“Ngô lão đại, ta vừa nghe các huynh đệ nói rằng nhìn thấy ngài ở đây nên lập tức đưa người qua, có chuyện gì xin ngài cứ phân phó!”
Người vừa tới hiển nhiên cũng là một thức tỉnh giả, cao 1 mét 9 cực kỳ mạnh mẽ, là tên côn đồ số một dưới trướng của Giang lão đại, tên là Mạnh Thanh, một người có thể giết hơn 20 cường giả, đầu óc linh hoạt nên có thể coi là người số hai dưới trướng của Giang lão đại. Hắn nói xong liền quét về phía đám người Hàn Ngũ với ánh mắt đầy sát khí, mười mấy người sau đó lập tức cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Rất nhiều người ở điểm tập kết đều nhận ra Mạnh Thanh, ngay cả trong trại tị nạn bên ngoài điểm tập kết cũng có người nghe nói đến một hung thần như vậy, vì vậy khi nhìn thấy hắn tới đều sợ hãi tránh đi.
Tự nhiên trong lòng bọn họ kinh hãi không thể tả, Mạnh Thanh, một nhân vật cường thế mà lại đối với thanh niên đó kính trọng như vậy, thậm chí còn gọi anh ta là 'Ngô lão đại'.
Chẳng lẽ lại có một ông trùm khác ở điểm tập kết Vinh trấn? Chưa bao giờ nghe nói về nhân vật này trước đây.
Trong đó Trần Uy sợ hãi nhất, nóng lòng không kịp tát chính mình hai cái, vừa rồi còn đang mắng nhi tử nhà ai, quả thật đi tìm chết mà, phải biết đối phương còn khiến Mạnh Thanh nhân vật bậc này cúi đầu khom lưng chào.
Nghĩ đến đây, gã ta không còn dám có tâm tư gì khác chỉ muốn mau chóng rời đi.
Nhưng rõ ràng gã muốn đi nhưng Ngô Minh sẽ không cho phép.
Ngô Minh không phải người hiền lành gì, đối với người khác nhục mạ anh ta có thể cười cho qua chuyện, nhưng nếu liên quan đến cha mẹ của mình thì anh cũng sẽ không dễ nói như vậy.
Ngô Minh tuy là cô nhi nhưng không ai được phép xúc phạm cha mẹ anh ta, liền có vẻ mặt kinh ngạc nói với Trần Uy: "Ngươi vừa rồi uy phong như vậy, hiện tại muốn rời đi không nói lời nào, ngươi nghĩ có khả năng như vậy sao?”
Trần Uy vừa nghe, lập tức làm ra hành động khiến mọi người trợn mắt há mồm.
Gã ta quỳ trên mặt đất dập mạnh đầu trên đất.
"Ngô lão đại, là ta mắt chó không thấy Thái Sơn, còn không nhận ra lão nhân gia ngài. Ta đáng chết, ta tiện miệng, ta... ta chỉ là súc sinh!" Gã một bên nói, một bên cực lực vả vào miệng. Trần Uy ra tay cũng thật sự là tàn nhẫn, sau vài cái vả của mình cũng đã rớt răng, miệng mồm đầy máu.
Trần Uy đương nhiên muốn đánh gã thật mạnh, đây là cơ hội sống sót duy nhất của gã.
Chỉ là Ngô Minh không phải loại người thiện lương, đôi khi anh ta đối tốt với người khác nhưng cũng tùy hạng người mà phân biệt. Anh ta hừ lạnh một tiếng, nhưng lời còn chưa nói ra Mạnh Thanh đã bước tới liếc nhìn Trần Uy, rồi nói với Ngô Minh: "Ngô lão đại, ta nhận ra người này, gã ta là cấp dưới của Kim lão đại. Chắc là con cá lọt lưới đêm qua, cứ giao gã cho ta xử lý!”
Mạnh Thanh tuyệt đối hung ác, Ngô Minh vừa nghe cũng gật đầu đồng ý, Trần Uy lập tức xụi lơ trên mặt đất, gã biết nếu bị Mạnh Thanh nhận ra thì gã khẳng định sống không được.
Hàn Ngũ đã khiếp sợ từ lâu, Trần Uy, người mà bọn hắn coi như chỗ dựa đều quỳ xuống van xin tha mạng, làm gì bọn hắn không biết mình đã mù quáng mà đá nhầm vào thiết bảng.
Vì vậy, hiện tại chân của bọn hắn cũng run rẩy quỳ rạp trên mặt đất.
Ngô Minh đương nhiên lười đối phó với những kẻ này nên đơn giản giao cho Mạnh Thanh. Anh ta còn muốn hỏi thăm hai người phụ nữ, đối với anh mà nói, viên ngọc bích có thể cho phép A mỗ tiến hóa mới là thứ quan trọng nhất.
Nếu A mỗ có thể tiếp tục tiến hóa, anh ta thậm chí còn tự tin rằng mình có thể giết chết con Thuật tử nhện của bộ tộc nhện lấy viên Tinh thể linh hồn.
Diệp Tử Hân và Thích Đình đã choáng váng trước cảnh này ngay từ đầu. Các nàng không ngờ người thanh niên đã cứu mạng các nàng lại có loại năng lượng như vậy ở điểm tập kết này.
Ngô Minh không nói nhiều, đưa hai cô gái lên xe địa hình, trực tiếp khởi động lái xe về phía điểm tập kết, Mạnh Thanh và những người khác cung kính đi theo sau.
Tối hôm qua đám người Mạnh Thanh đã chứng kiến thực lực cường đại của Ngô Minh, hơn nữa Giang lão đại đã trực tiếp ra lệnh bọn hắn tôn trọng Ngô Minh, lại càng tôn kính anh ta.
Diệp Tử Hân và Thích Đình vừa mới vào xe liền phát hiện ra Răng hàm và Nhị nha đang ngồi ở phía sau.
Cũng may, đây là một chiếc SUV cỡ lớn bảy chỗ, nếu không thì thật sự không thể chở được nhiều người như vậy, chỉ riêng Răng hàm đã chiếm một phần lớn không gian trong xe.
Lúc đầu, nhìn thấy hai trùng nhân Răng hàm và Nhị nha ở trong xe, Diệp Tử Hân suýt chút nữa đã hét lên, cả Thích Đình cũng hoa dung thất sắc.
Đặc biệt là khi các nàng phát hiện ra một trong hai trùng nhân xuất hiện dưới hình dạng một chiến binh thổ dân.
Cơ bắp cuồn cuộn, lộ ra bên ngoài trùng giáp cùng với những chiếc răng bọ to lớn và gai xương, so với trùng nhân bình thường đều khỏe rất nhiều. Hai tên trùng nhân này hẳn là nô bộc của Ngô Minh, nếu không hai người bọn họ hoàn toàn không dám lên xe.
Nhưng cuối cùng, ngay cả khi lên xe thì cả hai đều căng thẳng và không dám thở mạnh, vì sợ những trùng nhân phía sau sẽ tấn công mình.
Ngô Minh lúc này không có tâm tư thương hoa tiếc ngọc, xe lái trở về điểm tập kết ở Vinh trấn, đưa hai nữ nhân trở về chỗ ở của mình.
Thấy các nàng đã đói quá rồi, Ngô Minh không nói nhiều liền đem canh thịt chuột chuẩn bị sẵn và một miếng bánh mì cho mỗi người. Diệp Tử Hân và Thích Đình thực sự đã ăn không đủ mấy ngày rồi, nhìn thấy bánh mì và nước dùng bốc khói, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không kiềm chế được nữa, các nàng ăn rất nhiều bất kể hình tượng của mình ra sao.
Ngô Minh nhìn các nàng ăn xong liền nhẹ nhàng nói: “Giao đồ của ngươi ra đi!”
Hai nàng sững sốt một lúc mới nhận ra Ngô Minh đang yêu cầu bọn họ đưa ra đồ vật, Diệp Tử Hân dùng bàn tay trắng nõn lau miệng ngập ngừng nói: "Cái kia, ta không có viên ngọc bích đó trên người!"
Vừa dứt lời, nàng nhìn thấy sắc mặt Ngô Minh sa sầm, ánh mắt lạnh lùng.
Nhìn thấy Ngô Minh có vẻ thực sự tức giận, Diệp Tử Hân lập tức nói: "Ta không có nói dối anh đâu, trên người ta chỉ có một mặt dây chuyền ngọc bích đã bị sủng vật của anh ăn mất rồi. Là do bà nội ta lưu lại, tổng cộng có có hai viên, một viên là mặt dây chuyền ngọc bích, còn một viên là nhẫn ngọc bích, đá quý trên đó cũng rất lớn nhưng chiếc nhẫn đó là của anh họ ta!"
Ngô Minh nhìn chằm chằm Diệp Tử Hân nữa ngày, không ai dám lên tiếng trong khoảng thời gian này, ngay cả Thích Đình cũng chỉ có thể nín thở chờ phản ứng của Ngô Minh.
Là một thức tỉnh giả, cô đương nhiên biết rất rõ người này thực lực như thế nào, đối phương muốn cứng rắn thì mười người như cô cũng không thể chống lại được.
Từ ánh mắt của Diệp Tử Hân, Ngô Minh có thể nhìn thấy đối phương không giấu giếm hay trốn tránh, vì vậy anh ta biết đối phương nói có thể là sự thật.
“Chẳng lẽ anh họ của ngươi ở thủ đô?” Ngô Minh có chút suy nghĩ đột nhiên hỏi, Diệp Tử Hân nghe thấy liền gật gật đầu khiến Ngô Minh thần than một tiếng.
Bây giờ anh ta có thể xác định viên ngọc bích giúp A mỗ tiến hóa chắc chắn không phải là viên ngọc bích bình thường mà nó phải có những điểm đặc biệt riêng. Ngô Minh có trí nhớ về kiếp trước cũng không thể hiểu được điều này, nhưng không thể nghi ngờ viên ngọc bích đó rất quan trọng đối với Ngô Minh.
Chỉ là nếu viên đá quý ở thủ đô, khả năng lấy được nó là bao nhiêu?
Nghĩ đến đây Ngô Minh liền trầm ngâm, Diệp Tử Hân và Thích Đình ở đối diện lại vô cùng căng thẳng, các nàng tự nhiên thấy được Ngô Minh không phải là thức tỉnh giả bình thường. Trước mắt có thể được đối phương che chở khẳng định là không còn gì tốt hơn, đặc biệt các nàng thân là nữ nhân, tướng mạo lại xuất sắc, tại Tân thế giới hỗn loạn mà không có một chỗ dựa cường đại căn bản không có khả năng bình yên vô sự.
“n nhân tiên sinh, chỉ cần anh có thể đưa chúng tôi đến thủ đô, ta hứa sẽ tặng anh chiếc nhẫn ngọc bích của anh họ ta!” Diệp Tử Hân lúc này vô cùng sốt sắng nói, nhưng đổi lại là một lời giễu cợt của Ngô Minh.
"Thủ đô cách đây hàng nghìn cây số, cho dù ta đưa các ngươi tới đó thì không bao lâu nữa các ngươi đều sẽ chết trong tay quái vật. Hai người các ngươi đi thôi, giao dịch bị hủy bỏ, ta sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, bữa ăn hôm nay coi như ta mời!” Ngô Minh đã chết tâm tư này liền bắt đầu hạ lệnh đuổi ra ngoài.
Vì đối phương không thể trả những gì anh ta muốn, nên Ngô Minh sẽ không hảo tâm thu lưu các nàng.
Anh không có nghĩa vụ đó.
Diệp Tử Hân và Thích Đình đều bị kinh hãi, các nàng biết nếu người trước mắt không chịu che chở, các nàng căn bản sống không nổi. Nhưng cầu xin Ngô Minh thì các nàng không biết phải mở miệng như thế nào.
Đúng lúc này, tiếng súng đột nhiên từ bên ngoài truyền đến, không bao lâu sau có người vội vàng chạy tới trước cửa nhà Ngô Minh, cẩn thận gõ cửa: “Ngô lão đại, ngài có ở đó không?”
Bên ngoài điểm tập kết, Giang Trì thần sắc ngưng trọng, hắn vừa nhận được tin tức một trong những đội săn của hắn đã mất liên lạc vài giờ trước. Vốn dĩ đây không phải là vấn đề lớn trong Tân thế giới đầy khủng hoảng này, nhưng vừa rồi hắn nhận được tin rằng đội săn của hắn đã đi bộ trở về.
Đây vốn dĩ là một điều tốt, nhưng có điều gì đó không ổn xảy ra với đội săn bắn đã quay trở lại.
Những người trong đội săn bắn dường như điên cuồng, tấn công tất cả những gì họ gặp trên đường đi, họ đã giết rất nhiều người trong trại tị nạn bên ngoài và những người mà hắn ta cử đến để ứng phó cũng bị tấn công. Đội săn bắn trở về hóa ra chẳng khác gì xác chết, toàn thân thối rữa, không sợ đạn, đạn bắn trúng thậm chí cũng không có máu chảy ra.
Giang lão đại chưa từng gặp phải quái vật như vậy, cho nên trước tiên liền nghĩ đến Ngô Minh, có lẽ vị cao thủ này biết được nguồn gốc của đám quái vật như xác chết này.
Khi Ngô Minh đến nơi, anh liền thấy Giang lão đại và những người bảo vệ ở điểm tập kết đang bắn tỉa những xác sống. Chúng giống như những xác sống nổi tiếng, di chuyển chậm chạp, trên người không có sinh khí, quần áo rách nát, toàn thân thối rữa, trong miệng luôn có tiếng gừ nhè nhẹ, khi đối mặt với làn đạn cũng không tỏ vẻ sợ hãi.