Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 314




“Đã xảy ra chuyện gì?” Trần Dật không thể tưởng tượng nhìn Cố Đông vốn dĩ vẫn luôn có phong độ nhẹ nhàng và dịu dàng đối xử với tất cả mọi người, thế nhưng giờ lại trở thành một người hiếm khi cười, trầm mặc kiệm lời, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là Cố Đông đã gặp phải chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.

Nhắc tới những chuyện đó, tươi cưởi ở trên mặt Cố Đông liền có chút gượng ép: “Không có gì.”

Sở Du Ninh nhìn Trần Dật, có lẽ Trần Dật là người tốt, nhưng… cô ta quá tự cao, trên đời này làm gì có ai thích xé miệng vết thương của mình ra để cho người khác triển lãm đâu, đặc biệt là ở trước mặt tất cả mọi người như này.

Trần Dật có lẽ cho rằng cô ta rất thân thiết với Cố Đông cho nên chuyện gì anh cũng có thể nói với cô ta, nhưng mà… cho dù là cha mẹ vợ con thân thiết nhất cũng sẽ có những vết thương không thể nói ra, huống chỉ cô ta cũng chỉ là một người ngoài.

Trần Dật hơi mím môi, cuối cùng không nói thêm cái gì nữa, theo Lục Dĩ Minh đi vào.

Sở Du Ninh lại xoay người đi ra ngoài, Sở Du Nhàn đuổi kịp ngay lập tức. Thẩm Hạo Nam lại hơi sửng sốt: “Sao vậy? Sao em không đi vào?”

Sở Du Ninh đầu cũng không quay lại: “Bị bọn họ phá như thế này thì chuyện chính sự khẳng định không bàn được gì cả, như thế thì chúng ta đi vào lãng phí thời gian làm cái gì.”

Sở Du Ninh cũng không phát hiện cô vừa đi thì nhóm người Cao Dương Lôi Dịch vẫn luôn chú ý bên này cũng nhìn thấy, nhưng mà kể cả cô có phát hiện ra thì 80% cũng chẳng thèm để ý.

Không ngoài dự đoán của Sở Du Ninh đúng là chính sự chẳng nói được đâu vào đâu, Lục Dĩ Minh nói bóng nói gió rất nhiều thứ, muốn tìm hiểu mục đích những người này tới đây làm cái gì, nhưng mà… bọn họ vẫn luôn cố tình nói sang những chuyện khác.

Không nhắc tới Lục Dĩ Minh đến trái tim của Tưởng Thanh Vũ cũng chìm xuống. Với sự hiểu biết của hắn đối với Trần Dật thì cô ta tuyệt đối sẽ không làm ra mấy chuyện có lỗi với Hoa Hạ, nhưng… đám người trước mặt này thì nhìn thế nào cũng không giống như là chỉ tới để ngắm cảnh.

Có thể là do vẫn luôn bị chú ý nên đoàn người Trần Dật cũng không có bất kỳ một hành động nào, chuyện hải thú này cũng không thể kéo dài mãi được cho nên hội nghị lại mở ra lần nữa.

Lần này Tưởng Thanh Vũ đã thông minh hơn nói thẳng là tất cả mọi người có thể đưa vào bao nhiêu tài nguyên thì cuối cùng sẽ dựa vào đó để phân phối quyền lực và lợi ích. Tưởng Thanh Vũ quyến định bỏ phiếu kín, tất cả mọi người sẽ biết số lượng nhà mình sẽ đưa ra được ở trong thư rồi sau đó sẽ tổng hợp sửa sang lại, cơ hội chỉ có một lần, quá hạn sẽ không thể thay đổi nữa.

Chiêu này có chút thiếu đạo đức chẳng cần nghĩ cũng biết đây là ý tưởng của Lục Dĩ Minh. Bởi vì là bỏ phiếu kín cho nên tất cả mọi người đều không biết những người khác sẽ đưa ra được bao nhiêu, nếu như mình đưa vào quá ít thì khả năng bị loại trừ rất cao, còn nếu như đưa vào quá nhiều thì lại thua rồi.

Nhưng mà… cơ hội chỉ có một lần, lựa chọn như thế nào thì còn cần phải nói sao, chỉ cần không muốn bị đẩy ra ngoài thì bọn họ chỉ có thể đưa vào càng nhiều càng tốt, còn có thể được vào hay không vậy chỉ có thể mặc cho số phận.

Tầm mắt của Sở Du Ninh đảo qua trên tất cả mọi người, trong tay cô là mạng lưới tin tức thì không thể không biết chuyện này, theo sự phân tích của cô thì đại khái mỗi thế lực có thể ra bao nhiêu cô cũng hiểu rõ ít nhiều.

Thật ra đua về vật tư là thứ duy nhất mà Sở Du Ninh không sợ, toàn bộ vật tư của thành phố tuyến 2 đều nằm trong tay cô, cô dám nói không một thế lực nào có thể so sánh được với cô hết, nhưng cô cũng chẳng phải đồ ngốc, những vật tư đó còn phải giữ lại để nuôi căn cứ của mình. Dựa vào cái gì lại phải lấy ra để người khác chiếm tiện nghi. Được rồi… Sở Du Ninh không đại nhân đại nghĩa như Tưởng Thanh Vũ, cô không làm được cái việc gọi là chí công vô tư, cho nên số lượng vật tư này cô phải nắm thật kỹ.

Cuối cùng cô viết một con số rồi giao lên, vẫn là câu nói trước, không cần nhiều nhất chỉ cần có thể tiến vào đội ngũ đứng đầu.

Khi hội nghị hạ màn thì tiếng đập cửa vang lên, cửa bị đẩy ra từ phía bên ngoài, ánh mắt Sở Du Ninh ánh mắt đột nhiên nhíu chặt, là Trần Dật tới, cô ta đi vào thì cũng chẳng có gì là ngoài ý muốn hết, nhưng mà… đi bên cạnh cô ta lại là Ngô Viên Viên!

Thời điểm Trần Dật đi vào cũng rất trùng hợp, sau khi đã thu toàn bộ phiếu kín. Nếu như nói là trùng hợp thì Sở Du Ninh không tin, cho nên… người phụ nữ Trần Dật này đúng thật là không thể khinh thường.

Cảm nhận được tầm mắt của Sở Du Ninh Ngô Viên Viên quay đầu nhìn, sau đó nở nụ cười lạnh thị uy, Sở Du Ninh hơi híp mắt, xem ra… đây là nhằm vào cô mà tới.