Nhưng giờ không cần cũng không có nghĩa sau này cũng không cần, bọn họ không thể để một quả bom hẹn giờ như vậy ở bên người Sở Du Ninh.
Diệp Thần nhíu mày, dị năng hệ sinh mệnh… dị năng hi hữu trân quý như thế mà lại có thể xuất hiện ở chỗ này… trước khi tìm ra cách để có thể giải quyết được sinh mệnh cộng hưởng giữa hai người thì trước tiên chỉ có thể trấn an hắn.
Trong mắt Diệp Thần hiện lên một tia nghi hoặc, trong truyền thuyết người có thể thức tỉnh dị năng hệ sinh mệnh đều là người cực kỳ nhân ái và cao cả, nhưng mà cái tên Bạch Lạc này… nhìn sao cũng không thấy giống người tốt…
Sau khi Sở Du Ninh tỉnh lại thì đi vào tầng hầm, tất cả mọi người cho là cô định tự mình ra tay đàm phán với Bạch Lạc, nhưng không nghĩ câu đầu tiên cô nói lúc chạm mặt Bạch Lạc thế nhưng lại là… “Mạng của Bạch gia mấy người, tôi muốn!” Sở Du Ninh lạnh lùng nói.
Bạch Lạc nhướng mày cũng không đứng dậy, vẫn giữ trạng thái lười biếng như cũ: “Em cũng dám nói tới chuyện này… không sợ bây giờ tôi giết em à?”
Sở Du Ninh lại cười lạnh một tiếng, tao nhã ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh tường pha lê: “Tôi chịu tới nói cho anh biết là vì nể tình hôm qua anh hầu hạ tôi rất tốt.”
Bạch Lạc hơi sửng sốt, bật cười: “Em còn… thật đúng là chút mệt cũng không chịu ăn!”
“Anh còn lời gì muốn nói không?” Sở Du Ninh đứng dậy, tầm mắt lạnh băng dừng ở trên mặt Bạch Lạc.
Bạch Lạc lại chỉ nhún vai: “Không có.”
Sở Du Ninh cẩn thận nhìn biểu tình của hắn, thật sự không nhìn ra có chỗ nào khác lạ, chẳng lẽ… thật sự hắn không để ý chút nào?
Nghĩ đến bộ dáng lạnh lùng lúc hắn nhìn Bạch gia chủ chết… Sở Du Ninh đột nhiên có chút cảm thấy không nhìn thấu người đàn ông này.
Cuối cùng Sở Du Ninh đi rồi, Bạch Lạc cũng an ổn ở tầng hầm, thấy hắn có vẻ thích ứng trong mọi hoàn cảnh như thế thì tất cả mọi người đều đề phòng, cảm thấy người đàn ông này sẽ không thành thật như vậy.
Hai chị em Sở gia chia binh thành hai đường, Sở Du Nhàn phụ trách diệt trừ tất cả mọi người trong Bạch gia, kể cả người già phụ nữ và trẻ em. Đúng vậy, như vậy có vẻ là cực kỳ độc ác nhưng mà… Sở Du Ninh không có hứng thú cũng không có thời gian để chơi trò báo thù với người ta nữa, diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi lại hồi sinh. Khi đã đứng lên được ở cái vị trí này thì Sở Du
Ninh mới hiểu được đế vương thời cổ đại vì sao lại phải đặt ra những hình phạt thảm khốc huyết tinh như vậy, bởi vì… thật sự dùng rất tốt.
Tất nhiên cái gọi là người già phụ nữ và trẻ em cũng chỉ có một mình Bạch phu nhân, dù sao cũng là mạt thế rồi, người già trẻ em phụ nữ chân chính có thể sống được rất ít. Bạch gia chủ xem như có chút lương tâm nhưng ở Bạch gia ngoại trừ Bạch phu nhân thì phần lớn ở đây đều là dị năng giả.
Tài nguyên là vấn đề nan giải ở trong mạt thế tàn khốc này, tài nguyên mạt thế có hạn, ngoại trừ Tưởng Thanh Vũ ai có thể lấy ra nhiều tài nguyên trân quý như vậy để nuôi nhiều người rảnh rỗi? Dù sao thì những tài nguyên đó đều là do nhóm dị năng giả dùng mạng đổi lấy, cho nên trừ phi có người cực kỳ thân trở thành dị năng giả còn phải là một người thân cực kỳ có lương tâm, chứ nếu không những người bình thường căn bản không có cơ hội sống sót.
Tàn khốc sao? Máu lạnh sao? Nhưng… đây là trạng thái bình thường của mạt thế… Muốn sống sót cũng chỉ có thể đủ mạnh mẽ… mạnh mẽ tới mức có thể nuôi sống được chính bản thân mình và người thân, mạnh mẽ tới mức không ai dám đánh chủ ý lên người của mình.
Sở Du Nhàn mang theo người rời đi, tầm mắt Sở Du Ninh liền dừng ở trên người Tưởng Thanh Vũ: “Người đâu?” Cô lạnh giọng hỏi.
“Đã bị nhốt.” Tưởng Thanh Vũ trầm giọng nói, đúng vậy, khi Trần Dật cầm video tới tìm Tưởng Thanh Vũ đã chú định ả đã không thể đi ra được nơi đó nữa rồi.
Sở Du Ninh nở nụ cười hài lòng: “Vậy… đưa cô ta tới Tiêu Hồn Động thôi!” Sở Du Ninh từ từ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trên mặt còn mang theo nụ cười dịu dàng: “Vua dị thú ở Tiêu Hồn Động còn chưa bao giờ được hưởng người phụ nữ nào cực phẩm như vậy đâu!”