Không nghi ngờ gì nữa thức tỉnh giả điều khiển Kiếm vệ sĩ và Thuẫn vệ sĩ đã không biết cách sử dụng tốt nhất các sinh vật của mình, khi Ngô Minh giết một trong những Kiếm vệ sĩ của mình thì hắn mới có phản ứng.
“Mẹ kiếp, Kiếm vệ sĩ của lão tử, ngươi tìm chết!” Thức tỉnh giả đau lòng mắng to một tiếng, lập tức cầm súng bắn về phía Ngô Minh, một bên xạ kích một bên xông về phía Ngô Minh.
Ngô Minh cười lạnh một tiếng, lúc này anh ước gì đối phương tập trung hỏa lực vào mình, anh ra lệnh cho Răng hàm và Nhị nha ngăn cản Kiếm vệ sĩ và Thuẫn vệ sĩ kia, còn anh tiến đánh đối phương.
Viên đạn bắn trúng Ngô Minh, tất cả đều bị áo giáp nguyên khí hợp kim chặn lại, người nọ thấy thế thì sửng sốt, lập tức biết Ngô Minh cũng là một đối thủ cứng rắn cường đại liền định rút lui, nhưng nghĩ lại mình khoát da thú đao thương bất nhập trong lòng liền hạ quyết tâm. Đối phương không có súng trong tay, làm sao có thể đối phó với mình?
Chỉ cần một trong số những người Kiếm vệ sĩ và Thuẫn vệ sĩ còn lại giải quyết được trùng nhân của đối phương, thì người trước mặt hắn ta chỉ là cá trên thớt, muốn giết lúc nào thì giết.
Ngay sau đó, Ngô Minh bất ngờ rút thanh trường đao đâm thẳng vào đối thủ.
"Đồ ngốc, da thú trên người ta đạn cũng không thể xuyên thủng, ta còn sợ nhát đao của ngươi..."
Hắn ta cười lớn một tiếng, nhưng đột ngột dừng lại sau khi nói được nửa chừng, bởi vì cây đao của đối phương đột ngột xuyên qua lớp da động vật mà hắn dùng để bảo mệnh, cắm vào tim hắn.
“Làm sao có khả năng này?” Hắn không ngừng phun ra máu miệng, vẻ mặt không dám tin tưởng.
"Tại sao lại không thể? Độ cứng của da chuột lửa quả thực rất cao, độ cứng của loại chất lượng cao hơn thậm chí có thể đạt tới 2 điểm, nhưng độ cứng của vũ khí của ta là 2,5, và độ dẫn nguyên khí là 9 phần trăm, điều đó chính là nói, ta dùng toàn lực đâm thì da chuột lửa có độ cứng nhiều nhất là 2 điểm chỉ là một lớp giấy cửa sổ hơi dai, nhưng giấy cửa sổ dù cứng đến đâu cũng sẽ bị xuyên thủng!” Ngô Minh nói nhẹ.
Không hổ là lần này thắng lớn, đối thủ quá kiêu ngạo, nếu không xông ra ngoài mà nấp sau Kiếm vệ sĩ và Thuẫn vệ sĩ, nhất thời sẽ không làm gì được đối thủ. Nhưng đối phương lại dại dột lao ra, cho rằng mặc áo da chuột lửa sẽ bách độc bất xâm, thật nực cười.
Trái tim bị xuyên thủng cư nhiên trực tiếp chết đi, Ngô Minh nắm lấy tấm da thú nhìn nhìn, hài lòng gật gật đầu.
Đây là loại da chuột lửa chất lượng tốt.
Chuột lửa, một biến thể của chuột lông gai, khá hiếm, trung bình 5.000 con chuột lông gai mới có một con chuột lửa. Con chuột lửa lớn hơn rất nhiều so với con chuột lông gai, da lại cứng, phủ một lớp dầu, lửa không thể phá hủy, đạn thông thường cũng không thể xuyên thủng, nếu không có Phế thổ quân đao trong tay thì Ngô Minh không dễ dàng xử lý được đối thủ.
Bây giờ thức tỉnh giả này đã chết, việc sinh vật thẻ của hắn ta chết chỉ còn là vấn đề thời gian. Ngô Minh không ép buộc hai sinh vật thẻ phải đầu hàng mình, Kiếm vệ sĩ và Thuẫn vệ sĩ đều cực kỳ trung thành và không có khả năng làm phản, vì vậy sau khi con nhện săn mồi có thể lại nhả tơ nhện, Ngô Minh đã hỗ trợ Răng hàm và Nhị nha cùng nhau giết chết hai sinh vật thẻ này.
Thức tỉnh giả mạnh nhất trong số những kẻ thù đã chết, Giang Trì liền cử người đến chặt đầu Kim lão đại, khi những người khác đầu hàng và chạy trốn thì thế lực của Kim lão đại trực tiếp sụp đổ.
Giang Trì lúc này đang rất hưng phấn, mặc dù vừa rồi cũng bị bắn vào vai trong trận hỗn chiến, nhưng đối với hắn điều này không là gì cả.
Kim lão đại đã chết, ở Vinh trấn này chỉ còn lại Ngụy trấn trưởng là người có thể uy hiếp được hắn ta.
Với tất cả những điều này phải cảm ơn Ngô Minh đã giúp đỡ hắn.
Đương nhiên, giờ phút này hắn cảm kích Ngô Minh, lại càng cảm kích hắn đánh cuộc vào Ngô Minh khôn ngoan như thế nào.
Lúc này, một đội quân súng vác vai, đạn lên nòng xuất hiện vây quanh mọi người, trước mặt những người này là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước tới. Người đàn ông này da trắng, đeo kính và mặc bộ lễ phục áo dài Trung Quốc, theo sau là một vài người sắc mặt thâm trầm.
“Ngụy trấn trưởng, ta biết ông nhất định sẽ tới, nhưng ông sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng ta đã quét sạch thế lực của Kim lão đại!” Giang Trì nói lớn khi nhìn thấy người đàn ông trạc ba mươi tuổi.
Ngô Minh sửng sốt một chút, thầm nói người trông còn khá trẻ, thậm chí có chút trắng nõn chính là Ngụy trấn trưởng, điều này có phần nằm ngoài dự đoán của anh.
Hơn nữa, Ngô Minh có thể thấy, bao gồm Ngụy trấn trưởng này cùng mấy người phía sau đều là thức tỉnh giả, thực lực nhất định không tồi.
Giang Trì lúc này dẫn người đi qua, ha ha cười nói: "Ngụy trấn trưởng, ta thực sự xin lỗi vì đã làm phiền ngài muộn như vậy, chúng ta đã xong việc rồi, Kim lão đại từ lâu đã có ý đồ gây bất lợi cho ta, hôm nay hắn định tấn công ta, Giang gia bất lực chỉ có thể tự vệ, nhưng lại lỡ tay giết chết hắn để bảo vệ chính mình, mong Ngụy trấn trưởng chủ trì công đạo cho ta! "
Về phần Ngụy trấn trưởng, Giang Trì biết đối phương chắc chắn không phải thứ tốt lành gì. Ông ta đã luôn sử dụng sức mạnh của mình và Kim lão đại kiềm chế lẫn nhau. Bây giờ mình đã diệt Kim lão đại, khẳng định đối phương tới làm khó dễ.
Quả nhiên khi nghe tin Kim lão đại đã chết, Ngụy trấn trưởng cau mày và khuôn mặt trở nên rất khó coi.
"Lão Giang, ta đã nghe thấy chuyện bất bình giữa ngươi và Kim lão đại, nhưng ngươi không nên làm quá nặng như vậy. Nếu ngươi làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của toàn bộ điểm tập kết. Giờ hãy để anh em của mình bỏ vũ khí xuống, cùng ta trở về nói rõ ngọn nguồn." Sau đó Ngụy trấn trưởng vẫy tay, lập tức có người cầm súng tiến lên một bước, rõ ràng là có ý đồ bất chính.
Giang Trì cũng không phải quả hồng mềm, đám người dưới trướng cũng lần lượt cầm súng định cùng đối phương tranh phong.
Lúc này là thời điểm so đấu thực lực, không ai có thể tỏ ra yếu đuối, Ngụy trấn trưởng thì không sao, nhưng một khi đám người Giang Trì tỏ ra yếu đuối, chính là vạn kiếp bất phục, cho nên một đám bầy ra tư thế sẵn sàng liều mạng.
"Ngụy trấn trưởng, chúng ta nói trắng ra đi. Người họ Kim đã chết, sau này ở Vinh trấn ngươi sẽ phải dựa vào ta. Nếu làm lớn chuyện nhất định sẽ không có lợi cho ai. Giang mỗ biết mình so ra kém Ngụy trấn trưởng binh hùng tướng mạnh, nhưng ta cũng là một cây xương cứng!” Giang Trì liếm môi, lễ phép nói, nhưng lời nói của hắn đã là biểu hiện ra ngoài rồi.
Ngụy trấn trưởng ngay lập tức nhìn chằm chằm vào hắn ta chuẩn bị gây khó dễ, ngay sau đó ông ta đột nhiên nhìn thấy hai trùng nhân.
Hình dạng trùng nhân cấp 2 trông cực kỳ ngầu, một thân trùng giáp, hai cặp răng to và xương cựa. Chính là hai cỗ máy giết chóc, sát khí mười phần.
Vào lúc này, hai trùng nhân cao lớn và dũng mãnh này đứng sau một thanh niên trẻ tuổi giống như nô bộc. Là một thức tỉnh giả, Ngụy trấn trưởng đương nhiên biết sinh vật thẻ là gì, bản thân cũng có nô bộc nhưng hiển nhiên nó không mạnh mẽ như trùng nhân này.
Ngụy trấn trưởng hiểu rõ sức mạnh của Kim lão đại nhất, đặc biệt là các cao thủ thức tỉnh giả gần đây được Kim lão đại tuyển mộ, thực lực độc nhất vô nhị. Ông ta vốn tưởng rằng Giang Trì khẳng định sẽ bị Kim lão đại hung hăng sửa trị, lại không nghĩ rằng tình huống hoàn toàn khác, Kim lão đại thế mà bị giết chết.
Rõ ràng lúc trước ông ta đã đánh giá sai thực lực của Giang Trì, người trẻ tuổi có thể khống chế hai tên trùng nhân có thể là vũ khí bí mật của Giang Trì.
Ngụy trấn trưởng đột nhiên nghĩ đến người đã giết chết tên điên A Băng lúc trước, chẳng lẽ cũng là thanh niên này sao?
Vào lúc này, Ngụy trấn trưởng đột nhiên nhận thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của người thanh niên phía đối diện, ngay lập tức Ngụy trấn trưởng cảm thấy như bị một chậu nước lạnh đột ngột dội lên toàn thân, tóc tai dựng đứng.
"Người thanh niên này chắc chắn không đơn giản, không thể hành động khinh suất. Kim lão đại có thực lực cường đại cũng bị giết, điều này cho thấy họ có thực lực như vậy, về lâu dài cần phải bàn bạc lại kỹ hơn, nhất thời tuyệt đối không được nóng lòng!" Ngụy trấn trưởng bị người đối diện liếc mắt có chút kinh hãi, trong lòng có chút rụt rè nhưng ngoài mặt không lộ ra một chút nào.
"Haha, Giang lão huynh nói chuyện thật sảng khoái nhanh nhẹn, nói không tồi, ở điểm tập kết Vinh trấn ta còn rất nhiều việc phải dựa vào lão huynh. Hôm nay là do Kim lão đại gieo gió gặt bão, nên ta sẽ không truy cứu đâu. Hôm khác ta sẽ mời Giang huynh đi uống rượu.”
Ngụy trấn trưởng cũng là người cầm được thì cũng buông được, ông ta mỉm cười, sau đó quay đầu mang theo người rời đi.
“Trấn trưởng, sao ngài không ra tay một lưới bắt hết họ Giang này, bây giờ là thời cơ tốt!” Một thức tỉnh giả bên cạnh Ngụy trấn trưởng hỏi.
"Hừm, họ Giang này đã chiêu mộ được cao thủ rồi. Thực lực của người đó thật sâu không thể dò được. Mạnh mẽ động thủ sợ có biến cố, cho bọn họ nhảy nhót thêm vài ngày nữa. Nhân tiện nghiên cứu thi thể thổ dân như thế nào rồi?” Ngụy trấn trưởng xoa xoa đôi mắt, vừa đi vừa lạnh giọng hỏi.
"Chúng ta đã phỏng chế vũ khí và áo giáp của người thổ dân, nhưng hình xăm không có gì tiến triển. Thực sự không được thì để lão sư biến thành một con hành thi, cũng có thể phát huy sức chiến đấu lớn!"
Ngụy trấn trưởng nghe vậy thì sốt ruột xua tay nói: "Hừ, đồ rác rưởi, ngươi còn không đào ra được kho báu chiến binh thổ dân đó, quên đi, ta không trông mong gì ở ngươi, nói cho lão sư đem thi thể biến thành một con hành thi, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ xảy ra xung đột với họ Giang, có một con hành thi như vậy thì chúng ta càng nắm chắc hơn!”