Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 417




Thấy Tưởng Thanh Vũ chạy ra phía sau, trong bóng tối Trần Dật nhìn chằm chằm bóng dáng đi xa của anh khẩn trương mím chặt môi, ả thực sự tức giận, Tưởng Thanh Vũ rõ ràng nhìn thấy Sở Du Ninh làm như thế nào hành hạ đến chết những người Bạch gia đó, vì sao còn muốn đi cứu cô?

Sau khi phẫn nộ dần dần tan đi Trần Dật lạnh lùng cười, đáng tiếc… Đợi Tưởng Thanh Vũ đuổi tới, thi thể của Sở Du Ninh đều đã lạnh.

Mặc kệ như thế nào, kết cục cũng không tệ lắm, tâm tình Trần Dật sung sướng tính toán rời đi, lại bị người ở ngoài cửa ngăn cản. Trần Dật đột nhiên trầm mặt: “Mấy người có ý gì!”

Người kia đang ngăn ả lại mặt không có biểu cảm gì nói: “Tiên sinh bảo cô Trần trước tiên cứ đợi ở đây… Chờ anh ấy trở lại có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

Chuyện quan trọng cần thương lượng? Chẳng lẽ trước khi ả tìm tới, Tưởng Thanh Vũ sẽ phải đi tìm ả, vậy thì… rất có khả năng mang tới tin tức có quan hệ cùng với ả, nghĩ đến đây, Trần Dật cười cười: “Một khi đã như vậy, tôi sẽ ở đây chờ một chút!”

Trước đó còn lo lắng Tưởng Thanh Vũ vì Sở Du Ninh chết mà tức giận với ả, nhưng nếu Tưởng Thanh Vũ muốn ả, thì vấn đề này cũng sẽ được giải quyết.

Trần Dật không nghĩ tới, Tưởng Thanh Vũ vừa đi chính xác là hai ngày, ả ở tại đây đợi khoảng chừng hai ngày, sau đó… một người đàn ông khí thế cường đại đến đây tiếp ả, nói muốn mang ả đi gặp Tưởng Thanh Vũ, Trần Dật tuy nghi hoặc, nhưng xuất phát từ tín nhiệm đối với Tưởng Thanh Vũ ả vẫn đi theo người đàn ông kia lên xe.

Lại chưa từng nghĩ tới vừa lên xe người đàn ông kia lại đột nhiên bắt lấy cổ tay của ả, sức lực lớn chỉ kém chút đem xương cốt của ả bóp nát, ngay sau đó, một cái vòng tay chứa dị năng giam cầm ngay lập tức được đeo ở trên tay ả. Trần Dật kinh hãi: “Mấy người muốn làm gì!”

Người đàn ông lại chỉ xem ả giống như người chết nhìn ả một cái, sau đó dùng dây thừng trói ả lại.

Lần này dị thú vương là một con bạch tuộc khổng lồ, vì thế, người quản lý của đấu trường đấu thú còn cố ý vì nó xây dựng lên một cái hồ nước biển. Đương nhiên, giống như những con hải thú hiện tại, nó có thể chiến đấu ở trên đất liền.

Sở Du Ninh lại một lần nữa có thêm kiến thức về năng lực của tiêu hồn động rồi, vừa mới bắt đầu thử với hải thú, bọn họ cũng đã có thể bắt được bạch tuộc.

Sở Du Ninh ngồi ở ghế trên lẳng lặng chờ đợi Trần Dật tới, người ngồi bên cạnh là Tưởng Thanh Vũ, cô không khỏi liếc mắt nhìn anh: “Anh biết em muốn làm

cái gì à?”

Tưởng Thanh Vũ nhìn Sở Du Ninh gật đầu, cũng không có nói thêm cái gì.

Trong mắt Sở Du Ninh hiện lên một tia nghi hoặc: “Anh… sẽ không tính tới việc ngăn cản?”

Tưởng Thanh Vũ hơi hơi dừng một chút, nhìn Sở Du Ninh trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Vì sao em cảm thấy anh sẽ ngăn cản?”

Điều này còn phải hỏi, người luôn luôn chính trực, thiện tâm như Tưởng tiên sinh, có thể trơ mắt mà nhìn cô đối xử tàn nhẫn như vậy với Trần Dật? Sở Du Ninh cho rằng, nếu anh dự tính muốn giết người cũng sẽ là tính cách cho đối phương một đao một cách thống khoái.

Tưởng Thanh Vũ bắt được tay Sở Du Ninh, ánh mắt dừng ở trên người bạch tuộc kia, thật lâu cũng không nói chuyện, lúc mà Sở Du Ninh cho rằng hắn sẽ không trả lời, Tưởng Thanh Vũ mới trầm giọng nói: “Nếu Trần Dật dám làm như thế, vậy thì nên sớm dự đoán được kết cục của chính mình sẽ là gì… Tất cả đều là cô ta tự tìm.”

Tận thế ba năm, mọi người sớm đã tạo thành thói quen giống như dã thú lấy bạo chế bạo, lấy sát ngăn sát, hình thức sinh tồn cá lớn nuốt cá bé. Mặc dù Tưởng Thanh Vũ muốn khôi phục trật tự, cũng không có cách nào trở lại thái bình thịnh thế trước khi tận thế. Cho nên… anh phải căn cứ vào tình thế hiện giờ một lần nữa lập ra pháp luật.

Nếu cá lớn nuốt cá bé, cường giả vi tôn, cái gọi là âm mưu tính kế, máu lạnh tàn khốc lớn như vậy, những từ ngữ có tính phê phán khiển trách, tiêu chuẩn đạo đức quá cao ngược lại lại trở thành chê cười.

Đúng vậy, này đã không phải là một niên đại thích hợp dùng miệng để nói chuyện, người thắng làm vua thua làm giặc, nếu Trần Dật dám tính kế Sở Du Ninh, vậy thì nên có giác ngộ thừa nhận việc Sở Du Ninh trả thù.