Tận thế tân thế giới

Chương 92: A mỗ tiến hóa




Về công dụng của nguyên khí thì khó có thể nói rõ, nhưng ở điểm tập kết Vinh trấn này Ngô Minh dám nói không ai có thể so với chính mình.

Vừa rồi, anh dùng nguyên khí tập trung vào đôi mắt phóng ra sát khí khiến cho Ngụy trấn trưởng đang nhìn chằm chằm vào anh khiếp sợ dẫn mọi người đi rời đi, cảm giác này rất sảng khoái.

Thành thật mà nói, động thái này của Ngô Minh cũng là bất đắc dĩ, vừa rồi cũng nhìn ra Ngụy trấn trưởng tính động thủ. Đối phương người đông thế mạnh, số thức tỉnh giả gấp đôi bên Giang Trì, hai bên giao chiến cho dù có thêm anh ta cũng không đủ sức chiến thắng. Hậu quả duy nhất là trốn khỏi điểm tập kết, nhưng điều này lại mâu thuẫn với kế hoạch của Ngô Minh là đợi ở đây lấy thẻ nâng cấp.

Vì vậy, Ngô Minh đã lựa chọn kinh sợ đối phương.

Anh ta bày ra một tư thái cường đại cho Ngụy trấn trưởng thấy, khiến đối phương kiêng kị không dám sử dụng vũ lực, từ mô tả trước đây của Giang Trì, Ngô Minh biết Ngụy trấn trưởng nhất định là tiếu diện hổ và là người biết tính toán, nếu ông ta không nắm chắc tuyệt đối sẽ không động thủ.

Kết quả như Ngô Minh dự tính, Ngụy trấn trưởng kiêng kỵ trước sức mạnh của bọn họ nên đã lựa chọn tạm thời rút lui.

Giang Trì cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn đương nhiên biết thực lực của mình còn kém Ngụy trấn trưởng quá xa, vừa rồi Ngụy trấn trưởng chuẩn bị dùng vũ lực nhưng khi nhìn thấy Ngô Minh đột nhiên thay đổi chủ ý. Rõ ràng là Ngụy trấn trưởng kiêng kỵ Ngô Minh, Giang Trì rất rõ ràng chuyện này cho nên sau khi Ngụy trấn trưởng rời đi liền cảm ơn Ngô Minh, thỉnh Ngô Minh quay về đãi tiệc mừng.

Mặc dù những ngày này vật liệu khan hiếm, nhưng với vị trí hiện tại của Giang Trì ở điểm tập kết Vinh trấn, muốn có được một bữa tiệc tươm tất cũng không khó.

Chỉ là Ngô Minh không định đi, anh ta biết đêm nay thực sự rất nguy hiểm, nếu không phải thức tỉnh giả khống chế Kiếm vệ sĩ và Khiên vệ sĩ ý thức quá kém và nếu không phải vì Ngụy trấn trưởng quá nhiều băn khoăn, sợ là tối nay sẽ là một quang cảnh khác.

Từ chối lòng tốt của Giang Trì, khi Ngô Minh trở về nơi ở của mình thì anh đã hạ quyết tâm dù thế nào cũng phải nâng cao thực lực của mình.

Phải lấy được viên Tinh thể linh hồn của tộc nhện càng sớm càng tốt, bảy tám ngày nữa tức là sáu tháng sau thảm họa, cũng là lúc các thẻ bài nâng cấp hạ cánh.

Lúc này, Ngô Minh đột nhiên cảm giác được một luồng nguyên khí, chính là từ trong 'U linh tạp phiến' truyền đến.

Ngô Minh sửng sốt một chút, lập tức nhận ra điều gì đó, vội vàng điểm 'U linh tạp phiến' ra, vừa mở ra liền thấy nguyên khí trên lá bài của A mỗ dao động kịch liệt.

Đây là lần đầu tiên Ngô Minh gặp phải chuyện như vậy, mấy ngày trước A mỗ vẫn giữ nguyên trạng thái thẻ sau khi nuốt viên ngọc bích, dù gọi thế nào cũng không phản ứng gì, nhưng nguyên khí bên trên nó luôn rất ổn định. Và bây giờ, điều gì đang xảy ra với những thăng trầm dữ dội của nguyên khí?

Khoảnh khắc tiếp theo, thẻ của A mỗ trong Tạp phiến đột nhiên bay lên và lơ lửng trong không trung, đồ họa và ký tự trên đó bắt đầu thay đổi, một lúc sau quá trình thay đổi kết thúc. Nhìn thấy mô tả hoàn toàn khác trên tấm thẻ, Ngô Minh không khỏi choáng váng.

"Thạch tượng quỷ ngàn năm, Thẻ sinh vật cấp 1, Sinh vật bay, Tùy tùng, Chất lượng: Xuất sắc (Xanh lam), Trạng thái: Thân thể bán trưởng thành, Yêu cầu hiện thực hóa: Không có. Đây là sinh vật có tuổi thọ cao, ra đời trong nguyên khí thánh đường, con cưng của nguyên khí Bí Thuật Sư, có thể tự mình thực thể hóa nên không cần tốn thêm nguyên khí. Khả năng: Thạch bì hộ thể cấp 1. "

Văn bản miêu tả hiển nhiên đã thay đổi, đầu tiên là trạng thái, ban đầu Ngô Minh nhớ rõ ràng là một vị thành niên, hiện tại đã trở thành thân thể bán trưởng thành, ngoài ra còn có thêm một khả năng ' Thạch bì hộ thể cấp 1'. Và bức chân dung trên tấm thẻ cũng đã thay đổi, A mỗ có rất nhiều vảy trên cơ thể, nhưng có vẻ nhỏ hơn rất nhiều.

Khoảnh khắc tiếp theo, thẻ tự động được kích hoạt và một A mỗ hình tròn nhỏ hơn trước đó xuất hiện trên không trung. Ban đầu A mỗ cao hơn một mét khi nó đứng thẳng, nhưng bây giờ nó chỉ còn tối đa 8 tấc, xương của nó trông mảnh mai hơn, có cảm giác như đã được đưa đến một quốc gia nào đó để hút mỡ và phẫu thuật thẩm mỹ.

A mỗ có nhiều vảy trên người, đôi mắt sáng hơn như ngọc bích, nhìn thấy Ngô Minh liền bay đến dụi vào lòng anh trìu mến.

Lúc này, Ngô Minh rốt cuộc cũng hiểu ra A mỗ đã tiến hóa, đừng nhìn nó có kích thước nhỏ hơn, nhưng rõ ràng là mạnh hơn trước, nhất định là mặt dây chuyền ngọc bích trên cổ của người phụ nữ đã giúp A mỗ tiến hóa.

Ngô Minh thậm chí còn ngạc nhiên hơn trước khả năng mới 'Thạch bì hộ thể Cấp 1' mà A mỗ có được sau khi tiến hóa, bởi vì nó là một phép thuật có thể sử dụng lên bất kỳ mục tiêu nào.

Sau khi có được loại phép thuật này, một lớp đá dày sẽ ngưng tụ trên bề mặt cơ thể để tạo thành một lớp bảo vệ vững chắc, cứng như thép, ít nhất là cứng hơn giáp xác của một trùng nhân.

Đây chắc chắn là một bất ngờ thú vị, không nghi ngờ gì nữa, A mỗ có loại khả năng này có thể ban phước cho Răng hàm và Nhị nha, nhờ đó sức mạnh của chúng sẽ được tăng cường đáng kể. Nếu nó được kết hợp với thẻ phép 'Cuồng bạo', Ngô Minh hắc hắc cười trộm, anh nghĩ đến hai trùng nhân được ban tặng hai loại phép thuật sẽ dũng mãnh đến mức nào, cho dù gặp lại chiến binh thổ dân thì không cần triệu hồi Thiết tượng cũng đủ giết hắn rồi.

Điều quan trọng nhất, đây là khả năng của A mỗ và không cần tiêu tốn thêm thẻ. Chỉ là theo trình độ và độ trưởng thành hiện tại của A mỗ, nó chỉ có thể ban phước cho ba mục tiêu cùng lúc bằng 'Thạch bì hộ thể' trong một ngày.

Sáng sớm hôm sau, Ngô Minh vội vàng tìm Giang Trì nhờ anh ta tìm cho mình một ít 'viên ngọc bích', tuy rằng điểm tập kết Vinh trấn này trước đây là một nơi hẻo lánh nhưng cũng có rất nhiều nhà giàu chạy trốn đến đây, lấy thế lực hiện giờ cua Giang Trì cũng không khó khăn gì để tìm được một vài viên ngọc bích.

Chẳng bao lâu, một vài viên ngọc bích có chất lượng tốt đã đến tay Ngô Minh, điều mà Ngô Minh nghĩ là vì A mỗ đã tiến hóa bằng cách ăn ngọc bích, sau đó tìm thêm vài viên ngọc bích cho nó ăn có lẽ nó có thể đạt được nhiều năng lực hơn.

Chỉ là Ngô Minh thấy mình vẫn nghĩ quá đơn giản, làm sao có thể là một viên ngọc bích bình thường có thể làm cho A mỗ tiến hóa?

A mỗ nhìn những viên ngọc bích đắt tiền này nhưng không muốn ăn, thử vài lần đều không được Ngô Minh ý thức được lúc trước A Mỗ ăn viên ngọc bích khẳng định có chỗ đặc thù.

Chỉ là Ngô Minh không biết chỗ đặc thù đó là gì, trừ phi trực tiếp hỏi nữ nhân kia nhưng Ngô Minh cũng không biết nữ nhân đó hiện tại ở nơi nào.

Bất lực, Ngô Minh không còn cách nào khác đành phải tạm thời buông bỏ vấn đề này, nhưng Ngô Minh không biết người phụ nữ mà hắn tìm kiếm hiện tại thậm chí còn không có một bữa cơm.

Bên ngoài điểm tập kết Vinh trấn, hầu như ngày nào cũng có người tị nạn đến đây, vì nơi tập kết đã quá đông nên hầu hết họ chỉ có thể dựng những chiếc lều đơn sơ và ngủ ngoài cổng, gió thổi mưa xối ngày phơi, mỗi ngày trôi qua miễn bàn có bao nhiêu khổ cực.

Nhưng dù vậy, mọi người vẫn sẵn sàng đến tụ tập, vì ít nhất vẫn có cảm giác an toàn.

Người ta ước tính rằng có hơn một vạn người ở điểm tập kết Vinh trấn, và có ít nhất hai vạn người xung quanh cổng ngoài, một số nơi thậm chí còn hình thành các trại quy mô lớn. Mặc dù không thuộc điểm tập kết Vinh trấn nhưng nó cũng bị chi phối bởi địa điểm tập kết.

Nhiều người như vậy rõ ràng sẽ dẫn đến nhiều vấn đề khác nhau, điều kiện vệ sinh hầu như không có, nhiều tháng không tắm, khi ở gần họ có thể ngửi thấy mùi hôi thối, có phân khắp nơi. Họ đánh nhau, giết người, cướp của, hiếp dâm và các vụ án khác hầu như xảy ra hàng ngày và không ai quan tâm đến nó.

Một số người thậm chí vì tranh giành một chiếc lều tốt hơn mà giết người.

Tuy nhiên, đây chưa phải là điều nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất là thức ăn, có người cướp của, lừa đảo, có người mạo hiểm săn chuột lông gai, nếu may mắn có thể săn được một con về ăn thịt trong vài ngày, ăn no mặc ấm, mà vận khí không tốt sẽ không bao giờ quay trở lại.

Diệp Tử Hân đang trốn trong lều với khuôn mặt tái mét, trong khi Thích Đình đang do dự không biết có nên bán súng đi để họ có được khẩu phần ăn ít nhất hai ngày hay không.

"Đình tỷ, khẩu súng này không bán được. Đó là thứ duy nhất chúng ta có thể tự bảo vệ mình. Chúng ta có thể nghĩ cách khác để kiếm ăn. Giờ chỉ có hai chúng ta, nếu không có súng thì chúng ta có thể sẽ gặp phải rắc rối ở đây.” Diệp Tử Hân ho khan hai tiếng sau khi nói, sắc mặt còn tái nhợt hơn, so với năm sáu ngày trước thì gầy đi, trông có vẻ ốm yếu.

Thích Đình là một thức tỉnh giả, thể chất của nàng mạnh hơn Diệp Tử Hân rất nhiều, nếu không ăn mấy ngày cũng sẽ không sao.

"Tiểu thư đang bị bệnh, nếu còn bị đói thì làm sao ta có thể cõng tiểu thư đến thủ đô? Không có súng thì còn có ta ở đây, ta có thể bảo vệ tiểu thư!" Thích Đình thần sắc kiên nghị và tinh thần anh hùng trong mắt càng mạnh mẽ hơn. So với nàng, Diệp Tử Hân có phần nữ tính hơn.