Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 460




Nhưng một lát sau thì cô đẩy Sở Du Nhàn ra, Sở Du Ninh không nhìn đôi mắt của hắn mà xoay người quay mặt ra bên ngoài cửa sổ, cô há miệng thở dốc nhưng lại im lặng một lát, cuối cùng mới nghẹn ngào nói: “Cậu về căn cứ phía nam trước đi.”

Sở Du Ninh nói vậy là để cho Sở Du Nhàn mau chóng trở về làm việc, nhưng Sở Du Nhàn lại cảm thấy tuy rằng cô đã tha thứ cho hắn nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó xử cho nên hắn quyết định cho cô thêm một chút thời gian.

Sở Du Ninh cảm thấy hài lòng thì hắn thức thời như vậy, nói thật bây giờ cô không có thời gian để ứng phó với hắn. Cô không sợ bất cứ điều gì chỉ là đang lo lắng thây ma ở trong thành phố D mãi không có động tính thì sẽ khiến cho người khác chú ý.

Quả nhiên, có một số người nhẫn không được liền đi tới xem xét tình huống ở thành phố D, kết quả không cần hỏi, có đi mà không có về, thậm chí còn chẳng có chút tiếng động. Nhiều thây ma cấp 9 như vậy… nghĩ cũng biết được người đi vào có kết cục gì.

Nhưng… càng khác thường càng dễ khiến người khác chú ý, dần dần, tin đồn về thành phố D có một cái thứ gì đó cực kỳ mạnh, căn cứ Tự Do ở bên cạnh một cái tồn tại như thế, làm gì có ai mà không hoảng sợ… căn cứ Tự Do vốn đáng sống nhất sẽ lập tức trở thành một quả bom hẹn giờ.

Sở Du Ninh suy nghĩ thật lâu cuối cùng chỉ có thể tìm Diệp Thần thương lượng: “Anh có thể dời những thây ma kia đến phòng thí nghiệm vực sâu hay không?”

Diệp Thần vừa nghe thì nghĩ một chút sau đó gật đầu: “Anh cũng đang có ý định này!” Không có ai biết sự quan trọng của phòng thí nghiệm vực sâu hơn anh, hiện giờ có rất nhiều dị năng giả có dị năng quái dị như thế, để an toàn thì tốt nhất vẫn nên bảo vệ phòng thí nghiệm vực sâu thật tốt.

Thật ra gần đây Diệp Thần đang nghiên cứu dị năng của các dị năng giả, bởi vì những dị năng gặp được trong khoảng thời gian này đã làm điên đảo nhận thức của anh, anh luôn cảm thấy… có một số chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Nhưng cho dù là tốt hay là xấu thì nên đối mặt vẫn phải đối mặt.

Sở Du Ninh cũng không nghĩ Diệp Thần sẽ đồng ý nhanh như vậy, cô chợt nhớ tới lần cắn nuốt kinh hoàng lúc trước, nếu như Diệp Thần giải quyết toàn bộ thây ma ở Hoa Hạ như vậy…

“Chưa tới lúc!” Diệp Thần giống như con giun trong bụng Sở Du Ninh, cô nghĩ cái gì anh đều biết.

Sở Du Ninh nhướng mày ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thần, còn chưa tới lúc? Khi nào mới là lúc đó?

Diệp Thần hơi mím môi, không phải anh không muốn nói cho cô mà là bây giờ có nói với cô cũng chẳng phải chuyện gì tốt. Diệp Thần thở dài, duỗi tay kéo Sở Du Ninh vào trong ngực: “Tin anh…”

“Vậy… lần dị động này của thây ma…”

Diệp Thần hơi dừng lại sau đó nói: “Không có nguy hiểm lớn…”

Dị động kỳ lạ như vậy của thây ma mà nguy hiểm lại không lớn… Sở Du Ninh cũng không quá tin tưởng nhưng… chẳng mấy ngày sau lời nói của Diệp Thần đã được kiểm chứng.

Ngày hôm đó cũng không khác những ngày khác, mặt trời xuống núi, hải thú bắt đầu ngo ngoe rục rịch, mãi cho đến khi đem hoàn toàn đen thì chúng nó lại tấn công, nhưng mà lần này đã khác với những lần trước, lúc này đã có thêm cá voi xuất hiện.

Con cá voi che trời kia giống như không có giới hạn… quái vật khổng lồ như thế kia thì đánh như nào? Cho dù muốn tìm nhược điểm cũng thành chuyện viển vông. Chẳng lẽ… thật sự phải đợi chết sao?

Sở Du Ninh theo bản năng đi tìm Diệp Thần nhưng lần này Diệp Thần lại chỉ yên lặng đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Sở Du Ninh ngẩn người, sau đó quay đầu nhìn về phía cá voi, chuẩn bị xảy ra cái gì sao? Là sẽ kết thúc tất cả ở chỗ này hay là… sẽ có kỳ tích xảy ra?

Khi mọi người từ bỏ việc giãy giụa thì đột nhiên có ba cái bóng đen đột nhiên lao lên từ phía sau mọi người, đó là… ánh mắt của Sở Du Ninh đột nhiên chợt lóe. Chỉ thấy ba cái bóng đen kia vọt tới phía con cá voi, chỉ vài chiêu đã cắt con cá voi khổng lồ kia thành từng khối. Con cá voi khiến người ta tuyệt vọng kia, thế mà không chịu nổi một đòn…

Đầu tiên là mọi người sửng sốt, sau đó cao giọng hoan hô, cao thủ, đây mới là cao thủ!

Nhưng chỉ có Sở Du Ninh biết, ba cao thủ kia chính là thây ma cao cấp thành phố D.