“Còn có cả Tưởng Thanh Vũ, dị năng ánh sáng của cậu ta cũng thuần túy đến mức làm người ta sợ hãi, nếu như có thể trưởng thành, thậm chí có thể so sánh với cả chiến thần. Nhưng làm cho anh khiếp sợ vẫn là Cố Nam… sau khi hắn tự bạo thì tinh thần lực cực kỳ gần với tinh thần thể của chúng ta, thậm chí anh hoài nghi cậu ta có cơ hội trở thành đồng loại của chúng ta.”
Tin tức mà có thể làm Diệp Thần cũng phải khiếp sợ thì sao không làm Sở Du Ninh kinh sợ, mấy câu này của anh có ý nghĩa gì? Ý nghĩa là cái gì!!!
Bình tĩnh bình tĩnh, cô cần xem xét lại từ đầu một chút, đám người kia tạo ra nhân loại như thế nào? Là dùng tinh tr*ng của mình thụ tinh với những sinh vật trên trái đất, mặc dù sau đó điều chỉnh nhiều lần thì vẫn là thụ tinh nhân tạo có đúng không?
Nhân loại không phải giống như trong phim khoa học viễn tưởng được tạo ra bằng các đoạn gien, mà là chân chính kế thừa toàn bộ gien của những người đó, điểm duy nhất khác nhau chính là hầu hết các chuỗi gien đều bị khóa lại mà thôi, nếu như… nhân loại có thể phá được gien bị khóa thì có phải có nghĩa là cũng có thể trở thành tồn tại cường đại như Diệp Thần hay không?
Mắt Sở Du Ninh lóe lên, trong đầu lại nhảy ra mấy chữ: “Thời đại mới, trật tự mới…” cô đã nói, nhân loại sao có thể chỉ là súc vật… cho dù có là như vậy thì bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không bằng lòng với hiện trạng, K nói rất đúng, điểm khác nhau lớn nhất của nhân loại và động vật chính là không thỏa mãn với hiện trạng.
Diệp Thần nghi hoặc nhìn về phía trước, hình như cũng hiểu được sự khác biệt trong đó: “Quên đi, những cái đó đều không quan trọng.” Nói xong anh khoanh hai tay ôm chặt Sở Du Ninh vào trong ngực: “Anh chỉ muốn ở bên em.” Diệp Thần không quan tâm địa cầu sẽ ra sao, không quan tâm tương lai của nhân loại, anh chỉ thích đi theo bên cạnh Sở Du Ninh, ở bên cuộc sống nhiều màu sắc của cô, chỉ có như vậy anh mới có thể cảm nhận được ý nghĩa tồn tại.
Sở Du Ninh yên tĩnh nằm ở trong lòng Diệp Thần, nhìn về phía nơi xa: “Diệp Thần, có thể giúp em một việc được không?”
“Việc gì?” Diệp Thần nhẹ nhàng hỏi.
“Làm cho toàn bộ thây ma ở trong Hoa Hạ tránh xa nhân loại, mỗi bên tự sống cuộc sống của mình.” Chỉ cần cho thời gian để nhân loại trưởng thành thì chắc chắn bọn họ có thể thay đổi tất cả.
“Được” Thật ra Diệp Thần không chỉ không thèm quan tâm đến nhân loại, mà cũng không thèm quan tâm đến thây ma, nếu như Sở Du Ninh đã muốn thế thì tất nhiên anh sẽ giúp cô.
Khi tất cả mọi người nhìn thấy đàn thây ma ở bên ngoài vẫn luôn như hổ rình mồi đột nhiên rút lui như thủy triều thì đều cảm thấy ngạc nhiên, đây là có chuyện gì? Đám thây ma này lại có âm mưu gì đây?
Sau khi đàn thây ma lần lượt tiến vào lòng đất từ các hang động dưới lòng đất, cố gắng vào gần tinh nguyên nhất rồi sau đó lâm vào ngủ say.
Người trong căn cứ im lặng hai người, sau khi không thấy bóng dáng của thây ma thì lần lượt đi ra khỏi căn cứ, nhưng… không hề thấy bóng dáng của thây ma.
Tất nhiên, nếu đã không bị thây ma nuôi nhốt thì rất nhiều người thường lại lần nữa lâm vào cảnh khốn cùng. Đám phụ nữ điên cuồng ở trong trại gây giống là thảm nhất, không có sự bảo vệ của thây ma những người đó chỉ như con kiến tiện tay là bóp ch*t được.
Khi có một nam dị năng giả đầu tiên mắt đỏ tươi điên cuồng xé nát một người phụ nữ đã ép buộc hắn cả ngày và làm nhục hắn thì sau đó đa phần số đàn ông bị hạ thuốc trở thành công cụ nhân giống đều điên rồi, bọn họ điên cuồng tàn sát phụ nữ trong trại gây giống, cho dù người phụ nữ đó có ép buộc bọn họ hay không.
Tất nhiên cũng có những người phụ nữ đã rời khỏi trại gây giống ngay sau khi lũ thây ma rời đi, những người này nhanh nhạy cứu được mạng của mình và cũng vì số lượng tồn tại của phụ nữ mà có một chút cống hiến.
Tuy thây ma đã rời đi, nhưng tận thế vẫn còn tiếp tục, thực vật biến dị, động vật biến dị vẫn cứ lấy nhân loại làm đồ ăn, ban đêm mỗi ngày đều vẫn xuất hiện, hải thú vì sự rời đi của thây ma mà hoạt động mạnh hơn.