Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 315




Trần Dật mặc một chiếc áo khoác màu đen, khí thế hùng hổ đi tới trước mặt Tưởng Thanh Vũ kéo ghế ra rồi ngồi xuống, từ đầu đến cuối cũng chẳng liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái, nếu không phải Ngô Viên Viên ở đây thì Sở Du Ninh cũng không nghĩ rằng Trần Dật tới để nhằm vào cô.

Nhìn thấy vẻ đẹp và khí chất của cô ta Sở Du Ninh cũng cảm thấy đó là một cảnh đẹp ý vui, người phụ nữ như Trần Dật rất dễ dàng trở thành thần tượng của phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ trong thời mạt thế sống sót vô cùng khó khăn.

“Không quấy rầy mọi người chứ?” Trần Dật dứt khoát lưu loát nói.

“Không quấy rầy, không quấy rầy!” Người đang rời đi cũng lục tục trở lại ngồi xuống, xem ra người phụ nữ này đi tới đâu cũng đều được chào đón, cái này… tám phần chính là không định để Sở Du Ninh còn sống mà rời đi.

Nghe thấy tất cả mọi người đều nói như vậy Trần Dật cười, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Viên Viên: “Viên Viên em mau lại đây!” Cô ta giống như cũng chẳng định làm lãng phí thời gian. Chờ đến khi Ngô Viên Viên đi đến trước mặt cô ta thì Trần Dật quay đầu nhìn về phía Tưởng Thanh Vũ và Cố Đông: “Chuyện này, các người làm không hợp lý!” Cô ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Tưởng Thanh Vũ và Cố Đông hơi khựng lại nhưng cũng không tiếp lời, Trần Dật giống như cũng chẳng có ý chờ bọn họ trả lời: “Ngô gia phạm sai lầm thì nên để chính Ngô gia tự mình gánh, tại sao lại có thể bắt nạt một cô gái nhỏ vô tội, làm như này cũng không đáng là đàn ông!”

Cố Đông liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái, sau đó trầm giọng nói: “Cô ta cũng không vô tội, có thể giữ lại một cái mạng cho cô ta đã là xem giao tình nhiều năm với Ngô gia rồi!”

Trần Dật bất mãn nheo mắt: “Cố Đông! Cậu trở nên tàn nhẫn độc ác như vậy từ bao giờ?”

Lời của Trần Dật nói đã khiến ánh mắt Cố Đông trầm xuống: “Dẫn dị thú triều tiêu diệt toàn bộ căn cứ Tự Do là không phải tàn nhẫn độc ác hay sao?”

Trần Dật gật đầu: “Tôi có nghe rồi, căn cứ như vậy thì chết một vạn lần cũng không đủ bình ổn sự phẫn nộ của nhân dân, Ngô gia không làm sai.”

“Vậy còn những người phụ nữ và những đứa trẻ vô tội thì sao? Bọn họ không vô tội à?” Giọng Cố Đông trở nên lạnh hơn.

Trần Dật im lặng một lát, trong mắt hiện lên tiếc nuối: “Cuộc đời xảy ra như vậy thì cái chết cũng là một sự giải thoát.”

“Xì!” Sở Du Ninh cuối cùng cũng không nhịn nổi, cô bật cười. Trần Dật phóng một ánh mắt sắc bén tới, Sở Du Ninh lại bình tĩnh phất phất tay: “Không có việc gì, cô cứ tiếp tục đi.”

Tiêu chuẩn kép là bản năng của nhân loại, Sở Du Ninh từ chối bình luận, sau mạt thế tính mạng con người cũng trở nên vô cùng rẻ mạt, Sở Du Ninh cảm thấy cũng chẳng có gì, nhưng mà dùng cái miệng lưỡi từ bi để quyết định sự sống chết của người khác đúng là làm người ta cảm thấy ghê tởm. Điều này không phải là điển hình của kỹ nữ muốn lập đền thờ trinh tiết sao.

Có thể ngồi ở trên cái bàn đàm phán này thì chẳng ai là kẻ ngu, hơn nữa giọng cười nhạo này của Sở Du Ninh cũng vang lên quá đúng lúc, khí tràng khi Trần Dật vào trong phòng đã tiêu tan không ít trong nháy mắt, có đôi khi đàm phán chính là như vậy, một khi tiết tấu đã bị quấy rầy thì hiệu quả tất nhiên sẽ giảm thật mạnh.

Cố Đông cũng bình tĩnh lại, anh liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái, sau đó trầm giọng nói: “Vợ của Lôi Dịch đi tới đó cứu những đứa trẻ cũng đã chết ở trong miệng dị thú.”

“Lôi Dịch?” Trần Dật nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Lôi Dịch, ngày hôm qua Tưởng Thanh Vũ đã từng giới thiệu, trước mắt căn cứ Chiến Lôi đang khống chế toàn bộ tài nguyên y dược của Hoa Hạ.

Lôi Dịch bị điểm danh gật nhẹ đầu, nhưng cũng chẳng có ý chủ động nói chuyện.

Trần Dật im lặng một lát, muốn tìm kiếm một chút thông tin từ trên mặt Lôi Dịch, nhắc tới chuyện này nhưng trên mặt hắn cũng không tỏ vẻ tức giận, cũng không có sự bi thương, nếu như hắn quan tâm tới vợ hắn thì tất nhiên ngay từ cô ta bắt nhắc đến chuyện này hắn đã mở miệng.

Nghĩ tới đây, Trần Dật hiểu rõ: “Chuyện của quý phu nhân tôi thấy thật đáng tiếc, bởi vì Ngô gia không tìm hiểu rõ ràng nên đã khiến cho dị thú công thành thì chắc chắn phải chịu trách nhiệm, nhưng bây giờ nguy cơ hải thủ đang đến

gần, là lúc cần người vô cùng, không biết Lôi tiên sinh có đồng ý cho Ngô gia một cơ hội lấy công chuộc tội không?”