Mắt Sở Du Ninh sửng sốt, cô thế mà lại không phát hiện ra con thây ma đang đứng ở phía sau này! Không chỉ không phát hiện mà bây giờ dù đã trơ mắt nhìn thì cô cũng không cảm được sự tồn tại của nó, đây là có chuyện gì?
Sở Du Ninh theo bản năng giơ súng lên: “Bùm! Bùm! Bùm!” Ba viên đạn bắn liên tiếp nhưng ba viên đạn lại xuyên qua người con thây ma này.
Là ảo ảnh! Sở Du Ninh đột nhiên híp mắt, vội vàng lùi về phía sau.
Đúng lúc này, con thây ma dã thú lộ ra một nụ cười tham lam, nó đột nhiên giơ tay vươn về phía ngực của Sở Du Ninh.
Mọi chuyện xảy ra ở trước mặt này nói đi nói lại với Sở Du Ninh rằng đây chỉ là ảo ảnh, không phải sợ, nhưng mà… nhìn cái tay gớm ghiếc kia ngày càng gần thì sống lưng Sở Du Ninh tê dại, không được! Nhất định không thể để nó chạm
được vào cô! Một giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống trên trán của Sở Du Ninh, cô liều mạng lùi về phía sau, nhưng sau lưng cô lại chạm vào tường thành.
Cô đã không rảnh mà lo cái tường thành cao tới mức nào, thuận thế ngả ra phía sau rơi xuống từ trên tường thành. Đúng lúc này Lôi Dịch lao tới, một tay kéo Sở Du Ninh lên, nếu như cô thật sự ngã xuống bên dưới thì chắc chắn cũng sẽ chết.
Đúng lúc này, bàn tay của con thây ma tới trước mặt hai người, dưới tình huống không thể lùi lại Lôi Dịch đột nhiên chắn ở trước người Sở Du Ninh. Bàn tay giống như móng vuốt sắc bén của con thây ma đột nhiên cắm vào ngực của Lôi Dịch, Lôi Dịch không rảnh lo nghĩ về sự đau đớn ở ngực, hắn sợ cái móng vuốt kia xuyên qua thân thể mình chạm tới Sở Du Ninh, liền cắn răng đi về phía trước một bước ôm chặt con thây ma dã thú.
Con thây ma dã thú vốn vẫn là ảo giác thế nhưng giờ đã thật sự bị ôm lấy. Đúng lúc này Cố Nam lao tới đỏ mắt bóp nát đầu của con thây ma cấp 10.
Sở Du Ninh cứng ngắc cúi đầu xuống, nhìn thấy trái tim đang đập trong móng vuốt xuyên qua ngực của Lôi Dịch đầu óc cô trống rỗng. Máu tươi chảy xuống theo trái tim, thậm chí còn rơi cả vào người Sở Du Ninh…
Lôi Dịch hơi chớp mắt nhìn con thây ma bóp nát, sau khi xác định Sở Du Ninh đã an toàn thì lúc này mới hơi cong môi, nhưng mà động tác bình thường nhẹ nhàng như này thì nay lại giống như phải dùng hết toàn bộ sức lực của hắn, cơ thể của hắn hơi lắc nhẹ từ từ ngã sang một bên.
Thật ra hắn muốn ngã ra phía sau nhưng mà sợ móng vuốt của thây ma ở trong cơ thể sẽ làm Sở Du Ninh bị thương cho nên dùng hết sức lực ngã về phía bên trái.
Sở Du Ninh đỡ Lội Dịch theo bản năng, cảm nhận được nhiệt độ đang hạ thấp cực kỳ nhanh của cơ thể hắn, cô vội vàng lấy ra một ống dược chữa trị cao cấp tiêm vào người Lôi Dịch, nhưng mà… dược chữa trị cao cấp cực kỳ đáng giá lại không có chút hiệu quả nào, Sở Du Ninh lại tiêm thêm một liều nữa.
Khi tiêm liều dược chữa trị cao cấp rồi nhưng vẫn không có hiệu quả thì tay của Sở Du Ninh bắt đầu run nhè nhẹ, cô vội vàng bẻ cái móng vuốt thây ma ra lấy lại trái tim của Lôi Dịch, cũng chẳng màng tới miệng vết thương kinh khủng của Lôi Dịch, đặt trái tim vào trong lồng ngực, sau khi đặt vị trí chính xác thì cô lại tiêm thêm một liều, nhưng… vẫn không có hiệu quả…
“Đừng làm… vô dụng…” Khóe miệng Lôi Dịch chảy máu, khó khăn nói, ba ống dược chữa trị tuy không cứu được hắn nhưng lại đã làm cho hắn có thêm một chút sức lực.
Lôi Dịch bình tĩnh kéo môi, mắt nhìn chằm chằm gương mặt Sở Du Ninh, trong mắt hiện lên sự quyến luyến, hắn khó khăn muốn nâng tay lên sờ mặt của Sở Du
Ninh nhưng thấy tay của mình bị bắn máu của thây ma thì hơi dừng lại, sau đó vô lực thả xuống.
“Anh… cuối cùng… cũng có thể bảo vệ… em… một lần…” Lôi Dịch cười nói, đôi mắt ửng đỏ: “Anh… cuối cùng, cũng không… thất hứa…”
Nghe thấy lời Lôi Dịch nói Sở Du Ninh nhớ lại trước giờ hắn vẫn luôn nói với cô rằng hắn sẽ bảo vệ cô, nhưng mà lần nào… cũng đều là cô tự bảo vệ bản thân mình…
Những lời hứa đó cô cũng không đặt trong lòng, nhưng lại thành khúc mắc trong lòng hắn…
Lôi Dịch nghiêm túc nhìn Sở Du Ninh, giống như muốn vĩnh viễn ghi nhớ bộ dáng của cô ở trong lòng.
Sở Du Ninh lại trầm mặt: “Anh tính sai rồi… cho dù anh vì cứu tôi mà chết thì tôi cũng sẽ không để anh ở trong lòng!”