Khi nhìn thấy những người chờ chết đó giãy giụa khóc rống, thậm chí còn đẩy người bên cạnh vào trong miệng của hải thú chỉ vì để mình có thể sống lâu hơn một chút, Sở Du Ninh cười lạnh, nhân tính… là thứ cực kì thú vị!
Cái nhạc đệm nhỏ này Sở Du Ninh cũng không để ở trong lòng, nếu như là trước đây thì có lẽ cô đã phải chịu một ít tiếng nói phản đối hành động này,
nhưng mà hiện tại… Những người đó cũng chỉ dám nói ở sau lưng, đối mặt thì đến rắm cũng không dám thả!
Ngụy Tử Hân cũng thích hợp làm người điều hướng truyền thông dư luận, cô ấy tìm một người thường giãy giụa cầu sinh ở tầng đáy đã nói một số câu lúc nói chuyện phiếm với những người khác rằng: “Tôi không đợi chết, mạng của tôi là ba mẹ của tôi đã hy sinh chính bản thân họ để đổi lấy cho nên dù chỉ có một tia hy vọng thì tôi cũng muốn sống tiếp!”
Đúng vậy, những người sống sót hiện giờ đã trải qua rất nhiều sinh ly tử biệt, nhiều nỗi cực khổ buồn vui, cho dù chỉ có một đường hy vọng thì bọn họ cũng không muốn chết!
Sở Du Nhàn chặn Sở Du Ninh trên đường trở về căn cứ Tự Do ở trên tường thành, Sở Du Ninh trầm mặt nhìn Sở Du Nhàn một cái sau đó tiếp tục đi về phía trước, Sở Du Nhàn vội vàng đi theo, thấy Sở Du Ninh cũng không từ chối hắn mới hơi nhẹ nhàng thở ra.
Sở Du Ninh tiếp đón Sở Du Nhàn ở văn phòng của thành chủ, trường hợp này quá mức trang trọng làm trong lòng Sở Du Nhàn trầm xuống.
“Nói đi… chuyện gì.” Sở Du Ninh lạnh nhạt nói.
Sở Du Nhàn há miệng thở dốc, hắn có rất nhiều lời muốn hỏi cô, nhưng thấy cô như thế… một bụng chữ muốn nói lại nói không nên lời: “Chị…” Sở Du Nhàn hơi đỏ mắt.
“Cậu là muốn hỏi cuối cùng thì tôi có biết hay không, đứa con gái kia mà chết thì mẹ cậu cũng chết theo đúng không.” Sở Du Ninh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi, sau đó khẳng định trả lời: “Tôi biết!” Cô lạnh lùng nói.
Sở Du Nhàn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh của Sở Du Ninh, cô… chưa bao giờ nghiêm túc như thế này… đột nhiên, sợi dây căng chặt trong lòng Sở Du Nhàn đã thả lỏng ra…
Sở Du Nhàn đỏ mắt, hắn hiểu Sở Du Ninh, trước đây cô trốn tránh đã chứng minh cô cũng không thể đối mặt với cái chết của mẹ, còn giờ lại thẳng thắn như vậy chính là đang tự trách.
Đúng vậy, nhất định là cô cũng đang cảm thấy tự trách mình lúc ấy đã không chú ý nhiều hơn một chút, cho nên mới làm mę chết. Nhưng mà… cô có làm sai cái gì đâu, suýt chút nữa đã bị người mẹ thân sinh của mình hại chết, cho dù ngoài mặt bình tĩnh thì trong nội tâm cũng rất hoảng loạn đúng không?
Sở Du Nhàn đi bước một về phía Sở Du Ninh, trong mắt lập lòe vẻ đau lòng: “Chị…”
“Đi ra ngoài!” Sắc mặt Sở Du Ninh càng ngày càng trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Du Nhàn dần dần trở nên sắc bén.
Nhưng mà Sở Du Nhàn lại không sợ hãi, hắn vẫn tiến về phía trước như cũ, lúc Sở Du Ninh định động thủ đánh hắn ra thì hắn lại ôm chặt cô: “Rất xin lỗi!”
Sở Du Ninh sửng sốt nhưng lòng bàn tay vẫn vận dụng dị năng đánh về phía ngực hắn, muốn đánh đuổi hắn đi. Nhưng mà Sở Du Nhàn lại chịu đựng một chưởng này, chết cũng không chịu buông tay. “A…” Hắn kêu lên một tiếng, khóe miệng tràn ra một tia máu, nhưng hai tay lại siết chặt hơn.
Hắn chịu đựng cơn đau đưa tay ấn đầu Sở Du Ninh vào trong ngực: “Rất xin lỗi, em không bảo vệ chị thật tốt.” Trong mắt Sở Du Nhàn toàn là sự xin lỗi, nếu không phải do sai lầm của hắn thì cũng đã không có người chui được vào lỗ hổng. Sau một lúc lâu hắn hắn trấn an vuốt đầu Sở Du Ninh đầu: “Đừng sợ… Chị còn có em…”
Sở Du Ninh sửng sốt, từng câu nói của Sở Du Nhàn đều khảm thật sâu vào trong trái tim cô, nếu như… cái chết của mẹ Sở thật sự không có liên quan tới cô mà nói, đáng tiếc…
Ánh mắt Sở Du Ninh hơi lóe, hai tay cứng đờ đặt ở bên hông, cứ đứng thẳng tắp như vậy để mặc cho hắn ôm, đúng vậy, cô cũng không đẩy hắn ra, cũng chỉ có như vậy mới có thể biểu diễn sự yếu đuối của một đường giả vô cùng nhuần nhuyễn.