Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 377




Đầu tiên Sở Du Ninh liếc mắt nhìn Nam Tương một cái, sau đó tầm mắt dừng ở Tư Đế Văn đi theo ở phía sau, vẻ mặt kinh hỷ nhìn cô.

“A! Nữ thần tinh linh, cuối cùng chúng ta lại gặp mặt!”

Sóng mắt Sở Du Ninh chuyển động, từ trên chỗ ngồi đứng lên đi về phía Tư Đế Văn: “Tư Đế Văn tiên sinh, xin chào.” Đừng nhìn đàn ông tinh tr*ng lên não như thế nhưng mà khi đối mặt với người phụ nữ mà hắn thích thì cơ bản hắn sẽ tự giả trang nhân mô cẩu dạng* theo bản năng.

(*mặt chó thân người/ thân chó mặt người: chỉ những người trông lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu chuyện gì đó)

Tư Đế Văn vươn tay: “Sở Du Ninh tiểu thư, xin chào.” Tay hai người nhẹ nhàng nắm chặt, Tư Đế Văn vừa mới khiếp sợ xúc cảm trên tay Sở Du Ninh thì Sở Du Ninh đã bình tĩnh rút tay lại.

“Mời vào ngồi!” Sở Du Ninh ra hiệu tới chỗ ngồi.

Tư Đế Văn theo bản năng nắm chặt tay, gã không thể tưởng tượng nổi tay Sở Du Ninh có thể mềm như vậy, mịn như vậy, giống như không có xương vậy. Gã mơ mơ hồ hồ bị Sở Du Ninh dẫn đường ngồi xuống.

Sở Du Ninh cũng thuận thế ngồi xuống chiếc sô pha đối diện không xa không gần, cô nhìn nhìn Nam Tương rồi lại nhìn nhìn Tư Đế Văn: “Đây là…”

Nam Tương vừa muốn nói chuyện đã bị Tư Đế Văn lạnh lùng nhìn thoáng qua, cô ta vội vàng ngậm miệng. Sau đó Tư Đế Văn cười nói với Sở Du Ninh: “Chúng tôi đi nhầm phòng, không nghĩ trời xui đất khiến gặp được Sở tiểu thư, thật đúng là may mắn.”

Sở Du Ninh hơi nhướng mày, không nghĩ tới người nước ngoài này còn biết dùng thành ngữ…: “Ai nói không đúng đâu!” Nói rồi bảo người phụ nữ trông như đàn ông: “Đi sắp xếp một chút, đêm nay tôi mời Tư Đế Văn tiên sinh ăn cơm.”

Trong mắt người phụ nữ trông như đàn ông lộ ra một tia lo lắng, nhưng vẫn nghe lời lui ra ngoài.

Tư Đế Văn rất vui vẻ, ngồi thẳng lưng làm dáng người của mình thêm cao thêm lớn hơn một chút, hàn huyên đủ chuyện trời nam biển bắc với Sở Du Ninh, Tư Đế Văn phát hiện Sở Du Ninh không chỉ xinh đẹp mà còn rất có học thức, cho dù gã nói đề tài gì thì cô cũng có thể tiếp lời được. Cái này làm cho hai người nói chuyện phiếm càng thông thuận.

Sở Du Ninh từ đầu đến cuối cũng chỉ liếc mắt nhìn Nam Tương một cái, sau đó cũng chưa nói để cho cô ta rời đi nhưng cũng không để ý tới cô ta.

Nam Tương xấu hổ đứng ở đó, co quắp siết chặt vạt áo, cô ta không biết Sở Du Ninh có ý gì, cô biết cô ta cố tình họa thủy đông dẫn* sao? Vậy thì cô định làm gì cô ta?

(*Tránh né, dẫn một chuyện xấu từ một nơi này đến nơi khác cũng gây hại cho mình.)

Cũng mặc kệ Sở Du Ninh làm gì với cô ta thì cô ta cũng không hối hận, cô ta chỉ là dị năng giả biến hình thấp cổ bé họng, nếu như rơi vào trong tay Tư Đế Văn khẳng định sẽ không có kết quả tốt. Đây là cơ hội duy nhất của cô ta, cô ta cần phải nắm lấy, còn sau này sẽ như nào… chỉ cần có ông chủ ở đây, Sở Du Ninh cũng không dám tùy ý xử lý cô ta! Khi hội đấu giá ở bên ngoài gần kết thúc thì cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, Sở Du Ninh quay đầu nhìn lại, ngoài ý muốn nhướng mày: “Sao anh đã trở lại rồi?”

Cố Đông giống như có chút lo lắng, tay còn siết chặt ở trên cửa, anh sợ sau khi đẩy cửa sẽ nhìn thấy cảnh tượng làm anh sụp đổ, thấy Sở Du Ninh vẫn bình yên vô sự ngồi ở chỗ kia, Tư Đế Văn cũng hiếm khi thật sự là một quý ông không làm gì cả, trái tim anh cuối cùng cũng đã thả xuống được từ sau khi nhận được tin tức.

Cố Đông kín đáo thở ra một hơi, sau đó đi về phía Tư Đế Văn vươn tay: “Tư Đế Văn tiên sinh, đã lâu không gặp.” Thật ra Tư Đế Văn thường hay tới Tiêu Hồn Động, nhưng Cố Đông chưa bao giờ coi trọng gã.

Tư Đế Văn thấy Cố Đông ở đây lông mày liền nhíu lại, người này đã trở lại rồi vậy thì tối nay sao gã có thể có một buổi tối hai người với Sở Du Ninh được?

“Ông chủ…” Phía sau Cố Đông vang lên một âm thanh ủy khuất nhỏ, ba người Sở Du Ninh nhìn về hướng Nam Tương, chỉ thấy Nam Tương nắm chặt góc áo mắt rưng rưng nhìn Cố Đông, giống như bị thiên đại ủy khuất. Sở Du Ninh nhìn mà lắc lắc đầu, cô ả này… có chút thông minh nhỏ, cũng dám nâng dám bỏ, nhưng… đẳng cấp quá thấp.