Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 498




Không, từ nhỏ yếu bình thường đã không thể hình dung.

Cái này tương đương với tác dụng của gia súc đối với nhân loại, Sở Du Ninh thật sự không có cách nào tưởng tượng được mình sẽ đi yêu một con gà… được rồi, nghe có chút ghê tởm nhưng cô thật sự nghĩ không ra cách so sánh nào khác, tất nhiên, trong mắt anh cô cũng chỉ là gà tinh hình người…

“Anh…” Sở Du Ninh ngơ ngác nhìn Diệp Thần.

Diệp Thần giống như nhìn ra sự nghi hoặc của Sở Du Ninh, cong môi cười: “Anh nói rồi, đối với anh em rất đặc biệt.”

Ở trong lịch sử của bọn họ, hai người có tác dụng giống như Sở Du Ninh thậm chí còn được phong lên thần đàn, nguyên nhân chính là vì như thế nên khi anh khôi phục ý thức mới xem Sở Du Ninh là đồng loại.

Tất nhiên cái này cũng có liên quan đến cách sử dụng của Sở Du Ninh, hai người bị phong lên thần đàn thì một người là sử dụng tinh thần lực, một người dùng máu, chỉ có Sở Du Ninh là dùng d*m dịch.

Không cần biết có phải là đạt được d*m dịch thông qua quan hệ thân mật hay không đều sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác ái muội. Nếu như Sở Du Ninh xấu xí thì còn thôi không nói, nhưng mà cô lại cực kỳ xinh đẹp, có ái muội làm nền tảng, muốn thích cô, thậm chí yêu cô thật ra cũng không hề khó.

Tình yêu thật là một thứ rất thần kỳ, một khi đã vượt qua giới hạn thì cho dù là giống loài hay là thứ nguyên cũng sẽ không thành trở ngại, Diệp Thần đối với Sở Du Ninh chính là như vậy.

Những cái khác Sở Du Ninh có thể dễ dàng lý giải, nhưng mà… cô không hiểu, một người giống như Diệp Thần thì sẽ có vô số người tranh giành, vì sao anh sẽ thích một người có dã tâm bừng bừng như cô.

“Bởi vì… dã tâm của em không như họ.” Diệp Thần cười nói, Sở Du Ninh lúc này mới phát hiện mình bất tri bất giác đã hỏi ra vấn đề ở trong lòng vấn đề, điều này khác với tính cách cẩn thận của cô, trong lòng Sở Du Ninh căng thẳng, chẳng lẽ… cô vẫn là bị tình cảm của Diệp Thần làm cho rung động?

“Dã tâm của em giống với nhân loại từ trước đến giờ, là vì sinh tồn! Vì sinh tồn mà cố gắng không giống với khơi mào chiến tranh để cướp đoạt.” Mắt Diệp Thần mang ý cười nhìn Sở Du Ninh: “Em không biết, mỗi lần em vì để sống mà cực kỳ cố gắng tìm mọi cách, sinh cơ bừng bừng như vậy, loá mắt như vậy… đó là thứ anh chưa từng nhìn thấy.”

Sở Du Ninh im lặng nhìn Diệp Thần, trước giờ cô chưa bao giờ cảm thấy mình chưa bao giờ may mắn, có thể sống đến bây giờ hoàn toàn dựa vào đầu óc của mình, lại không nghĩ rằng… mình chính là người may mắn nhất trên thế giới này…

“Còn có câu hỏi gì không em?” Diệp Thần nhẹ giọng hỏi: “Nếu như bây giờ nghĩ không ra cũng không sao cả, nghĩ ra rồi thì lại hỏi lại anh cũng được.”

“Vì sao lại nói cho em biết?” Sở Du Ninh lộ ra nghi hoặc, trước giờ anh vẫn luôn không chịu nói cho cô biết tất cả, vì sao đột nhiên lại nói hết không giấu giếm nửa lời?

Trong mắt Diệp Thần hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Từ khi anh mạnh mẽ làm thây ma ở thành phố H lên cấp thì anh đã biết, sớm muộn gì em cũng sẽ phát hiện, thay vì cứ để em nghi ky đủ thứ thì không bằng chọn thời điểm thích hợp nói cho em. Chủ yếu vẫn là bởi vì tất cả xảy ra trên địa cầu hình như đã vượt ngoài nhận thức của anh, không chỉ xuất hiện rất nhiều thứ chỉ có trong truyền thuyết, thậm chí còn xuất hiện rất nhiều dị năng thần kỳ chưa từng xuất hiện.”

Đồ trong truyền thuyết hẳn là chính là bản thân Sở Du Ninh, không… hẳn là còn có cả con mèo đen kia! “Vậy con mèo đen đó rốt cuộc là gì?” Sở Du Ninh trầm giọng hỏi.

Diệp Thần hơi ngừng, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: “Anh cũng không quá rõ, chỉ là cảm giác, nó rất giống một loại con non tinh thú hiếm có.” Nói tới đây, anh giống như nghĩ tới cái gì đó: “Ninh Ninh, địa cầu thật sự rất kỳ quái, ví dụ như tiến sĩ K, thiên phú của cậu ta ở phương diện khoa học anh chưa từng thấy ai như vậy, người như cậu ta nếu bị bọn họ phát hiện thì chắc chắn sẽ bị mang đi.”