Đôi mắt Cố Đông lạnh băng dừng ở trên người Nam Tương, trước khi tới đây người phụ nữ như đàn ông đã kể toàn bộ sự việc với anh, tất nhiên cô ta nói cũng thiên về phía Sở Du Ninh nên khi nhắc tới Nam Tương cũng chẳng có lời hay, nhưng với tầm quan trọng của Sở Du Ninh đối với Cố Đông thì cho dù người phụ nữ trông như đàn ông nói tốt cho Nam Tương thì anh cũng sẽ không tin.
“Dọn dẹp thu xếp cho cô ta, tối nay đưa đến phòng của Tư Đế Văn tiên sinh đi.” Cố Đông lạnh lùng nói.
“Cái gì!” Nam Tương đột nhiên ngẩng đầu, không phải anh vẫn luôn không nỡ để cô ta tiếp khách sao? Vì sao bây giờ lại nói những lời này, chẳng lẽ là muốn hù dọa cô ta?
“Rõ!” Người phụ nữ trông như đàn ông đứng ở cửa tiến vào, duỗi tay kéo Nam Tương đi.
Nam Tương luống cuống, vội vàng tới kéo Cố Đông, nhưng Cố Đông là người mà cô ta có thể chạm vào sao, nhưng bị tinh thần lực áp chế nên Nam Tương đã ngã xuống trên mặt đất: “Không… ông chủ, anh đang nói giỡn đúng không, anh sẽ không đối xử với em như vậy, em là Nam Tương, anh nhìn cho rõ đi, em là Nam Tương mà!”
Người phụ nữ trông như đàn ông sợ tiếng kêu của Nam Tương sẽ làm ồn ào đến Sở Du Ninh và Cố Đông, vội vàng đưa tay bưng kín miệng cô ta.
Cố Đông lạnh lùng nhìn Nam Tương: “Cho cô đi hầu hạ Tư Đế Văn tiên sinh đã là cho cô thể diện rồi, nếu dám chọc Tư Đế Văn tiên sinh tức giận thì đừng trách tôi kéo cô đi hầu hạ vua của dị thú!”
Mặt Nam Tương đột nhiên trắng bệch, cô ta biết trừng phạt nghiêm khắc nhất ở Tiêu Hồn Động chính là hầu hạ vua của dị thú, nghĩ đến vừa bị vua của dị thú vương gian d*m, vừa bị nó ăn thịt luôn Nam Tương sợ hãi run rẩy cả người.
Ông… ông chủ chỉ là muốn hù dọa cô ta thôi đúng không? Là bởi vì cô ta không ẩn mình cho kỹ nên đã bị Tư Đế Văn nhìn thấy vì vậy anh đã ghen tị đúng không? Đúng vậy, nhất định là như thế.
Nam Tương cứ như vậy mà sợ hãi nhưng trong sự sợ hãi lại lẫn một tia kỳ vọng bị người phụ nữ trông như đàn ông lôi đi.
Giải quyết xong Nam Tương, Cố Đông đi đến bên người Sở Du Ninh ngồi xuống, vừa đưa tay giữ chặt tay cô đặt ở trên đùi mình ngắm nghía, vừa nhìn về phía Tư Đế Văn: “Cố mỗ vẫn luôn muốn luận bàn một chút với Tư Đế Văn tiên sinh, nhưng mà thời gian gần đây vẫn luôn bận rộn, hôm nay vừa lúc gặp được, chọn ngày không bằng đúng ngày, không biết Tư Đế Văn tiên sinh có nể mặt Cố mỗ không?”
Tư Đế Văn cười, trong tài liệu đã nói Cố Đông mới chỉ đỉnh cấp 8, căn bản không phải cùng một cấp bậc với gã, nhưng… nếu như Cố Đông muốn bị đánh thì sao gã lại không biết xấu hổ mà không thỏa mãn cái nguyện vọng nho nhỏ này của anh cơ chứ!
“Được!”
Vừa dứt lời Tư Đế Văn liền ra tay, gã định sẽ làm trò trước mặt Sở Du Ninh dùng tốc độ thật nhanh giải quyết người đàn ông này, làm người nam nhân này mất hết mặt mũi.
Tư Đế Văn cũng là dị năng giả hệ hỏa, nhưng tới cấp bậc này của hắn rồi hỏa đã không còn là hình dạng cụ thể, Sở Du Ninh cũng chưa nhìn thấy được cái gì đã cảm nhận toàn bộ căn phòng bỗng nhiên nóng lên, đến cả không khí cũng giống như muốn bốc cháy.
Cô theo bản năng nắm chặt tay Cố Đông, ai biết Cố Đông lại chỉ là an ủi vỗ vỗ mu bàn tay của cô, sau đó nhiệt độ không khí xung quanh cô liền trở nên mát mẻ. Ngay sau đó… hai loại sức mạnh vô hình quấn lấy nhau, ở thời điểm sắc mặt Tư Để Văn biến đổi, một tràng khói đen bốc cháy trong không khí vô hình, cảm giác nóng cháy kia lập tức biến mất trong nháy mắt.
Tư Đế Văn đột nhiên đứng lên: “Ngươi là đỉnh cấp 9! Sao có thể!”
Sở Du Ninh vừa nghe thấy ánh mắt chợt lóe, anh ấy không phải đỉnh cấp 8 sao? Thăng cấp khi nào vậy? Hơn nữa… lên cấp cũng không thể trực tiếp đến đỉnh cấp 9 chứ?
Cố Đông thong thả ung dung sửa sang lại ống tay áo cho Sở Du Ninh: “Chúng tôi là người Hoa Hạ, không thích bày át chủ bài ra bên ngoài.”
Sắc mặt Tư Đế Văn thay đổi, Cố Đông lại kéo Sở Du Ninh đứng lên: “Người đâu, đưa Tư Đế Văn tiên sinh đến phòng, ngài định đi ăn bữa chiều với chúng tôi hay là trở về phòng thả lỏng một chút?”
Tiền vốn để Tư Đế Văn kiêu ngạo chính là cấp bậc của mình, nhưng hôm nay Hoa Hạ không chỉ có có Tưởng Thanh Vũ cấp 10, thế mà lại còn có thêm Cố
Đông đỉnh cấp 9, gã vẫn không cam lòng nhìn Sở Du Ninh một cái, cuối cùng vẫn thức thời nói: “Làm mỹ nhân chờ đợi cũng không phải là tác phong của một quý ông, tôi vẫn nên trở về nhìn một chút.”