Tận thế tân thế giới

Chương 88: Cuồng bạo và nhện săn mồi




Lần này, Diệp Tử Hân hiển nhiên là hoảng sợ, thời gian dài như vậy thân thể cô ta đã hấp thụ hơn mười đơn vị nguyên khí, thể lực, lực lượng và tốc độ phản ứng cũng đã được cải thiện rất nhiều, nhưng rõ ràng là tốc độ của A mỗ vẫn quá nhanh nên cô không có thời gian phản ứng.

Cô ta không kịp phản ứng cho đến khi A mỗ cắn viên pha lê xanh trong miệng và nuốt nó như một hạt đậu.

“A, cái đó… là do bà nội để lại cho tôi!” Diệp Tử Hân thực sự lo lắng khi nhìn thấy một viên ngọc bích mà cô coi như trân bảo cực kỳ quan trọng lại bị tiểu yêu quái này ăn mất, đó là trước khi bà nội qua đời đã để lại di vật cho cô.

Không nói đến cô ta, ngay cả Ngô Minh cũng bối rối, thầm nghĩ A mỗ có sở thích ăn đá quý?

Nói cách khác, viên ngọc bích đó hoàn toàn không phải là loại đá quý bình thường.

Ngô Minh không biết chuyện gì xảy ra, bởi vì đồ vật đã bị A mỗ nuốt mất rồi, sau khi gia hỏa này ăn xong, trong mắt sáng lên một tia hưng phấn, sau đó đột nhiên bay lên đáp xuống lòng bàn tay Ngô Minh trực tiếp hóa thẻ.

Tiếp theo, cho dù Ngô Minh triệu hồi nó bằng cách nào đi nữa thì A mỗ cũng không hiện thực hóa, có một lớp nguyên khí bám vào thẻ bài, Ngô Minh không còn cách nào khác đành thu A mỗ trở lại 'U linh tạp phiến'.

Trong số những người sống sót, cũng có một số người đã thức tỉnh, khi nhìn thấy 'U linh tạp phiến' do Ngô Minh điều khiển tất cả đều lộ ra vẻ kinh hãi, mặc dù không nhìn thấy chi tiết của 'U linh tạp phiến' nhưng không hề nghi ngờ gì nữa, nó là một Tạp phiến hiếm.

Có người thân cận với Diệp Tử Hân đã tới thuyết phục cô để cô quên đi, đó chỉ là một món trang sức bằng đá ngọc bích, cho dù có quý đến đâu cũng không thể so với sinh mệnh. Thích Đình cũng đến để thuyết phục nàng chỉ bị mất một món trang sức ngọc bích còn tốt hơn là bị người kia cướp sắc.

Ngọc bích dù đắt đến đâu, trên đời này e rằng cũng không bằng mấy miếng bánh mì.

Thấy chuyện không thể cứu vãn, Diệp Tử Hân chỉ có thể nuốt tiếng thở dài này, vẻ mặt có chút ảm đạm nhẹ giọng nói: " Đình tỷ, tỷ nói đúng, bất kể là trang sức quý giá như thế nào cũng không thể so với sinh mệnh, tỷ và ta vẫn ổn là tốt rồi! "

Vì A mỗ đã ăn món đồ trang sức bằng đá ngọc bích của đối phương, Ngô Minh cũng cảm thấy bất đắt dĩ nhưng anh không cảm thấy tội lỗi. Tính mạng của những người này đều do chính mình cứu ra, cho dù có ăn phải viên ngọc bích vô giá bên kia cũng không là gì, cho nên lúc này mới xoay người rời đi.

Thiết tượng, Răng hàm và Nhị nha cũng đi theo.

Ngô Minh không quay lại tộc nhện để tiếp tục quan sát mà dự định quay lại điểm tập kết để nghiên cứu hai hình xăm trên da người. Ngoài ra, việc A mỗ cắn nuốt viên ngọc bích cũng khiến Ngô Minh rất bối rối, vấn đề chắc chắn ở viên ngọc bích, nhưng giờ Ngô Minh hoàn toàn không biết gì về nó. Tính đi hỏi nguồn gốc nữ trang nhưng ngẫm lại thì thôi, đây không khác gì cướp tài sản, mà đối phương cũng chỉ nghĩ là nữ trang bình thường.

Đến bãi cỏ nơi dấu xe, Ngô Minh tháo bỏ đồ che dấu sau đó cùng Thiết tượng, Răng hàm và Nhị nha ngồi vào trong xe, xe đã kín chỗ may mà chất lượng xe tốt, nửa tiếng sau Ngô Minh đã trở lại điểm tập kết Vinh trấn.

Bởi vì Răng hàm và Nhị nha là sinh vật ký sinh, chỉ cần vật chủ chưa bị hủy thì chúng luôn có thể tồn tại ở bên ngoài, về phần Thiết tượng thì không phải lúc nào cũng hiện thực hóa, sau khi trời tối sẽ tự động hoá thẻ, trong thời gian này Ngô Minh cũng thu thập một số vật liệu hiếm. Tất cả các kim loại và vật liệu được chất đống trong nhà để Thiết tượng giúp cường hóa thanh Phế thổ quân đao.

Phế thổ quân đao cũng có thể tăng lên phẩm chất, chỉ là hiện tại chỉ có thể làm cho càng ngày càng sắc bén, sau khi cường hóa, tỷ lệ dẫn truyền nguyên khí cũng sẽ tăng lên.

Khi đó, Ngô Minh thậm chí có thể truyền nguyên khí của mình khiến cho vũ khí này phát ra kiếm quang, lúc đó mới gọi là không gì chặn được, thậm chí còn có thể xuyên thủng cả xe bọc thép.

Thiết tượng cường hóa vũ khí, Răng hàm và Nhị nha đứng canh cửa, Ngô Minh lấy ra hai tấm da người có hình xăm bắt đầu nghiên cứu.

...

Bên ngoài điểm tập kết Vinh trấn, Diệp Tử Hân và Thích Đình cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy nơi tập trung đông đúc.

"Nơi tập kết này cũng không nhỏ. Có thể nói là lớn nhất mà chúng ta gặp phải dọc đường. Nghỉ ngơi ở đây một lát, sau đó tìm đường đi về phía bắc thủ đô!" Thích Đình thập phần hưng phấn khi thấy địa điểm tập kết ở Vinh trấn, một bên Diệp Tử Hân cũng vậy.

“Có vẻ như tên khó ưa kia không nói dối chúng ta!” Diệp Tử Hân lẩm bẩm, trên đường đi bọn họ đã trải qua rất nhiều nguy hiểm, thành thật mà nói, họ phải lo lắng ngay cả ban đêm vì sợ bị quái vật ăn thịt trong khi đang ngủ.

Nếu đang ở một điểm tập kết, ít nhất không phải lo lắng về điều này.

Nhưng sau đó, họ gặp phải một sự cố, khi hai chiếc xe của họ từ từ đến gần, ngay lập tức bị lính canh có vũ trang chặn lại.

Chỉ cần nhìn thoáng qua là họ có thể biết đó là người hay xe ở điểm tập kết, hiển nhiên là họ chưa từng nhìn thấy xe địa hình hay xe buýt nhỏ. Đối với người ngoại lai, những người bảo vệ của điểm tập kết sẽ không cho vào trừ khi họ nhận được đủ lợi ích, nếu những người ngoài này muốn sống ở điểm tập kết, cái giá phải trả sẽ lớn hơn nữa.

Diệp Tử Hân và Thích Đình không xuống xe mà một người khác khoảng 40 tuổi đi xuống giao tiếp với lính canh, một lúc sau người đàn ông trung niên trở về có chút bực bội, quay lại nói với mọi người, nếu muốn vào thì mỗi người phải giao ít nhất một con chuột lông gai, muốn ở lại qua đêm thì phải trả thêm tiền, tất nhiên là lương thực, vàng, thậm chí vũ khí cũng được dùng để thanh toán.

Diệp Tử Hân và những người khác vốn dĩ chạy nạn ra tới nên lương thực không nhiều, vũ khí trên người dùng để tự vệ cũng không thể giao ra được nên chỉ còn lại tài sản.

Chỉ là bọn họ đang chạy trốn, trên người bọn họ làm sao còn có tiền, cho dù có cũng chỉ là một phần nhỏ vàng bạc trang sức, nhưng nhất định không đủ trả cho mọi người.

"Để ta nói chuyện với bọn họ, ta không tin, dù sao ta cũng là phó thị trưởng, bọn họ không thể không nể mặt ta được!" Một trung niên đeo mắt kính đùng đùng nổi giận tiến đến nói chuyện với lính canh.

Nhưng điều khiến mọi người trợn mắt há mồm là đám lính canh đó chẳng nể mặt chút nào, đấm cho ông phó thị trưởng đang nhe nanh múa vuốt ngã lăn ra đất bằng, một người trong số họ phun ra đờm đặc: “Phi, ngươi là cái thứ gì? Nói cho ngươi biết, đừng nói ngươi là phó thị trưởng, cho dù là phó tỉnh trưởng tới, ta vẫn là đánh cho ngươi một trận! "

Lúc này có vài chiếc ô tô khác từ bên ngoài chạy vào, bảo vệ cho xe đi ngay sau khi nhìn thấy, người đàn ông trung niên bị đánh không thể nín thở hét lên: " Sao bọn họ vào được, còn chúng ta không thể vào! "

Lính canh chế nhạo hai tiếng:" Đó là người của Giang lão đại, nên họ đương nhiên có thể vượt qua mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Ngươi đi tiểu soi xem mình có bao nhiêu phân lượng, có thể so sánh với Giang lão đại được không? Lăn nhanh lên đừng có cản đường!"

Chờ phó thị trưởng mặt mũi bầm dập xám xịt trở lại trong xe, tất cả mọi người bao gồm cả Diệp Tử Hân và Thích Đình đều trông ảm đạm.

"Quên đi, tiểu thư, ta vừa thấy bên ngoài điểm tập kết này có rất nhiều người dựng lều. Tuy rằng không tốt bằng điểm tập kết kia, nhưng cũng an toàn hơn nhiều. Chúng ta hãy ở bên ngoài một lát!" Thích Đình đã nhập ngũ, từng trãi qua huấn luyện, tâm cơ linh động lúc này mới nói.

Ngô Minh ở trong nhà ba ngày, ngoại trừ ăn ngủ một chút, thời gian còn lại đều nghiên cứu hai hình xăm da người, hôm trước sau khi Thiết tượng cường hóa thanh Phế thổ quân đao, Ngô Minh cũng không có thời gian đi kiểm tra nó.

Trong khoảng thời gian này, Ngô Minh chỉ ra ngoài một lần, đó là anh ta đi tìm thuộc hạ của Giang lão đại kêu hắn mang tới rất nhiều thịt chuột lông gai.

Đương nhiên, Ngô Minh không có tự mình ăn thứ này, mà là để cho Răng hàm và Nhị nha ăn, hai đứa này tuyệt đối là động vật ăn thịt, không đụng đến bánh mì.

Về yêu cầu của Ngô Minh, người của Giang lão đại không hề hỏi lý do thực hiện nó hoàn toàn vô điều kiện.

Và trong ba ngày, Ngô Minh đã thực sự đạt được kết quả, nhờ vào việc anh ta đã học được rất nhiều điều từ Giáo sư Từ ở khu an toàn Vũ Thành.

Đúng lúc này, Ngô Minh nắm lấy một mảnh da người, dùng nguyên khí của mình cố gắng chế tạo một tấm thẻ từ da người bằng công thức nguyên khí mà anh ta đã phát triển trong ba ngày qua.

Rõ ràng đây không phải để làm thẻ vật chất, mà là để làm thẻ phép, Ngô Minh đã làm hết những gì có thể, bây giờ còn phải thử vận may của mình.

Sau khi tiêu hao ít nhất hai mươi nguyên khí, da người trong tay Ngô Minh bắt đầu tan rã, sau đó từ từ tụ lại thành một cỗ hồng sắc.

Trong khoảng thời gian này, Ngô Minh dường như nghe thấy thẻ bài truyền đến tiếng rống giận cùng rít gào.

Sau khi thẻ bài được ngưng kết thành công, Ngô Minh đã toát mồ hôi hột nhưng rõ ràng anh ta rất vui vì thẻ phép đã được ngưng kết thành công.

"Cuồng bạo, thẻ phép, độ bền 5, yêu cầu kích hoạt: bất kỳ một thẻ nguyên khí nào, có thể áp dụng trạng thái cuồng bạo cho cơ thể và sinh vật điều khiển, đồng thời nhận được hiệu ứng tăng sức mạnh và tốc độ 1 trong 5 phút."

Ngô Minh biết cái gọi là độ bền của thẻ chính là số lần thẻ phép có thể được tung ra, cùng 'Con mắt điều tra' giống nhau. Thẻ 'Cuồng bạo' có thể sử dụng 5 lần, hơn nữa hiệu quả khá lợi hại.

Bởi vì nguyên khí gần như cạn kiệt, ngày hôm sau Ngô Minh mới có thể ngưng tụ lá bài thứ 2. Tương tự, sau khi tiêu hao gần như toàn bộ nguyên khí, Ngô Minh có được một lá bài sinh học 'Nhện săn mồi', có thể phun ra tơ nhện trói mục tiêu, tuy sức tấn công không mạnh nhưng tính thực dụng thì không thể nghi ngờ.