Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 405




Đúng rồi, với tính cách của Bạch gia chủ nếu như muốn trả thù cô thì cũng sẽ không dùng biện pháp ghê tởm như vậy, cho nên chỉ có thể là người khác. Đàn ông muốn trả thù cô thì đại khái sẽ chỉ biết tự mình ra tay, giống như Cố Nam và Bạch Lạc, chỉ có phụ nữ… Chỉ có khi một người phụ nữ muốn trả thù một người phụ nữ khác thì mới có thể tìm đến cái tiết mục để đàn ông luân gian này.

Mà Trần Dật không muốn mạng của cô lại còn muốn ghi hình vậy chính là để cho Tưởng Thanh Vũ xem, thậm chí là cho cả những người đàn ông mà Sở Du Ninh sở hữu. Bởi vì ả vẫn luôn cảm thấy những người đàn ông đó chỉ là ham mê sắc đẹp của Sở Du Ninh, cho nên, sau khi bọn họ nhìn thấy Sở Du Ninh bị một đám đàn ông ghê tởm luân gian thì có khả năng sẽ cảm thấy hết muốn ăn cô.

Thật đúng là… ngu xuẩn…

Sở dĩ Bạch gia chủ không sợ thứ nhất là vì cảm thấy Trần Dật nghĩ không sai, Sở Du Ninh ở trong lòng những người đàn ông đó chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Chỉ cần không chết người thì muốn chơi vẫn có thể tiếp tục chơi, còn nếu cảm thấy ghê tởm thì cùng lắm không chơi nữa, một người đàn ông muốn thành đại sự thì tất nhiên sẽ không trở mặt với Bạch gia vì một người phụ nữ như thế.

Hơn nữa… đúng là trong chuyện này còn có bút tích của Trần Dật, bọn người Tưởng Thanh Vũ cho dù không bận tâm tình cảm cũ và nể mặt Trần Dật thì cũng phải kiêng kị ý nghĩa sau lưng Trần Dật.

Nghĩ đến bí mật mà Trần Dật đã nói Bạch gia chủ càng thêm kiên định suy nghĩ của mình, vì bí mật kia thì những người đàn ông đó cũng sẽ không dám đắc tội Trần Dật vì một thứ đồ chơi.

Bạch gia chủ không kiên nhẫn gõ ngón tay: “Sở tiểu thư, thời gian có hạn, chúng ta vẫn nên mau chóng bắt đầu thôi.”

Sở Du Ninh gật đầu, sau đó cũng đứng dậy từ trên sô pha: “Cũng đúng… lăn lộn cả ngày nay tôi cũng chưa có ăn gì đâu, mà con người của tôi lại không nhịn đói được, một khi mà đói bụng thì dễ cáu kỉnh lắm.”

Nghe Sở Du Ninh nói như vậy Bạch gia chủ cũng không tức giận vì bị từ chối, mà là căng thẳng đề phòng, ông ta liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái sau đó nhìn về phía ngoài cửa sổ, cũng không thấy có ai xuất hiện để giúp đỡ. Vậy cô dựa vào cái gì mà lại không sợ hãi như vậy?

Sở Du Ninh nghiêng đầu đáng yêu chớp mắt nhìn Bạch gia chủ, cho dù gương mặt xinh đẹp của cô làm động tác hay biểu tình gì thì vẫn đều vô cùng hài hòa, sau đó cô dùng âm thanh dễ nghe kiều tiếu nói: “Cho mấy người nhìn mấy đứa nhỏ đáng yêu của tôi!”

Dứt lời, Sở Du Ninh búng tay một cái, tất cả mọi người trong phòng bao gồm cả Bạch gia chủ đều kêu thảm thiết một tiếng: “Có cái gì cắn tôi!”

Đám người Bạch gia chỉ vội vàng sờ soạng khắp người mình nhưng không tìm được gì cả, nhưng sau khi bị cắn mấy phát rồi thì cuối cùng đã có một người giống như bắt được cái gì đó, sau khi bóp ch*t thì mới lấy ra xem, vừa nhìn thì đã kêu lên: “Kiển?

Sở Du Ninh có chút đau lòng… Nhưng kiến ăn thịt người tấn công nhất định sẽ bị tiêu hao, cũng may kiến chúa trong nhà trắng trẻo béo mập có lẽ có thể tiếp tục sinh sản.

“Là kiến ăn thịt người có kịch độc đó nha…” Sở Du Ninh tốt tính phổ cập khoa học cho bọn họ. Đám dị năng giả ở đây là tất cả của cải của Bạch gia, đều là dị năng giả cấp 6, lại còn có hai người đã tới đỉnh cấp 6, bởi vì có sự chênh lệch cấp bậc cho nên kiến ăn thịt người cắn bọn họ cũng không có chết, nhưng mà… độc tố vẫn có tác dụng nhất định, ví dụ như… làm cho bọn họ tạm thời mất đi năng lực chiến đấu!

“Con tiện nhân này! Dám ám toán bọn tao!” Những dị năng giả đó đã phát hiện ra tay chân của mình đã không còn có thể khống chế được, những nơi mà kiến ăn thịt người cắn đã nhanh chóng bị thối rữa.

“Tiện nhân?” Sở Du Ninh nhướng mày: “Tôi càng có thể tiện hơn đấy!” Dứt lời cô lấy ra một khẩu súng từ trong trong không gian, “Bùm bùm” hai phát súng bắn vào đầu gối của Bạch gia chủ.

Sau đó, cứ một phát súng là vào giữa lông mày của một dị năng giả. Sở Du Ninh mắt chuẩn ra tay tàn nhẫn, đều là xuống tay từ dị năng giả mạnh nhất cho nên ngay từ lúc bắt đầu đã giải quyết hai tên dị năng giả đỉnh cấp 6 kia.

Khi Sở Du Ninh giải quyết xong người thứ tư thì những dị năng giả đó cuối cùng cũng phản ứng lại được muốn chạy trốn, bọn họ cũng rất khôn khéo, phân tán nhau chạy về tứ phía.