“Xì!” Cha Bạch cười lạnh: “Cũng chỉ là một con đàn bà bị đàn ông cưỡi, cô cho rằng những người đàn ông đó để ý cô được bao nhiêu? Ở trong lòng bọn họ, cô không thể so được với kế hoạch bá nghiệp của bọn họ!”
“À? Thật không?” Sở Du Ninh lạnh lùng cười, cũng không tức giận vì lời nói nhục mạ của Bạch gia chủ.
Tất nhiên Bạch gia chủ biết không phải, nhưng mà… nếu như ông ta đã dám làm như thế thì tất nhiên là đã có kế hoạch tất cả. Tầm mắt ông ta rơi xuống trên người Sở Du Nhàn: “Sở tiểu thư nếu không tin thành ý của tôi vậy thì hay là tôi làm gãy một chân của em trai cô? Lần này tới đây cũng khá vội vàng nên đã không mang theo người trị liệu.”
Tuy rằng hiện giờ đã có dị năng giả chữa trị nhưng loại chuyện gãy tay gãy chân này vẫn cần phải chữa trong thời gian nhất định thì trị liệu mới có hiệu quả, nơi này núi non cằn cỗi, nếu như Sở Du Nhàn bị gãy chân thì cho dù có thể bình an trở về cũng thành thọt chân.
Sở Du Ninh vẫn cười như cũ sau đó ném túi tài liệu trong tay cho Bạch gia chủ.
Thật ra từ lúc Sở Du Ninh vừa xuất hiện ông ta đã nhìn thấy được cái túi tài liệu kia, chỉ là không biết bên trong cái gì, đầu tiên Bạch gia chủ lạnh lùng nhìn Sở Du Ninh một cái, sau đó mới mở túi tài liệu ra chờ nhìn khi nhìn thấy đồ ở bên trong thì khiếp sợ lập tức đứng lên.
Sao có thể! Tuy rằng tính cách của mẹ Bạch không tốt nhưng bà ta cũng không phải là hạng người gian ác, nếu không lúc trước ông ta cũng đã không đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng mà…
Sở Du Ninh vẫn không chút hoang mang nhìn Sở Du Nhàn một cái, thấy hắn vẫn đang an tĩnh ngồi ở chỗ kia, vô cùng đáng thương nhìn cô. Động tác của Sở Du Ninh khựng lại, không cần hỏi cũng biết tên tiểu tử thúi này chính là cố tình để bị bắt cóc.
Sở gia tuy vừa mới quật khởi nhưng cũng không phải không có năng lực đối phó với đám người của Bạch gia chủ, từ lúc bắt đầu Sở Du Ninh đã đoán được tình huống của Sở Du Nhàn, chỉ là… chuyện Sở Du Nhàn cố ý bị bắt này là chuyện trong nhà, còn nếu Bạch gia chủ dám động vào người Sở gia vậy thì chờ chết đi!
Sau khi lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Du Nhàn một cái Sở Du Ninh lại nhìn về phía Bạch gia chủ: “Nói ra cũng thật khéo, lúc Bạch Lạc ở bên ngoài có gặp được con gái bạch nguyệt quang của ông, hai người còn sinh ra tình cảm với nhau nữa, nhưng thật đáng tiếc…” Sở Du Ninh lắc đầu: “Vận mệnh cô gái nhỏ kia không tốt lắm, chết ở trong tay Ngụy Tử Vi.”
Bạch gia chủ đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô: “Cô nói cái gì!”
Sở Du Ninh cười: “Tôi sợ các người ngại mặt mũi của Hân tỷ nên mới không dễ xuống tay với Ngụy Tử Vi cho nên đã dùng chút kế nhỏ để đưa cô ta tới Bạch gia, muốn giao cho Bạch Lạc xử lý, ai ngờ…” Cô lắc đầu thở dài: “Bạch Lạc lại không cảm kích! Vốn là suy nghĩ tốt muốn giao hảo nhưng mà cuối cùng lại thành ác ý…” Vẻ mặt Sở Du Ninh tiếc hận: “Đây cũng là kiếp số.”
Cái bản lĩnh đổi trắng thay đen này thật khiến người ta phải kinh ngạc cảm thán, ngay cả Sở Du Nhàn cũng kinh ngạc một lát.
Trong mắt Bạch gia chủ lập loè hận ý, chậm rãi siết tài liệu trong tay nhưng mà một lát sau ông ta lại bình tĩnh thả lại vào trong túi. “Cảm ơn Sở tiểu thư đã báo cho tại hạ, ân tình này Bạch mỗ nhớ kỹ.”
Sở Du Ninh cười nhưng vẫn không nói nhiều.
“Nhưng việc nào ra việc đó, hôm nay Sở tiểu thư không biểu diễn một lần thì cửa này khẳng định là không thể ra!” Bạch gia chủ thờ ơ nói.
Sắc mặt Sở Du Ninh đột nhiên trầm xuống! Nếu như ban đầu cô quy cho việc này là hậu quả của việc lần trước vậy thì giờ nhìn thái độ này của Bạch gia chủ là cô biết chuyện này không đơn giản như vậy.
Trong lòng Sở Du Ninh thầm suy nghĩ vừa lạnh lùng cười, lười biếng đùa nghịch móng tay: “Bạch gia chủ được cho mặt mũi đừng có mà không biết xấu hổ.”
“Thể diện của Bạch mỗ chưa bao giờ cần người khác khác cho!” Bạch gia chủ trầm giọng nói.
Nắm chắc như thế này… sau lưng ông ta là ai? Tầm mắt Sở Du Ninh đảo qua những dị năng giả đang ngo ngoe rục rịch kia, có ai sẽ chỉ muốn cô bị xấu mặt mà không phải muốn cái mạng này của cô?
Ánh mắt Sở Du Ninh đột nhiên chợt lóe, Trần Dật…