Cầm hai tấm da dính máu trên tay, Ngô Minh cố gắng hoá thẻ chúng, nhưng không ngờ lại thành công.
Bang!
Trên tay Ngô Minh xuất hiện một tấm thẻ, trong đó có hai tấm da người đẫm máu với những hình xăm kỳ dị. Điều này cũng giải quyết được một số phiền phức cho Ngô Minh, nếu mặc hai tấm da đầy máu trên người sẽ thật sự rất kinh tởm, Ngô Minh định quay lại nghiên cứu hình xăm trên hai tấm da người này càng sớm càng tốt, anh cảm thấy chắc chắn sẽ đạt được điều gì đó từ phía nó, tìm một bước đột phá.
Ngô Minh lúc này mới chuyển sự chú ý tới những người xung quanh vẫn đang bị tơ nhện trói buộc, đối với những người này, Ngô Minh không có ý định quan tâm bọn họ, vừa nãy anh ta đã nhìn ra những tơ nhện đó sau một thời gian dài liền sẽ yếu ớt tự hành bóc ra, mặc dù chính mình không đi quản những người này thì không bao lâu bọn họ cũng có thể tự hành thoát vây.
Nghĩ đến đây, Ngô Minh quyết định đứng dậy rời đi.
“Làm ơn… làm ơn đợi một chút!” Diệp Tử Hân đành phải lên tiếng. Mặc dù người này cư xử kỳ lạ và phương pháp của anh ta tàn nhẫn, nhưng rốt cuộc anh ta đã cứu mạng họ, và họ lại bị mắc kẹt ở đây trong vùng hoang dã này căn bản không thể động đậy. Nếu người này rời đi và một số quái vật quay lại, liệu họ có còn sống không?
Ngô Minh dừng lại, quay đầu nhìn về phía trên người quấn đầy tơ nhện, người vừa nói cũng không thấy rõ mặt.
Nhìn thấy bên kia dừng lại, Diệp Tử Hân rốt cục thu hết can đảm nói: "Ngươi không thể cứ như vậy rời đi, chúng ta hiện tại không thể động đậy. Nếu quái vật tới chúng ta sẽ chết. Ngươi có thể cứu chúng ta thoát khỏi tơ nhện này không?"
Diệp Tử Hân có gia thế nổi bật, từ trước đến nay đều quen thói chỉ huy thiên hạ. Những gì nàng vừa buột miệng thốt ra thì nữ vệ sĩ bên người lập tức thầm nói không tốt. Hiện tại không phải là thế giới cũ, đối với một thức tỉnh giả kỳ lạ có thực lực cao cường, thủ đoạn tàn nhẫn mà cô ta còn dám nói giọng điệu này, rõ ràng là thiếu khôn ngoan.
Quả nhiên Ngô Minh khẽ cau mày, lạnh lùng nói: " Vì cái gì ta phải cứu các ngươi khỏi tơ nhện? Đừng quên, ta đã cứu mạng ngươi, có lẽ nên đợi chiến binh thổ dân này giết sạch các ngươi, sau đó ta xuất hiện thì tốt hơn."
Diệp Tử Hân đột nhiên không nói nên lời, cô là con của một gia đình quý tộc, cô luôn được coi là viên ngọc quý trong lòng bàn tay, kể cả sau khi thảm họa xảy ra, cô cũng chưa bao giờ bị ai khinh nhờn như vậy, nhớ tới kinh hách lúc trước rồi nghĩ đến tình cảnh hiện tại, mũi cô chua xót nước mắt lã chã.
Nghe được lời nói của mình khiến bên kia quả thực đã khóc, Ngô Minh càng cười lạnh không ngừng. Thế đạo này thứ vô giá trị nhất chính là nước mắt, nữ nhân này có thể sống sót đến bây giờ quả là kỳ tích.
Bên kia, vệ sĩ của Diệp Tử Hân tên Thích Đình lên tiếng.
"Thưa ngài, thay mặt tiểu thư của chúng tôi xin lỗi ngài, nhưng chúng tôi thực sự không thể di chuyển ngay bây giờ. Nếu ngài cứ bỏ đi như thế này, chúng tôi có lẽ sẽ không sống sót quá một giờ. Vì ngài đã cứu chúng tôi một lần, xin hãy làm giúp một lần nữa.”
Thích Đình bất đắc dĩ phải nói những lời này, nhưng rõ ràng cô ấy đã chọn đúng phương cách.
Ngô Minh sợ mềm không sợ cứng, thấy đối phương hảo tâm cầu xin nghĩ tới nghĩ lui một chút, có điều đối với hắn chỉ là việc nhỏ liền phất tay một cái, lập tức hai tên trùng nhân lao tớ xé nát tơ nhện từ từ thả những người này ra từng người một.
Lúc này, Ngô Minh mới nhận ra người phụ nữ vừa nói chuyện vừa khóc với anh trước kia hóa ra lại vô cùng xinh đẹp, mặc quần bò hỗ trợ tốt cho dáng người của cô, đôi mắt đỏ hoe, nhưng lại to và sáng, ngũ quan đoan chính. Đây chắc chắn là một trong những phụ nữ đẹp nhất mà Ngô Minh từng thấy.
Nhưng trong Tân thế giới, xinh đẹp đôi khi trở thành tội lỗi, đặc biệt là tính cách của đối phương. Ngô Minh không thích nên chỉ liếc mắt nhìn qua rồi quay mặt đi chỗ khác.
Người phụ nữ kia có mái tóc ngắn, rất có năng lực, trên thắt lưng có súng, trông rất đẹp, có khí chất anh hùng đặc biệt, Ngô Minh cũng có thể thấy được người phụ nữ tóc ngắn này là một thức tỉnh giả.
Có cả nam và nữ trong số những người khác, nhưng rõ ràng là chỉ có hai người phụ nữ này là nổi bật nhất.
“Cảm ơn!” Người phụ nữ tóc ngắn mỉm cười với Ngô Minh, nói thêm: “Tiểu thư nhà ta thật tế tâm địa rất tốt, cô ấy chỉ là…”
“Đừng giải thích với ta, chỉ là tình cờ gặp gỡ mà thôi! Ngô Minh chuẩn bị rời đi, anh nóng lòng muốn nghiên cứu ngay những hình xăm trên da người.
"Vừa rồi là ngữ khí tôi không tốt, tôi xin lỗi, nhưng còn một chuyện nữa tôi muốn làm phiền anh. Gần đây có một nơi tập kết an toàn nào không?" Diệp Tử Hân lúc này cũng lấy lại tâm trạng, vừa rồi cảm thấy ủy khuất nên mới khóc, bây giờ đã bình tĩnh nên khôi phục vẻ kiên cường của nàng.
“Cách đây khoảng 20 cây số về phía bắc!” Ngô Minh chỉ về hướng Vinh trấn. Khi anh quay đầu rời đi, A mỗ đang lơ lửng trên không đột ngột bay xuống và hướng về phía Ngô Minh gọi hai tiếng 'A mỗ ~ A mỗ', sau đó bay về phía người đẹp tóc dài vừa nói.
Ngô Minh sững sờ một lúc, giọng A mỗ đầy bất ngờ và gấp gáp, như thể có một phát hiện lớn.
Ngô Minh lúc này mới nhìn kỹ, anh biết A mỗ dù nhìn thấy món ăn yêu thích cũng sẽ không hào hứng như vậy khiến anh cũng rất tò mò.
Tuy nhiên, sự xuất hiện bất ngờ của A mỗ khiến những người phía đối diện bất ngờ, họ cho rằng Ngô Minh định dùng vũ lực nên ai nấy đều căng thẳng, thậm chí có người còn giơ súng.
Với tư cách là vệ sĩ và bạn của Diệp Tử Hân, Thích Đình phản ứng rất nhanh, ngay lập tức rút súng lục từ thắt lưng ra chặn trước mặt Diệp Tử Hân, không sử dụng sức mạnh của thẻ.
Trên thực tế, ngay lúc Thích Đình di chuyển, Ngô Minh cũng di chuyển, anh ta chỉ cách Thích Đình vài bước, lập tức lao tới nắm lấy cổ tay của đối phương để ngăn chặn cô ấy làm tổn thương A mỗ.
Cùng lúc đó, Thiết tượng cùng hai trùng nhân cũng cực kỳ nhanh chóng xông tới trấn áp những người khác, nhìn thấy khí tức kinh người của Thiết tượng cùng hàm răng sắc bén xương cựa của hai trùng nhân, những người đó lập tức rùng mình bỏ súng xuống, miễn cho đối phương hiểu lầm.
"Ngươi định làm gì tiểu thư? Ngươi thật đáng khinh bỉ và không biết xấu hổ. Ta vẫn cho rằng ngươi là người tốt. Không ngờ lại giống như những kẻ háo sắc!" Thích Đình đã nhìn cảnh này, trong lòng nóng như lửa đốt, trên đường đi có khá nhiều tên vô lại có ý xấu với Diệp tiểu thư, nhưng không ngờ tên trước mặt giả bộ nghiêm túc kia cũng giống như những người đó.
Thực lực của đối phương rất mạnh, nếu bọn họ thực sự muốn dùng sức mạnh, không ai có thể ngăn cản được.
Ngô Minh khẽ cau mày, thầm nghĩ hiện tại phụ nữ đều như vậy, luôn nghĩ đàn ông sẽ làm gì bọn họ, nhưng lại không biết A mỗ đang muốn làm cái gì.
Lúc này, A mỗ hướng người đẹp tóc dài kêu" A mỗ, A mỗ" rồi khép cánh, duỗi chân, gấp đến độ không chịu được, Ngô Minh cũng đoán ra lúc này A mỗ có hứng thú với thứ mà người kia đang đeo trên ngực mình.
Người đẹp tóc dài đang mặc quần áo nhưng trên cổ có đeo một sợi dây chuyền, còn mặt dây chuyền của cô ấy thì không biết là gì vì nó nằm trong áo của cô ta.
Diệp Tử Hân lúc này cũng có chút sợ hãi, cô nhìn thấy người đàn ông trước mặt nhìn thẳng vào ngực mình, giống như có thể nhìn thấu quần áo. Nếu là bình thường, cô nhất định sẽ khiến đối phương đẹp mặt, nhưng hiện tại cô chỉ đơn giản là miếng thịt trên thớt, đang chờ bị xâu xé.
Ngay sau đó, nghe điều nam nhân nói khiến cô kinh hãi.
“Cởi nút áo!”
Xong rồi, hắn ta muốn làm nhục mình, Diệp Tử Hân đầu ong ong, cảm thấy có chút choáng váng, nhưng tình thế đối phương quá mạnh, nếu không làm theo đối phương nhất định sẽ giết tất cả. Thích Đình là chị em tốt của nàng, không được để cô ấy bị liên lụy.
“Nhanh lên!” Ngô Minh có chút không kiên nhẫn, anh ta muốn biết đối phương đeo cái gì khiến cho A mỗ cao hứng như vậy.
Nghe thấy tiếng thúc giục, ngón tay Diệp Tử Hân cứng đờ, nhưng cô vẫn cố kìm nước mắt mà cởi từng cúc áo trên ngực.
“Có lẽ, đây là số mệnh của ta!” Cô thầm thở dài, khi định cởi cúc áo, Ngô Minh ở phía đối diện nhận ra người phụ nữ đã cởi cúc áo của mình, có thể nhìn thấy bộ ngực tròn trịa, trắng nõn, vô cùng mềm mại cùng chiếc áo lót màu phấn hồng vội vàng kêu dừng lại.
Anh ta đã nhìn thấy một mặt dây chuyền màu xanh lam giống như pha lê hình kim cương nổi lên từ trong áo.
Lúc này, ngay cả Ngô Minh cũng cảm thấy một luồng khí kỳ lạ phát ra từ viên pha lê màu xanh lam, điều khiến A mỗ quan tâm là mặt dây chuyền giống như viên pha lê màu xanh lam này sao?
A mỗ đã rất phấn khích khi nhìn thấy viên pha lê màu xanh lam, không cần sự chỉ dẫn của Ngô Minh, nó lao đến và cắn chặt mặt dây chuyền pha lê vào miệng.