ý nghĩa gì chứ, cón cứu người cái rắm ấy.



"Loạn long kiếm pháp, long giới."

"Phượng vũ kiếm pháp, tổ phượng."

Hư ảnh một cây thông thiên đại thụ xuất hiện, trên cây có đếm không hết phượng tộc đậu bên trên cùng một phương thế giới với rồng bay đầy trời xuất hiện cản trước mặt Thánh Gióng.

Đây là hai kiếm chiêu phòng thủ mạnh nhất của loạn long kiếm pháp và phượng vũ kiếm pháp, có thể đỡ đòn vượt một giai.

Có người tới chặn thay làm Thánh Gióng có cơ hội thở dốc một hơi.

Có điều phong nhận vẫn còn nhiều lắm, dù không phá ngay được thì mài một lúc cũng vậy.

Đỡ được một lúc thì hư ảnh đại thụ và thế giới bắt đầu rung chuyển.

Cuối cùng Phạm Thiên không chống đỡ được nữa thổ huyết bay ngược về sau hàng, hư ảnh sụp đổ chiêu thức kết thúc.

"Âu Cơ." Phạm Thiên hét lớn.

Lập tức một lá chắn xuất hiện chặn trước mặt hàng người, những phong nhận tiếp theo đều là do tấm là chắn này đón lấy.

Tranh thủ thời gian Phạm Thiên lấy ngay một bình thuốc chữa thương ra uống.

Được một hồi lá chắn bắt đầu xuất hiện vết nứt rồi nhanh chóng lan ra cả bề mặt.

Không phí thêm mấy đạo phong nhận, lá chắn vỡ nát.

Ngay khi bị vỡ lại có một tấm lá chắn y hệt xuất hiện chặn lại phong nhận.

Việc này lặp đi lặp lại thêm bốn lần nữa mới dừng lại, cuối cùng trận phong nhận t·ấn c·ông này cũng kết thúc.

"Đi thôi!" Phạm Thiên nói.

"Không cần nghỉ ngơi một chút ạ?" Âu Cơ lo lắng hỏi.

"Không cần, vừa đi vừa uống thuốc chữa thương cũng được." Phạm Thiên lắc đầu nói.

Ai biết lát nữa có hay không một đợt phong nhận t·ấn c·ông nữa.

Âu Cơ mặc dù mang nhiều lá chắn nhưng cũng chả đủ cho một đợt huống chi là vừa mới tốn mất sáu cái xong.

Còn may là cầm cự được đến những phút cuối mới để Âu Cơ phải ra tay nếu không thì đã chả còn cái nào rồi.

Mặc dù làm như này có chút nguy hiểm nhưng còn hơn việc để Âu Cơ không có đồ bảo hộ.

Trong một trận hỗn chiến mà sát thủ không có thủ đoạn phòng thủ có thể bị á·m s·át ngược bất cứ lúc nào, lát nữa hắn chưa chắc đã phân thần lo được cho Âu Cơ.

Dưới sự trợ giúp của đồng hồ Phạm Thiên không mấy khó khăn tiến thẳng tới vị trí mà Lạc Long đang trốn.

Trên đồng hồ có phương hướng nên không lo đi nhầm phía, dù là người mù đường như rổ tam kiếm cũng có thể đi đúng đường.

Vẫn là Tuyết Nhan đáng tin nhất, không để ai phải lo lắng.