Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 108




Sở Du Ninh thử duỗi tay sờ sờ nó, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông mặc áo choàng, trên mặt nở một nụ cười ngại ngùng.

“Nó thật là đẹp mắt.” Cô nhẹ nhàng nói, tựa như đang thầm thì.

Côn th*t của người đàn ông mặc áo choàng đột nhiên run rẩy, chỗ mã mắt lộ ra một giọt sương trong suốt.

Sở Du Ninh ấn ngón tay vào cái giọt sương kia, chậm rãi vẽ một vòng tròn bôi giọt sương lên quy đ*u, vừa vẽ vừa ngồi xổm xuống ngậm nó ở trong miệng.

Miệng của Sở Du Ninh là thứ mà ngay cả Lôi Dịch và Cao Dương còn không chịu được thì đừng nói tới người đàn ông mặc áo choàng chưa từng trải sự đời. Không liếm được hai cái người đàn ông mặc áo choàng đã không chịu nổi cái khoái cảm vô hạn này mà bắn vào miệng của Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh hơi ngừng, sau đó làm như không có việc gì liếm láp sạch sẽ côn th*t, sau đó mới đứng dậy lui về phía sau, nhưng lại bị người đàn ông mặc áo choàng vừa mới tỉnh lại từ cao trào bắt lấy.

Thực ra lúc bị Sở Du Ninh liếm côn th*t thì người đàn ông mặc áo choàng vẫn còn đang chiến đấu trong đầu. Hắn cảm thấy làm như vậy thì chính là phản bội sự tin tưởng của Tiêm Tiêm tỷ. Mà khi hắn phát hiện Sở Du Ninh muốn lùi lại thì thân thể của hắn đã bắt lấy cô còn nhanh hơn cả phản ứng của bộ não. Sau khi bắt được cô hắn cũng choáng váng, không biết nên phản ứng thế nào.

Sở Du Ninh nhìn ra tâm tư của hắn, cúi người cầm lấy của áo của hắn: “Tôi hiểu ý của anh, anh yên tâm đi, chỉ cần anh thả tôi, tôi sẽ không bao giờ trở về.”

Lúc nói những lời này Sở Du Ninh vẫn luôn không nhìn người đàn ông mặc áo choàng, giống như tất cả mọi chuyện đều chưa xảy ra, một lòng chỉ muốn rời đi.

Người đàn ông nghe cô nói muốn rời đi, theo bản năng hắn nắm chặt tay cô. Nếu cô rời đi thì có thể đi đâu được? Ngoại trừ việc ở lại chiến đội Lôi Dịch thì cô đi chỗ nào mà không bị chơi chết?

Sở Du Ninh tránh tay của hắn nhưng đột nhiên lại bị hắn ôm chặt, đầu óc của người đàn ông mặc áo choàng có chút loạn, hắn cũng không phải thuộc loại người quá thông minh, hẳn không có đầu óc nhanh nhạy như Lục Dĩ Minh.

Tuy rằng hắn không có kinh nghiệm nhưng cũng biết vừa rồi hắn đã bắn nhanh tới mức nực cười. Là một người đàn ông đều sẽ không chịu nổi việc người phụ nữ hiểu lầm mình là một tay súng siêu tốc. Cho nên, người đàn ông mặc áo choàng tuổi trẻ khí thịnh định dùng thực lực để chứng minh lại chính mình, chuyện sau đó thì sau rồi nghĩ.

Lúc người đàn ông muốn đặt Sở Du Ninh lên xe và làm một phát thì lại bị Sở Du Ninh ngăn cản.

“Anh… đừng mà!” Sở Du Ninh đưa tay cầm côn th*t của hắn với vẻ mặt miễn cưỡng: “Nếu không để tôi khẩu giao cho anh bắn nhé…”

Người đàn ông mặc áo choàng nhìn chằm chằm vào gương mặt của Sở Du Ninh với đôi mắt sương đen kích động, như thể muốn thiêu một cái động trên người cô.

Sở Du Ninh xấu hổ liếc nhìn: “Tôi… dơ…” Nói xong đôi mắt đỏ ửng.

Người đàn ông mặc áo choàng vừa nghe liền đột nhiên ngẩn ra. Nếu như trước đây hắn có ý muốn bất chấp tất cả coi Sở Du Ninh trở thành một đối tượng để tiết dục, thì sau khi Sở Du Ninh nói lời này trong lòng hắn dâng lên một chút

cảm giác không vui. Vì sao cô lại nói mình như vậy? Lục ca nói không sai, cô chỉ là một cô gái vô tội yếu đuối mà thôi, nếu như muốn sống sót ở mạt thế thì ngoài bán thân thì cô có thể làm gì.

Người đàn ông mặc áo choàng không nói gì, hắn chỉ kéo cô ra, đỡ côn th*t đã sớm ướt đẫm đặt ở trước tiểu huy*t của cô cọ xát vài cái: “Rời khỏi đội trưởng theo tôi đi, tôi cũng có thể bảo vệ cô!” Vừa dứt lời hắn liền đột nhiên chọc côn th*t vào.

Người đàn ông mặc áo choàng vừa đi vào đã bị kẹp chặt tới mức hít vào một hơi, nếu như lúc trước không phải đã bắn một lần thì tám mươi phần trăm hắn lại muốn bắn tiếp.

Bởi vì người đàn ông mặc áo choàng là lần đầu nên Sở Du Ninh cũng không cần thiết phải dùng quá nhiều mánh lới ở tiểu huy*t. Bằng vào sự chặt chẽ của bản thân cô đã đủ khiến hắn dục sinh dục tử.

Sau khi nhẫn nhịn khoái cảm lúc ban đầu người đàn ông mặc áo choàng đột nhiên chuyển động, hắn không hề có một chút kỹ xảo nào, đôi khi còn sẽ bởi vì quá phấn khích mà trực tiếp rút ra ngoài, nhưng không thể không nói cảm giác ô uế không thể so sánh với cảm giác thỏa mãn khi bị xử nam cắm.