Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 109




Sở Du Ninh đong đưa vòng eo đón ý hùa theo người đàn ông mặc áo choàng, trong lòng lại không quan tâm lời nói của hắn. Nhìn hắn, huy*t nhỏ của cô kẹp càng thêm điên cuồng, nhìn hắn bị dục vọng chi phối đong đưa mông, va chạm vào huy*t nhỏ của cô giống như điên, Sở Du Ninh có loại cảm giác biến thái đem tờ giấy trắng làm cho dơ bẩn thật thoải mái.

Cứ như vậy trong lòng cô nhanh chóng đã bị đưa lên cao trào. Một lần cao trào qua đi, huy*t nhỏ của Sở Du Ninh thay đổi, một tầng màng thịt có độ dày vừa ở sâu trong huy*t nhỏ mọc ra, chỉ cần người đàn ông mặc áo choàng dùng sức đẩy, quy đ*u sẽ giống như gõ xuyên qua một màng cửa mỏng như chiếc lá, mà cái lá mỏng kia cũng giống như bàn chải trải thịt nhỏ quét qua quy đ*u, cuối cùng mắc kẹt ở chỗ rãnh vòng.

Người đàn ông mặc áo choàng không hiểu chỗ kỳ dị của thứ này, nhưng tầng màng thịt này mang lại cho hắn sự khoái cảm cụ thể.

Sở Du Ninh thấy hắn chỉ biết dùng tư thế truyền thống để làm, chỉ có thể vỗ vỗ hắn ý bảo hắn rời khỏi, sau đó xoay người nằm lên trên xe, vừa quay đầu lại nhìn hắn, vừa lắc lắc xuống cái đuôi to của cô.

Người đàn ông mặc áo choàng vuốt ve cái đuôi của cô như ma quỷ, đương nhiên cũng không quên đem cây gậy th*t thọc vào đằng trước. Hắn vừa ra sức cắm vào vừa bắt lấy cái đuôi này, khi thời điểm động tình đến đỉnh điểm, hắn đột nhiên kéo cái đuôi của cô di chuyển phối hợp với động tác va chạm của hắn, cắm vào tàn nhẫn hơn từng chút từng chút một, thọc vào làm dân thủy của Sở Du Ninh chảy ra giàn giụa.

Mà Sở Du Ninh cũng không phải chỉ lo chính mình sướng, cô sẽ dùng cái đuôi như có như không đảo qua cổ hắn, ngực, còn có nơi mẫn cảm bên hông hắn một chút.

Đối mặt với người đàn ông mặc áo choàng sạch sẽ trong vô thức Sở Du Ninh cũng nổi lên ý xấu, cô muốn cho hắn hưởng thụ hoan ái đến cực hạn nhất, cực hạn đến mức hắn chạm vào người phụ nữ khác cũng không b.ắn ra nổi.

Cứ như vậy, sau mỗi lần cao trào từ miệng tử c*ng Sở Du Ninh sẽ thò ra một sợi dây có phẩm châu bám tơ có giống như xúc tua nhỏ, khi người đàn ông mặc áo choàng không ngừng va chạm vào miệng tử c*ng, cô hết sức lặng lẽ cắm vào mắt ngựa của hắn.

Bởi vì xúc tua cũng không thô, cho nên ngay từ đầu người đàn ông mặc áo choàng cũng không phát hiện ra, sau khi nó bám chặt chẽ với mắt ngựa, bỗng nhiên ở bên trong miệng niệu đạo cuốn lên.

Người đàn ông mặc áo choàng đột nhiên dừng lại, lưng tê dại, xử nam nhỏ này cũng không biết chính mình đã trải qua cái gì, chỉ

là khoái cảm khác của côn th*t ở bên ngoài muốn bùng nổ trong ống niệu đạo. Hắn nhịn không được muốn bắn t*nh, nhưng mà những xúc tua ở mắt ngựa lại phồng lên kiên quyết ngăn chặn những tinh d*ch đó.

Khoái cảm mãnh liệt thêm suy nghĩ muốn bắn mà bị đè nén khiến bắn không ra, làm cho ánh mắt người đàn ông mặc áo choàng đều trở nên mơ hồ.

Động tác va chạm của hắn càng thêm kịch liệt, muốn thông qua phương thức như vậy để tránh thoát mở ra những cái xúc tua kia. Nhưng mặc kệ hắn làm như

thế nào xúc tua kia đều bám chặt chẽ niệu đạo của hắn.

“Làm tôi… b.ắn ra…” Trong âm thanh của người đàn ông mặc áo choàng ẩn ẩn mang theo sự yếu ớt bất lực như muốn khóc. Nghe được âm thanh như vậy làm trong lòng Sở Du Ninh cảm giác thỏa mãn thật lớn. Lần đầu, cô có thể quang minh chính đại không hề cố ky như vây khống chế một người đàn, loại cảm giác này… Sở Du Ninh hơi hơi ngửa đầu nhìn về phía không trung, cô hiện tại muốn hắn chết thì hắn cónghe lời hay không.

Đương nhiên, điều này chỉ là ý niệm chợt lóe qua mà thôi, cô sợ hắn phát hiện ra sẽ giết ch*t cô. Cũng may người đàn ông mặc áo choàng hoàn toàn đắm chìm trong tình dục, cơ bản không phát hiện sự khác thường của Sở Du Ninh.

Người đàn ông mặc áo choàng muốn bắn mà bị xúc tua đẩy lui, lại bị huy*t nhỏ đè ép co thắt lên, sau đó lại bị áp xuống. Cứ như vậy một lần lại một lần kích thích xuống, người đàn ông mặc áo choàng bị dục vọng làm cho nổ tan xác. Mắt thấy dị năng ám hệ của hắn mơ hồ không chịu khống chế, rốt cuộc thì Sở Du Ninh ở trong một lần cao trào cuối cùng cũng rút xúc tua ra để cho người đàn ông mặc áo choàng giải thoát.

Lúc này đây thứ bị áp chế đến cuối cùng được thỏa mãn, khoái cảm mãnh liệt kia hao mòn thế lực cùng suy nghĩ của người đàn ông mặc áo choàng.

Sở Du Ninh nhích người lên nhìn nhìn mặt trời đang lên, hoá ra đã làm suốt một đêm…

Bất chấp gian nan cô vẫn nhân dịp người đàn ông mặc áo choàng đang bị ép khô, sau khi biến hạt cát, từ mặt sau của xe len lén chui vào lòng đất của phế tích.

Chờ người đàn ông mặc áo choàng phục hồi lại tinh thần làm gì còn thấy bóng dáng Sở Du Ninh ở nơi nào, vậy mà cô… chạy.