Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 19




Tất cả mọi người trong đội đều ra ngoài để ngăn lũ thây ma quấy nhiễu. Sở Du Ninh yếu ớt, chỉ đành làm hậu cần ở nhà chờ đợi tin tức. Trong khoảng thời gian đó, có vài người xong việc trở về để ăn cơm. Có vẻ như đám thây ma ngoài kia sức mạnh không cao lắm. Cuối cùng cũng dụ được đám thây ma nói ra mục đích. Đúng như dự đoán của cô, con thây ma đứng thứ ba trong đó đưa ra một lá thư, chỉ có vài từ trên lá thư đó “Giao Tưởng Thanh Vũ ra.”

Tưởng Thanh Vũ là ai? Đây là vấn đề mà tất cả mọi người ở đây nghi vấn, nhưng không bao lâu vấn đề này đã có câu trả lời. Tưởng Thanh Vũ là một người có dị năng và là thành viên của đội 2.

Nghe đến đây sắc mặt Sở Du Ninh chợt thay đổi, chả trách kỹ thuật của đám thây ma kia lại tiến bộ vượt bậc như vậy, hóa ra là nghe trộm được.

Phải lựa chọn giữa sự an toàn của bản thân và người được nhắc đến trong bức thư, lựa chọn của mấy người đàn ông trong căn cứ này không khiến cô thất vọng. Những tên khốn độc ác đó thậm chí còn ném Tưởng Thanh Vũ ra khỏi căn cứ để ăn trưa, còn đám thây ma thì cũng đã giữ lời hứa mà mang theo Tưởng Thanh Vũ rời đi. Một người với một thây ma có thể viết ra một chuyện tình như thế nào, Sở Du Ninh có chút hứng thú.

Cả đội nghỉ ngơi vài ngày rồi nhận nhiệm vụ mới đó là đến một căn cứ nhỏ ở phía tây nam để tiếp đón lão nhân. Lão nhân là một nhà sinh vật học. Sau tận thế, ông ấy đã cống hiến hết mình cho nghiên cứu về thây ma và dị thú, mặc dù mối đe dọa từ dị thú vẫn chưa bùng phát, nhưng lão nhân đã dự đoán rằng dị thú sẽ là một mối đe dọa khác sau thây ma.

Đương nhiên, tiểu đội sẽ không quên mang theo Sở Du Ninh khi họ khởi hành. Trong thời gian này, cô ấy đã chinh phục dạ dày của họ bằng kỹ năng nấu ăn

tuyệt đỉnh của mình, họ sẽ cảm thấy khó chịu nếu không được ăn thức ăn do cô nấu. Thức ăn cô nấu như được bỏ thêm ma t.úy khiến họ ăn đến nghiện.

Thấy bọn họ có một chiếc nhà xe di động, Sở Du Ninh biết rằng cơ hội của cô đã tới. Chiếc nhà xe này đã qua sửa chữa, bên ngoài vẫn là một đống trường thương đạn pháo như cũ, bên trong chia thành 2 tầng, phía trên là một cái giường đôi lớn, phía dưới lần lượt là phòng bếp, phòng ăn, phòng vệ sinh. Nhà xe này không nhỏ nhưng mà chia thành nhiều bộ phận nên mỗi phòng cũng không rộng lắm.

Sở Du Ninh được bố trí ở giường trên, còn những người khác …

Mỗi tối, hai người sẽ thay phiên nhau trực đêm, những người chờ ca thì ngủ ở giường tầng dưới.

Sở Du Ninh và Triệu Tiêm Tiêm không cần sắp xếp, năm người đàn ông còn lại thay phiên nhau sắp xếp ca.

Nếu thế thì cô và Triệu Tiêm Tiêm sẽ ngủ chung với ba người đàn ông kia sao? Tất nhiên, cô thức thời nên không biểu hiện thái độ gì.

Ngày đó bị Lôi Dịch chụp ảnh, dường như Sở Du Ninh trở nên lo lắng, cô cho rằng mình rất che giấu tốt, sau vài lần vén rèm cửa nhìn ra ngoài, nhưng mọi hành động của cô đều lọt vào mắt Lôi Dịch.

Sau khi Lâm Phong chìm vào giấc ngủ, Sở Du Ninh thầm thở phào nhẹ nhõm, tối nay cô đã cho một ít thuốc ngủ vào thức ăn của Lâm Phong, điều này khiến cho con cú đêm như Lâm Phong ngủ say trong lúc canh gác.

Cô thận trọng bước ra khỏi giường, khẽ mở cửa phòng. Sau khi xác định là không đánh thức ai lúc này cô mới xuống xe.

Sở Du Ninh không để ý rằng Lôi Dịch đã lặng lẽ đi theo ngay sau khi cô xuống xe. Cô đi một quãng đường ra ngoài, sau đó bí mật nấp sau một cái cây, ngay khi trốn vào trong cây, cô đã trở lại hình dáng ban đầu.

Mặc dù có thể duy trì sự biến hình trong thời gian dài, nhưng việc trở lại ngoại hình của cô sẽ thoải mái hơn. Vừa nhắm mắt tận hưởng cảm giác thư thái hiếm có này, Lôi Dịch đã vén lá cây lên nhìn về phía đây.