“Vội cái gì!” Sở Du Ninh hờn dỗi trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó duỗi tay nắm lấy tay của hắn, mang theo tay hắn tìm được tiểu huy*t của mình “Sờ em được không?” Trán của cô áp sát vào trán hắn, hơi thở thơm như hoa lan.
Diệp Thần vội vàng co rúm lại, sợ móng tay sắc bén của mình làm cô bị thương, cũng may móng tay của thây ma có thể co duỗi tự nhiên, sau khi xác định móng tay của mình đã thu hồi hoàn toàn rồi Diệp Thần mới thử chạm vào tiểu huy*t của cô.
Khác với nước tắm, tiểu huy*t của Sở Du Ninh trơn trượt, Diệp Thần cũng không cần dùng nhiều sức đã cắm được một đoạn ngón tay vào. Cái tiểu huy*t này hắn đã thọc nhiều lần rồi, nhưng mà cảm xúc của ngón tay lại khác hoàn toàn với côn th*t. Diệp Thần cảm giác tiểu huy*t của cô giống như cái miệng nhỏ, theo hắn tiến vào nó liền nhẹ nhàng hút vào. Một cảm giác tê dại từ đầu ngón tay chảy qua cột sống nháy mắt truyền đến đại não, côn th*t Diệp Thần đột nhiên run rẩy suýt chút nữa đã bắn, cũng may hắn nhịn được.
“Haha!” Sở Du Ninh thấy vậy liền cười ra tiếng, cặp Vu” tuyết trắng cũng run rẩy nhẹ nhàng ở trong không khí. Đột nhiên, cô nhịn không được rên rỉ một tiếng “A!” Theo bản năng duỗi thẳng lưng về phía sau ngẩng đầu lên.
Thì ra là Diệp Thần bị Sở Du Ninh cười nên cảm thấy có chút xấu hổ và buồn bực, hắn tức giận cắm nguyên ngón tay vào.
Ngón tay Diệp Thần có chút lạnh lẽo và thon dài, vì để mang đến trải nghiệm khác cho Sở Du Ninh nên hắn cố ý rút ngắn lại chiều dài của âm đ*o, nói cách khác cái đâm chọc này của hắn đã trực tiếp chọc vào tận cửa tử c*ng của cô.
Đôi mắt Diệp Thần sáng ngời, giống như phát hiện ra một vùng đất mới, hắn điều khiển đầu ngón tay linh hoạt khi nhẹ khi nặng vẽ vòng tròn ở miệng tử c*ng.
Ngón tay quá linh hoạt rồi, côn th*t căn bản không thể so sánh với nó, Sở Du Ninh có loại cảm giác tự bê đá đập chân mình,theo bản năng cô muốn trốn, nhưng động tác của Diệp Thần lại nhanh hơn so với cô, hắn siết chặt cánh tay ôm cô. Động tác trên tay càng thêm linh hoạt.
Ngón tay linh hoạt lúc xoa nơi này, lúc chọc nơi kia, chỉ là không chịu chạm tới nơi tử cong nhỏ hẹp. Mặc dù chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến Sở Du Ninh sướng tới mềm nhũn cả người, nếu không phải Diệp Thần đang ôm cô, có lẽ cô đã ngã vào trong bồn tắm rồi. Diệp Thần nhìn Sở Du Ninh trong mắt hắn hiện lên ý cười, bỗng nhiên đưa tay hung hăng cắm vào miệng tử c*ng mà hắn vẫn luôn không chịu đu.ng vào.
“A!” Sở Du Ninh khó nhịn hét lớn một tiếng, quá kí©f thí©fj, chiếc eo nhỏ mảnh khảnh của cô nhịn không được run rẩy, một luồng khí nóng từ bên trong phun ra nhưng lại bị ngón tay Diệp Thần chắn ở tử c*ng. Cô bị Diệp Thần chơi đùa tới mức cao trào nhưng hắn vẫn không chịu buông tha cho cô, ngón tay sắc tình vẫn cắm trong miệng tử c*ng và vẽ những vòng tròn, móng tay cứng rắn nhẹ nhàng cào lên thành tử Cong lập tức đã làm cho làn sóng cao trào này lại bay lên một cấp bậc khác.
“Nhanh… Tránh ra!” Sở Du Ninh dùng tia lý trí cuối cùng đẩy đẩy Diệp Thần, nhưng Diệp Thần không nhúc nhích chút nào, ngay sau đó từng luồng khí nóng lao nhanh ra, Sở Du Ninh bị một ngón tay của Diệp Thần chơi đùa tới mức cao trào.
Diệp Thần vội vàng ngẩng đầu, dùng miệng ngăn chặn cửa tiểu huy*t, tham lam nuốt dân dịch của cô, cái lưỡi linh hoạt còn không ngừng liếm láp trân châu nhỏ của Sở Du Ninh.
“Không…” Giọng của Sở Du Ninh đã mang theo nức nở, cô chịu không nổi, cái khoái Cảm tầng tầng lớp lớp này khiến cô muốn phát điên rồi.
Cho dù không muốn nhưng cô vẫn hôn mê bất tỉnh.
Diệp Thần lại không buông tha cô, sau khi hắn liến giọt dân dịch cuối cùng liền dùng vòi hoa sen rửa hết bọt trên cơ thể hai người sau đó ôm cô đi về phía giường.
Diệp Thần thật cẩn thận đặt cô ở trên giường, nâng chân cô lên gấp không chờ nổi cắm côn th*t vào.