Tận thế tân thế giới

Chương 94: Giao dịch với mỹ nữ




“Các huynh đệ, ta đã đánh rớt súng của cô gái nhỏ này rồi, tóm lấy cô ta!” Trần Uy cười dữ tợn, công phu ném đá chỉ cần luyện tập là có thể ném rất chính xác. Trong vòng mười mét có thể ném vào nơi mong muốn không trượt phát nào, mà viên đá gã ta ném lực đạo càng mạnh.

Gã ta muốn xem nữ nhân xinh đẹp này có thể làm gì khác nếu không có vũ khí của mình.

Thích Đình đang xếp hàng bên kia, ngay từ đầu đã có chút bất an, đằng xa đột nhiên vang lên một tiếng súng khiến tim cô loạn nhịp.

Hướng đó không phải là hướng lều của họ sao?

Thích Đình lập tức thoát ra khỏi hàng dài chạy trở về, vài phút sau cô nhìn thấy Diệp Tử Hân bị vài người bắt đi, Thích Đình trong lòng quýnh lên cũng bất chấp rất nhiều vội vàng vọt tới.

...

Khu vực dành cho người tị nạn bên ngoài điểm tập kết của Vinh trấn cứ vài ngày lại mở rộng.

Ngô Minh hôm nay đi ra ngoài săn một chiến binh thổ dân khác, chủ yếu để kiểm tra sức mạnh của A mỗ sau khi tiến hóa. Lần này anh chỉ dựa vào Răng hàm và Nhị nha cộng với 'Thạch bì hộ thể' của A mỗ để hoàn thành cuộc săn.

Hiệu quả mà 'Thạch bì hộ thể' cấp 1 mang lại là rất rõ ràng, Răng hàm và Nhị nha may mắn được ban phước 'Thạch bì hộ thể' rất dũng mãnh, đã có thể đọ sức với chiến binh thổ dân lẻ loi. Phải biết rằng chiến binh thổ dân là sinh vật cấp hai, Răng hàm và Nhị nha làm được điều này không hề đơn giản.

Ngoài ra, Ngô Minh còn có những thu hoạch khác.

Hôm nay anh mới phát hiện ra rằng Răng hàm và Nhị nha thực sự có thể ký sinh trên cơ thể chiến binh thổ dân. Trước đây Ngô Minh đã để Răng hàm và Nhị nha ký sinh vào những con quái vật khác nhưng đều thất bại, lần này anh chỉ định làm thử nhưng không ngờ lại thành công.

Chiến binh thổ dân bị giết ngày hôm nay đã được Răng hàm ký sinh thành công và biến thành một trùng nhân chưa từng có, cường đại vô cùng, cái đầu cao hơn so với trùng nhân cấp hai bình thường, lực lượng còn lớn hơn nữa, đây cũng do nguyên nhân chiến sĩ thổ dân là sinh vật cấp hai.

Đây chắc chắn là một điều bất ngờ đối với Ngô Minh, theo quan điểm hiện tại, anh ta có thể điều khiển sinh vật cấp hai, cho dù sinh vật cấp hai không thể sử dụng sức mạnh của thẻ bài, nhưng chỉ với cơ thể đó cũng đủ để giết tất cả các sinh vật cấp một.

Đây là khoảng cách giữa các cấp độ. Ngay cả Thiết tượng chất lượng màu cam trong số các sinh vật cấp một cũng hơi kém hơn so với chiến binh thổ dân này trong trận đấu một chọi một.

Chính vì nguyên nhân này, ngày hôm nay Ngô Minh đã tốn rất nhiều thời gian để lấy lại một chiếc xe địa hình, chỉ có điều khiển xe địa hình mới có thể miễn cưỡng chở được con vật khổng lồ này. Bây giờ Răng hàm đã trở thành sinh vật nô bộc mạnh nhất của Ngô Minh.

Biết rằng bọ ký sinh có thể ký sinh vào chiến binh thổ dân, Ngô Minh đương nhiên nghĩ đến chiến binh thổ dân đầu tiên mà mình săn được, nhưng năm sáu ngày trôi qua thi thể của chiến binh thổ dân đã biến mất, có thể nó bị quái vật khác kéo đi cũng không chừng.

Ngoài ra, Ngô Minh cũng muốn xem nữ nhân đó có còn ở đó không, nhưng anh ta đương nhiên không tìm thấy gì, theo tốc độ bình thường lẽ ra đối phương đã đến điểm tập kết ở Vinh trấn.

"Có vẻ như phải tìm Giang Trì giúp đỡ, với sức mạnh và nhân lực của hắn không khó để tìm thấy nữ nhân đó!" Ngô Minh vừa nghĩ vừa đi xuyên qua đám dân tị nạn hôi hám bỗng nhìn thấy một nhóm lớn người xung quanh trước mặt anh ta, có vẻ như đã có một cuộc chiến.

Chuyện như thế này hầu như ngày nào cũng xảy ra trong trại tị nạn, Ngô Minh cũng không ngạc nhiên, ở giai đoạn này chỉ cần một cái bánh quy cũng có thể gây ra ẩu đả.

Chỉ liếc mắt nhìn qua anh ta lập tức đạp phanh.

Bởi vì anh nhìn thấy nữ nhân đeo viên ngọc bích cùng với nữ vệ sĩ của cô ta lúc này đang bị một đám đông người vây quanh, hai bên đang giương cung bạt kiếm nhưng hiển nhiên hai nữ nhân rõ ràng yếu thế hơn rất nhiều.

Hán Ngũ và Trần Uy lúc này đang dẫn đầu để bao vây Diệp Tử Hân và Thích Đình, mặc dù hai nữ nhân này có phần vượt quá dự đoán của bọn chúng nhưng mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của chúng.

Đặc biệt là nhìn thấy hai nữ nhân, một người có mái tóc dài bồng bềnh mềm mại quyến rũ, người còn lại có mái tóc ngắn, lông mày lạnh lùng, dung mạo tuấn mỹ, cả hai đều vô cùng xinh đẹp, khiến cho Hán Ngũ và Trần Uy trong lòng xao động không thôi, so sánh với bất luận cái gì nam nhân đều thích đồng thời ở trên giường chinh phục một đôi hoa tỷ muội hoàn toàn bất đồng. Rắc rối duy nhất là bên kia có súng trong tay và nữ nhân tóc ngắn có vẻ là một thức tỉnh giả.

Nếu như chỉ là Hàn Ngũ, nói không chừng lúc này đã rút lui, nhưng Trần Uy là thủ hạ của Kim lão đại, bản thân cũng là một thức tỉnh giả, thậm chí không thèm để ý súng lục và nữ thức tỉnh giả.

"Mọi người vây quanh hai nữ nhân này. Họ không có nhiều đạn trong súng, chúng ta sẽ xem họ sẽ làm gì sau khi hết đạn. Dù là ai giúp ta bắt sống hai nữ nhân này, ta sẽ thưởng cho 20 cân thịt chuột!" Trần Uy ở bên cạnh gầm lên, phần lớn huynh đệ của Hán Ngũ đều là những người tị nạn ăn bữa hôm lo bữa mai. Ở thời đại này mà một vài cái bánh bích quy có thể tiêu diệt một mạng người thì 20 cân thịt chuột tương đương với một khoản tiền khổng lồ, một số người tị nạn đang xem cuộc vui cũng tụ tập xung quanh vào lúc này, có vẻ như họ đến với 20 cân thịt chuột, chính cái gọi là người chết vì tiền chim chết vì mồi, trước mắt chính là ví dụ tốt nhất.

Diệp Tử Hân lúc này đang ôm lấy Thích Đình, khẩu súng lục của cô ấy đã bị hất sang một bên từ lâu, mà trong súng của Thích Đình chỉ còn ít viên đạn nhưng lại có hơn chục người xung quanh, các nàng căn bản không thể trốn thoát.

Giờ phút này, hai người bọn họ có thể nói là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay, cho dù Thích Đình là thức tỉnh giả, một mình cô cũng không thể sánh được với nhiều người như vậy.

“Đình tỷ, thà chết chứ không để đám thú vật này thành công!” Diệp Tử Hân ôm chặt Thích Đình bên cạnh, tuy rằng trong mắt đầy vẻ sợ hãi nhưng cũng có một tia giải thoát.

Rõ ràng với tình hình hiện tại, các nàng tuyệt đối không thể đi ngàn dặm đến thủ đô, bây giờ lại gặp phải chuyện như vậy thà chết còn hơn bị đám đàn ông hôi hám này sỉ nhục.

Thích Đình cũng có vẻ lo lắng, cô đã thấy nam nhân xăm trổ đang ra lệnh ở phía đối diện cũng là một thức tỉnh giả và gã ta thậm chí còn mạnh hơn cô.

Điều quan trọng nhất là bên hông đối phương cũng có một khẩu súng, đối phương không bắn nhất định là muốn bắt sống chính mình và Diệp Tử Hân. Như Diệp Tử Hân đã nói, nếu cô thực sự bị những người đàn ông này bắt được thì cô sẵn sàng lựa chọn cái chết.

Đúng lúc này, Thích Đình đột nhiên nhìn thấy đằng xa có một người xuống xe địa hình đi về phía bên này, cô cũng nhận ra người này.

“Tử Hân, nhìn xem, chính là người đó!” Thích Đình thì thào lập tức, Diệp Tử Hân cũng nhìn qua, nàng đối với người này rất có ấn tượng cho nên nhìn thoáng qua liền nhận ra.

Hai người đều biết người này có sức mạnh như thế nào, chiến binh thổ dân mạnh mẽ đều bị người này giết chết, nếu có thể giúp đỡ các nàng giải vây thì không cần tốn chút sức nào.

Nghĩ đến đây, Diệp Tử Hân hai mắt sáng lên, nàng ta lập tức hét lên: “n nhân tiên sinh, tôi còn có viên ngọc bích mà ông muốn, cứu chúng tôi với!”

Diệp Tử Hân vội vàng cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, nàng rất thông minh, tự nhiên nhìn ra lần trước Ngô Minh rất quan tâm đến mặt dây chuyền ngọc bích của mình, nên lúc này mới vội vàng gọi cầu cứu, hi vọng đối phương ra tay.

Thực ra, dù nàng không hét thì Ngô Minh cũng sẽ giúp, anh xuống xe vốn muốn làm như vậy, chưa kể vừa nghe nói nàng ta có loại ngọc bích có thể khiến A mỗ tiến hóa.

Ngay lập tức Ngô Minh bước tới, đá văng một người đàn ông đang chặn đường trực tiếp đứng trước mặt Diệp Tử Hân và Thích Đình, đồng thời che chở cho hai nữ nhân sau lưng.

"Những gì cô nói vừa rồi là sự thật sao? Cô thực sự có viên ngọc bích đó sao?" Ngô Minh cũng không quay đầu lại hỏi.

Diệp Tử Hân gật đầu với vẻ mặt phức tạp: “Có, nhưng anh phải cứu chúng tôi ra ngoài và anh phải hứa với tôi một điều kiện!”

“Được rồi, thỏa thuận!” Ngô Minh trực tiếp đồng ý. Đối với anh mà nói, nếu nhận được đá ngọc bích cho A mỗ tiến hóa rất đáng giá, thậm chí phải trả một cái giá đắt.

Anh đã biết sức mạnh của Thạch bì hộ thể cấp 1. Nếu A mỗ có thể tiếp tục tiến hóa, có lẽ anh sẽ nhận được Thạch bì hộ thể cấp 2, thậm chí cấp 3. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã khiến Ngô Minh phấn khích không ngừng.

Những người tị nạn đang xem náo nhiệt xung quanh thấy có kẻ lỗ mãng dám đứng lên đấu tranh cho công lý cũng đều tỏ vẻ thương hại, bọn họ chính là biết Hàn Ngũ xuống tay rất độc ác, giữa thanh thiên bạch nhật cũng dám giết người cướp của, thanh niên này sắp gặp vận rủi rồi.

Còn có những ánh mắt hung ác nhìn ra Ngô Minh có thể là từ điểm tập kết, nói không chừng rất có thân phận lai lịch, đám người Hàn Ngũ có thể không dám làm gì người này.

Trên thực tế cũng giống như vậy, Ngô Minh xông tới, đâm ngang ngang dọc, đến nỗi bọn côn đồ như Hàn Ngũ cũng không nhìn ra sâu cạn. Ánh mắt của Hàn Ngũ rất độc, có thể nhìn ra được Ngô Minh hẳn là có lai lịch nên trong lòng do dự, nhưng Trần Uy lúc này đang ở một bên mắng: "Mẹ nó, tiểu tử ngươi do vương bát đản nào sinh ra, ngươi không biết rằng can thiệp vào việc riêng của người khác sẽ dẫn lửa thiêu thân sao? Mau lăn nhanh cho lão tử, chọc lão tử điên lên ngay cả ngươi cũng thông mông."

Nhìn Uy ca hung tợn như vậy, dũng khí của Hàn Ngũ cũng càng ngày càng mạnh, thầm nói phải, ngươi sợ cái lông? Chúng ta là người của Uy ca, và Uy ca là cấp dưới của Kim lão đại, gián tiếp ta cũng là người của Kim lão đại, cho dù gã này có xuất thân và thực lực như thế nào thì liệu gã ta có thể thắng Kim lão đại sao?

Nghĩ vậy, hắn ta không chần chừ mà rút dao nhọn, triệu tập thủ hạ lại chuẩn bị tấn công.

Chỉ là hắn không biết rằng thế lực của Kim lão đại đã sớm hôi phi yên diệt, còn Trần Uy mà hắn coi như chổ dựa cũng chỉ là một con chó nhà có tang, gã chỉ dám kiêu ngạo ở trong trại tị nạn bên ngoài chứ không dám quay lại trong điểm tập kết, một khi bị người của Giang lão đại bắt được, khẳng định hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Trần Uy dự định trước tiên phải giành được một chỗ đứng vững chắc trong trại tị nạn này, cho dù không dựa dẫm vào người khác, gã ta vẫn có thể dựa vào thực lực của một thức tỉnh giả mà sống tốt.

Lúc này gã mới nhìn về phía xa xa mà sợ tới mức rùng mình, quả thực nhìn thấy một ít thành viên chủ chốt trong đám người của Giang lão đại đang vội vã chạy tới đây, theo sau là hàng trăm người, một đám hung thần ác sát giống nhau.

Nhìn thấy tình cảnh này, Trần Uy suýt nữa thì tè ra quần và muốn bỏ chạy, nhưng người bên kia đã cực nhanh và bao vây mọi người ở hiện trường.

Ngay khi Trần Uy đang nghĩ rằng mình chỉ là một tiểu nhân vật, làm sao mà đáng giá cho Giang lão đại hưng sư động chúng như vậy, ngay lúc đó thành viên chủ chốt của Giang lão đại đã vội vàng bước tới cúi đầu trước người thanh niên.