Chương 32: Hạ Lạc
"Không phải hồn lực loại hình năng lượng."
Ngay khi trận pháp được kích hoạt, thiên địa nguyện lực được chuyển hóa làm linh khí Phong Không đã nhận ra sự khác biệt mà kinh hãi kêu lên.
Phạm Thiên ngạc nhiên nhìn Phong Không một cái.
Hắn biết Phong Không nhất định sẽ nhận ra đây không phải hồn lực nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy, cơ hồ là ngay khi có linh khí rò rỉ ra.
Thật mạnh cảm nhận lực, n·hạy c·ảm với năng lượng đến đáng sợ.
Ngay sau đó Diệp Vô Đạo cũng kêu lên: "Thật sự không phải hồn lực."
Mới đầu còn không hiểu gì nhưng nghe bảo không phải hồn lực một câu thì Tiền Nhiều cùng Thính Phong cũng đều ngộ ra.
Cả bốn đều dùng một ánh mắt phức tạp nhìn Phạm Thiên.
Kinh hãi, ngạc nhiên, không thể tưởng tượng,...thậm chí là có chút vui mừng, buồn bã, ghen tị và tham lam. Bất kỳ loại cảm xúc nào đều có thể nhìn trong cái ánh mắt đó.
Không thể tưởng tượng nổi vì Phạm Thiên lại sở hữu một năng lượng mới, vui vì bản thân được chứng kiến, buồn vì bản thân không có, ghen tị với Phạm Thiên, trong đầu đều thoáng hiện suy nghĩ đánh c·ướp.
Đồn rằng để có thể lên được bát tinh thì cần phải có một loại năng lượng mới đủ mạnh mới có thể đột phá rào cản tiến cấp lên tầng thứ cao hơn.
Đủ mạnh ở đây là thất tinh đỉnh cấp, thứ mà từ trước tới nay các đại gia tộc vẫn luôn nghiên cứu nhưng vẫn chưa thể thành công.
Các đại gia tộc, thế lực trên toàn thế giới vẫn luôn cố gắng nghiên cứu để phát triển ra một loại sức mạnh mới nhưng đều rất yếu, tất cả đều chỉ quanh quẩn ở tầm tứ tinh là cực hạn.
Kể cả như vậy thì bất kỳ loại năng lượng nào có thể phát triển sức mạnh dù là rất yếu cũng đều vô cùng quý giá, thậm chí gọi là vô giá cũng không sai.
Nó đại diện cho tài lực, sức mạnh của bất kỳ ai. Là tượng trưng của sức mạnh cùng sự siêu việt giữa người với người.
Để có thể trở thành đại gia tộc hoặc thế lực cấp tương đương thì ít nhất phải sở hữu một loại năng lượng mới có cấp bậc thấp nhất là nhị tinh.
Thử nghĩ giữa hai người đều là thất tinh đỉnh cấp, chiến lực đều đã đạt tới giới hạn nhưng một người có thể tiếp tục mạnh lên bằng hệ thống tu luyện khác còn một người chỉ có thể tiếp tục dậm chân tại chỗ, đấy chính là khác biệt.
Đây không phải điều gì quá bí mật nên chỉ cần tìm hiểu một chút là sẽ rõ, tất nhiên cũng cần phải có chút chỗ dựa mới được nếu không nghe đều không nghe qua nói chi là tìm hiểu.
Loại năng lượng trước mắt này Phạm Thiên dùng đã có thể duy trì tứ tinh trận pháp vậy có nghĩa nó ít nhất cũng phải là cấp bậc tam tinh đỉnh phong, hoặc không cũng là thượng phẩm cực cao.
Đây đã không còn là thứ có thể dùng tài sản để đo đếm nữa, nếu sở hữu nó thì dù nói là chim sẻ hóa phượng hoàng cũng còn nhẹ.
Phạm Thiên không biết điều này, mà dù biết hắn cũng bắt buộc phải lộ ra hoặc Lạc Long sẽ c·hết.
Cả bầu không khí trong xe bỗng trở nên có chút quỷ dị.
Cả năm người không ai lên tiếng, từng người đi ra một góc xe ngồi trầm tư, cũng không biết bốn người đó đang suy nghĩ gì.
Cũng may Âu Cơ lấy xe ra là loại khá rộng, chứa mười sáu hai mươi người đều không có vấn đề nên ai cũng có chút không gian, không đến mức chật chội chen lấn nhau.
Đi được một đoạn thì đột nhiên Âu Cơ nói: "Anh Thiên, máy quét phát hiện có người đang bị yêu thú t·ruy s·át, cần giúp sao."
Bị yêu thú t·ruy s·át, bây giờ còn có người không lập đội mà đi một mình hả, ai mà ngu vậy.
Phạm Thiên đứng dậy đi ra đầu xe thử nhìn xem một chút, nếu đó là người quen thì giúp một tay cũng được.
Cầm lấy ống nhòm nhìn xuống mặt đất, quả nhiên có người.
Đó là một cô gái cỡ 17, 18 tuổi. Sở hữu một mái tóc đen ngắn ngang vai. Trên thân mặc hẳn là đồng phục trường, Phạm Thiên có thấy huy hiệu trường nhưng không nhận ra đó là của trường nào.
Quay đầu lại miêu tả đặc điểm của cô gái này cho bốn người khác nghe, Phạm Thiên muốn hỏi xem đó có phải người quen của ai không.
Nếu phải thì tốt, như vậy sẽ có thêm một người giúp đỡ.
Còn nếu không phải thì mặc xác người ta đi, lại không quen nhau thì quản nhiều làm gì. Rảnh đâu mà đang gấp còn lo chuyện bao đồng.
Không nhìn thấy Thánh Gióng vì giúp người khác mà bị hố đến bây giờ vẫn phải ngồi một góc bú thuốc hồi phục không làm gì được sao.
Tiền Nhiều, Lâm Minh, Diệp Vô Đạo ba người nghe xong đều lắc đầu, không ai quen người nào như vậy.
Cũng là Phong Không nghe xong liền nhíu mày vội tiến tới quan sát.
Vừa nhìn Phong Không đã vội vã nói: "Mau lên, mau xuống cứu cô ấy!"
"Người quen hả, là ai vậy?" Phạm Thiên hỏi.
"Đúng vậy, không có thời gian giải thích đâu, mau lên." Thấy Phạm Thiên chưa đi ngay mà xe này lại nghe theo hắn nên Phong Không càng vội hơn.
Phạm Thiên lại càng bất ngờ.
Không biết đó là ai mà lại có thể khiến một người luôn điềm tĩnh như Phong Không trở nên như vậy.
"Âu Cơ, em lái xe thấp xuống chút rồi hãy đợi ở trong. Những người khác cũng vậy, nhớ phải bảo vệ xe nếu có yêu thú biết bay nào chẳng may tông vào xe."
"Đi thôi, nếu chỉ là cứu người thì hai chúng ta là đủ rồi."
Phạm Thiên nói với những người khác rồi quay qua nói với Phong Không.
Nói xong Phạm Thiên mở ra cửa xe, quay lưng thả bản thân rơi tự do xuống dưới.
Phong Không hơi sững sờ một chút rồi cũng nhảy theo.
"A, em còn hạ chưa đủ thấp mà." Âu Cơ bị làm cho giật nảy mình kêu lên.
Sử dụng đạp không bộ, Phạm Thiên tạm thời dừng lại giữa không trung quan sát tình hình.
"Phân chia như nào?" Dừng lại ngay bên cạnh, Phong Không hỏi.
"Tôi đối phó nó, ông đi cứu người, cứu xong thì về xe!" Phạm Thiên nói.
"Hiểu rồi."
Nói xong Phong Không biến mất khỏi tầm mắt Phạm Thiên.
Nhìn đầu yêu thú đang truy đuổi kia một chút, Phạm Thiên đáp xuống một ngọn cây rồi nhanh chóng tiếp cận đối phương.
Tuy chưa thể bay nhưng bằng vào bộ pháp của hắn tốc độ cũng không kém đi nơi nào, rất nhanh sẽ có thể bắt kịp.
Theo quan sát của hắn thì đó là một con Hắc Văn Ma Hổ, cấp bậc chắc là tứ tinh trung phẩm.
Loại yêu thú này có thói quen vờn c·hết con mồi trước khi ăn thịt nó, đây cũng là lý do mà người kia còn có thể sống sót tới tận bây giờ.
Phạm Thiên phán đoán một chút, dựa vào năng lực của hắn bây giờ thì cầm chân nó một phút chắc không có vấn đề.
Một phút đủ để Phong Không tiếp cận cứu đi đối phương rồi.
Ở một bên khác, Phong Không nhẹ nhàng rơi xuống đất rồi nhanh chóng di chuyển trên các cành cây, tiếp cận theo một hướng khác.
Hắc Văn Ma Hổ đang truy đuổi con mồi thì đột nhiên một vệt kiếm khí chém tới, nó dễ dàng né tránh đòn t·ấn c·ông đồng thời xác định vị trí của kẻ t·ấn c·ông.
Là phía sau.
Quay đầu lại nhìn, đó là một tên nhân loại khác, cấp bậc chả ra gì cả là tam tinh trung phẩm vô cùng yếu ớt.
Thấy đã gây được sự chú ý Phạm Thiên lại bồi thêm một đòn t·ấn c·ông nữa.
Điểm thù hận là phải kéo liên tục, không cho nó giảm.
Hắc Văn Ma Hổ há lại để bản thân bị xúc phạm bởi một sinh vật yếu ớt như vậy.
Từ miệng bắn ra một quả cầu màu đen đánh tan đòn t·ấn c·ông, Hắc Văn Ma Hổ gầm lên giận dữ lao về phía Phạm Thiên.
Không có sợ hãi nhưng cũng không hề xem thường, trải qua vài vụ gần đây mà còn nghĩ yêu thú toàn lũ ngu vậy có thể c·hết đi được rồi.
Phạm Thiên không có né tránh, ngược lại còn đứng tại chỗ hai tay bấm một cái pháp quyết.
Mặc dù không hiểu tên nhân loại này định làm gì nhưng chắc chắn không phải thứ tốt, Hắc Văn Ma Hổ cảnh giác tăng thêm một phần.
Nó tuy là một đầu kiêu ngạo hổ nhưng nó không có ngu muội đến mức xem thường kẻ khác, đặc biệt là tam tinh trung phẩm dù yếu vẫn có thể gây ra tổn thương chí mạng cho nó.
Nhưng đợi đến tận khi Hắc Văn Ma Hổ đã tiếp cận, móng vuốt đã sắp xé nát đầu tên nhân loại trước mắt này nó vẫn không cảm nhận được ba động của hồn lực.
Chẳng lẽ là bị lừa ư, nhưng làm như vậy có ích gì.
Hắc Văn Ma Hổ không thể không nghĩ bản thân đã bị lừa, nhưng như vậy lại càng khó hiểu.
Một giây sau, nó hiểu.
Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn vài cm, Hắc Văn Ma Hổ giơ lên sắc bén móng vuốt của mình đã sắp chạm đến và lập tức xé nát đầu Phạm Thiên thì bùm, một t·iếng n·ổ rõ to vang lên.
Hắc Văn Ma Hổ không hiểu thấu b·ị đ·ánh túi bụi bay về đằng sau, trên thân trắng đen hai màu bộ lông đã có vài chỗ bị đốt cháy xém.
Một đòn này để cho tất cả những người chứng kiến đều phải giật mình, đặc biệt là những người ở trong xe.
"Nhanh, mau chóng rời khỏi đây. Những yêu thú xung quanh rất nhanh sẽ kéo đến thôi!" Phạm Thiên hét lớn.
Đã sớm bắt kịp cô gái Phong Không rốt cuộc tìm được cơ hội, Hắc Văn Ma Hổ đã không còn chú ý đến tình huống bên này.
Nháy mắt, hắn cùng cô gái biến mất khỏi tầm mắt mọi người, cả hai thật nhanh chạy hướng về chỗ xe bay đang chờ.
Bộ lông tuyệt đẹp bị tổn thương, Hắc Văn Ma Hổ phát ra trầm thấp gầm gừ tiếng kêu.
Không vờn vọt gì nữa hết, nó muốn lập tức g·iết c·hết nhân loại trước mắt này, xé xác thành trăm mảnh hóa thành bữa ăn cho nó.
Trên người Hắc Văn Ma Hổ tỏa ra từng luồng hắc khí bao trùm toàn thân, những hắc văn trên người cũng thay đổi trở nên càng đen, đen thuần túy như hắc ám vực sâu đại diện cho tận cùng của sinh mệnh, t·ử v·ong.
Một cỗ cảm giác bất an nổi lên trong lòng tất cả mọi người.
Phạm Thiên không hề bị ảnh hưởng vẫn như cũ bình tĩnh, lập tức kéo dài khoảng cách giữa cả hai.
Ầm.
Mặt đất xuất hiện một cái hố to, Hắc Văn Ma Hổ biến mất không thấy thân ảnh.
Từ bản năng mách bảo được tôi luyện qua bao trận chiến, Phạm Thiên nhấc kiếm đưa về đằng sau.
Rầm.
Chỉ thấy Phạm Thiên b·ị đ·ánh bay đụng đổ không biết bao nhiêu cây trên đường.
Trên thanh kiếm, hắc khí lượn lờ từ từ ăn mòn cả thanh kiếm, chả mấy chốc mà sẽ ăn mòn hết cả thanh kiếm.
Điểm đặc biệt ở chỗ Phạm Thiên không thể hồi phục thanh kiếm bằng cách bổ sung hồn lực, rõ ràng là do chỗ hắc khí này ban cho.
C·hết tiệt.
Phạm Thiên thầm mắng một tiếng.
Hắc Văn Ma Hổ lần nữa biến mất, tốc độ quá nhanh đến mức Phạm Thiên không thể bắt kịp bằng mắt thường.
"Bí kiếm - bách hoa nở rộ."
Phạm Thiên cắm thanh kiếm xuống đất, vô số thanh kiếm mọc lên như một đóa hoa khổng lổ.
Dù Hắc Văn Ma Hổ nhanh cỡ nào cũng không thể né một chiêu như vậy.
Đòn t·ấn c·ông mặc dù bất ngờ nhưng nhờ sự cảnh giác từ trước Hắc Văn Ma Hổ đã kịp nhảy lên né tránh.
Nó biết bay.
Phạm Thiên sững sờ rồi lại cảm thấy hiển nhiên.
Đến tứ tinh biết bay rất bình thường, chỉ là yêu thú vốn giữ lại tập tính của bản thân, những yêu thú sống trên mặt đất dù biết bay bình thường cũng sẽ không bay.
Mặc dù đã né tránh được đòn t·ấn c·ông nhưng cũng để lộ ra bản thân.
"Phượng vũ - băng phong thế giới."
Một đầu băng phương bay tới đóng băng Hắc Văn Ma Hổ chặt chẽ.
Cứ như vậy ngắn ngủi thời gian Phong Không đã thành công cứu người, an toàn rút lui khỏi khu vực nguy hiểm, Hắc Văn Ma Hổ có đuổi cũng không còn kịp nữa.
Thời gian một phút đã đến, chuyện đã nói đã làm được, Phong Không còn không cứu được người vậy cũng chỉ có thể trách tự bản thân hắn.
Yêu thú ở gần nghe được động tĩnh bên này đã sắp chạy tới, Phạm Thiên không tiếp tục dây dưa, bồi thêm một chiêu băng phong thế giới rồi tự bản thân thoát lui, không quên dùng ẩn nặc thuật trốn đi.
Một kiếm chém xuống mặt đất hòng che mắt Hắc Văn Ma Hổ cùng những yêu thú ở gần, cẩn thận chút vẫn hơn, Phạm Thiên không một tiếng động di chuyển nhẹ nhàng chạy hướng về chỗ xe bay đang đợi.
"Đi mau, rời khỏi đây lẹ một chút cho an toàn."
Vừa trở lại xe Phạm Thiên lập tức để cho Âu Cơ lái xe rời khỏi đây.
Tiếp theo khu vực này yêu thú sẽ tụ tập, thậm chí có thể xảy ra quy mô lớn chiến đấu, thoát sớm chút vẫn hơn.
Không chút chần chừ nổ máy, Âu Cơ lấy tốc độ tối đa bay thẳng về hướng bạo phong cốc, đưa cả đám người bay ra khỏi khu vực bất ổn này.
"Tao đi lão Thiên ca, mày con mẹ nó thật ngầu a. Mấy v·ụ n·ổ, còn kiếm chiêu hình bông hoa đó nữa, thật mạnh thật ngầu vô cùng. Có thể cho lái thử sao?" Thánh Gióng nói.
Không thể chịu được tiếp tục ngồi một góc chữa thương, Thánh Gióng bật dậy bám lấy Phạm Thiên không ngừng hỏi.
"Có thể lái thử sao?"
"Có thể sao?"
"Có thể?"
Thánh Gióng có vẻ rất hứng thú với chiếc xe bay đã được cải tiến này, những người khác cũng là như vậy.
Mặc dù không nói lời nào nhưng cả đám đều nhìn Phạm Thiên bằng ánh mắt lấp lánh đầy sự mong chờ.
Bọn hắn thấy được, thứ làm Hắc Văn Ma Hổ b·ị t·hương, còn đốt đi lông của nó, một thứ giống hệt với những v·ũ k·hí được Phạm Thiên trang bị thêm trên xe.
Nguyên bản bọn hắn nghĩ rằng những thứ này chờ đến bạo phong cốc mới sử dụng, vì lúc đó không cần che dấu hồn lực ba động.
Nhưng lúc nãy rõ ràng không có hồn lực ba động, uy lực còn lớn như vậy.
Bây giờ xem ra đơn giản chỉ vì Phạm Thiên không thích sử dụng mà thôi.
Nhìn ra ý nghĩ của mấy đứa này thật quá dễ dàng, cốc đầu Thánh Gióng một cái Phạm Thiên nói: "Đợi cứu được thằng Long quay về ném cho mày chơi. Mày cho ai chơi cùng cũng được."
"Ngon ha ha ha vậy là mày hứa rồi đấy nhá." Thánh Gióng vui vẻ cười sáng lạn.
Tranh thủ trước khi chiến đấu, hắn quay lại chỗ ngồi tiếp tục chữa thương.
Những người khác cũng thật cao hứng, lúc đó tìm Thánh Gióng mượn chơi là được nhỉ.
Nếu là Thánh Gióng thì đơn giản hơn nhiều.
Phạm Thiên không vấn đề gì cả, cứu người xong mấy người này cũng xem như đồng sinh cộng tử bạn, chơi kiểu gì chả được.
Phạm Thiên nhìn sang Phong Không hỏi: "Có thể giới thiệu chút sao?"
Gật đầu một cái Phong Không nói: "Đây là Hạ Lạc, học sinh của trường Cần Thơ thành phố Miền Nam. Là người quen của tôi, cả hai là bạn từ hồi còn nhỏ."
Đột nhiên Hạ Lạc xen vào: "Chính xác thì là thanh mãi trúc mã, cả hai cũng đã đính hôn luôn rồi. Đợi khi học xong thì hai đứa bọn mình sẽ kết hôn với nhau á."
Một câu vừa ra chấn đông toàn trường à lộn toàn xe, liền Âu Cơ đang lái xe đằng trước cũng phải ngoảnh lại nhìn một cái hóng chuyện, tất xả ánh mắt của mọi người đều tập trung lên Phong Không.
"Đúng vậy, cô ấy là vợ tương lai của tôi." Phong Không lập tức thừa nhận cũng không có ý định giấu diếm.
Không cần thiết mà giấu cũng không nổi, lại nói đây chả phải chuyện gì bí mật hay phạm pháp gì, mối quan hệ của bọn hắn hai nhà đều biết, là công khai.
Chỉ là hai người học ở hai trường khác nhau nên vốn ít người biết đến, Phong Không thân thiết với không mấy người cũng sẽ không chủ động đi nói chuyện này ra.
Kết quả là vì đủ loại thứ chuyện mà không ai biết hai người là vợ chồng chưa cưới, có gì đâu.
Lời một phía có thể không tin nhưng cả hai đều thừa nhận thì không còn gì phải bàn cãi.
Cũng may Phạm Thiên và Âu Cơ né được sát thương pha này, cả hai đều trong tình trạng giống với Phong Không.
Có điều những người khác thì không may mắn như vậy, đòn đánh tinh thần này đem rất nhiều thứ của bọn họ đi đánh đổ.
Con dân FA, công kích tinh thần bạo kích 9999 sát thương chuẩn trực tiếp gục ngã tại chỗ.
"Mình đã nghe qua về tình hình rồi, nếu được thì cho mình tham gia nha, xem như trả ơn cứu mạng đi." Hạ Lạc nói.
Phạm Thiên nhìn sang Phong Không, thấy hắn không ý kiến gì mới đồng ý để Hạ Lạc cùng đi.
Hắn sợ Phong Không không muốn để vợ mình đi gặp nguy hiểm nên cứ phải hỏi cái cho chắc.
Dù sao với tính cách của Phong Không, dù Hạ Lạc không đi thì vì trả ơn Phong Không cũng sẽ dốc hết sức giúp đỡ, không lo lưu lực nữa rồi.
Để có thể phối hợp tốt hơn mọi người cần làm quen với năng lực của nhau.
Trước tiên là Hạ Lạc, cô bắt đầu giới thiệu về chức nghiệp của bản thân.
Cấp 32, chức nghiệp là cung thủ thuộc hệ chiến binh.
Sau đó những người khác cũng lần lượt giới thiệu một chút về năng lực của mình để tí nữa tiện phối hợp.
Làm quen xong liền thôi, Hạ Lạc ngồi xuống bắt đầu hồi phục.
Kì thật v·ết t·hương không nhiều, Hắc Văn Ma Hổ còn đang vờn nên chủ yếu là tiêu hao trong quá trình chạy trốn.
Những người khác lại tiếp tục im lặng không nói.
Tất cả đều yên lặng chờ đợi đến bạo phong cốc cứu người.