Kết luận này quả thực đáng kinh ngạc, nhưng nó giải thích cho phát hiện trước đó của Ngô Minh. Thảo nào lớp sương mù dày đặc sẽ không xâm chiếm Vũ Thành mà chỉ bao phủ xung quanh nó, thảo nào có rất nhiều thế lực ẩn nấp xung quanh, họ rõ ràng biết sẽ có nơi xuất hiện tế đàn Thần ấn.
Họ không vào Vũ Thành, cũng không phải vì nguyên nhân nào khác mà bởi vì vẫn chưa tới thời cơ, tin tưởng đến lúc thích hợp, nhân loại Vũ Thành, bao gồm Trùng tộc đều sẽ phải chịu đả kích mang tính chất hủy diệt.
Đây chính là hiện thực, nhân loại trước tiên không cần phải nói, bây giờ chỉ là năm bè bảy mảng, mặc dù đoàn kết như Trùng tộc thì khi đối mặt với Dị tộc nhân cường đại cũng không hề có sức chống cự. Cũng chính vì như thế, Vũ Trùng vương đã sớm nhận ra được nguy cơ nên khi phát hiện mình trở lại lập tức chạy tới kết minh.
“Đi thôi!” Ngô Minh vốn đã có tính toán trong lòng nên không nói gì, tiếp tục đi về phía khu an toàn dành cho nhân loại ở Vũ Thành. Lần này, đừng nói đám người Kha Đạt, ngay cả ánh mắt Tinh Hà nhìn về phía Ngô Minh cũng tràn ngập chấn động, ai có thể nghĩ tới Ngô Minh vậy mà có thể cùng Trùng nhân đạt thành thỏa thuận, hơn nữa những Trùng nhân đó thậm chí còn cực kỳ cung kính đối với Ngô Minh.
Tất cả những điều này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, nhưng đám người Đồ Long lại không nghĩ vậy, bây giờ Đồ Long đã coi Ngô Minh như một vị thần, nếu là thần, vậy thì không gì không làm được, chuyện liên minh với Trùng nhân là chuyện bình thường.
Không có Trùng nhân nào xuất hiện trên đường đi, thậm chí một số quái vật thuộc giống loài khác còn xuất hiện ở một số nơi. Lúc này, Trùng nhân sẽ xuất hiện để dọn đường cho đám người Ngô Minh. Ngô Minh có thể cảm giác được, ở bốn phía có tới trên trăm Trùng nhân hộ tống đoàn người của mình, xem ra Vũ Trùng vương cũng hiểu được làm thế nào để nịnh bợ và lấy lòng một người, đương nhiên Ngô Minh cũng rất vui vẻ. Từ từ, Kha Đạt và những người khác cũng phát hiện ra đám Trùng nhân hộ tống xung quanh họ, vừa mừng vừa sợ. Họ là kẻ thù không đội trời chung với Trùng nhân, Trùng nhân muốn cơ thể con người để ký sinh, con người thì cần Tinh hạch nguyên lực trong não của Trùng nhân để cải thiện thực lực, hai bên gặp mặt tuyệt đối không nói một câu trực tiếp khai sát.
Đã bao giờ nhìn thấy Trùng nhân như một người bảo vệ cho con người?
Không nói đến Kha Đạt, ngay cả sáu người thuộc về tân phái đều cảm thấy bước chân của mình mềm nhũn, như thể đang đi trong sương mù.
Ngay sau đó, một hàng rào lớn bằng gỗ, đá và nhiều ô tô bỏ hoang khác nhau xuất hiện phía trước, bịt kín toàn bộ con phố rộng hơn 30 mét, các tòa nhà hai bên là một phần của hàng rào thành phố.
“Ngô tiên sinh, tới rồi, nơi này chính là khu an toàn, thuộc về phạm vi quản hạt của tân phái!” Lúc này, một trong sáu người của tân phái đi tới nói với Ngô Minh, thái độ vô cùng cung kính, khom người cúi đầu, giống như đám người thái giám tháp tùng hoàng đế đi thị sát.
Ngô Minh gật đầu rồi nhìn về phía trước. Bức tường trông lộn xộn và chồng chất theo nhiều cách khác nhau. Quả nhiên, có thể thấy xung quanh có rất nhiều xác Trùng nhân, hầu hết đã mục nát. Hộp sọ bị bung ra, xe, tường và mặt đất xung quanh đầy lỗ đạn, hiển nhiên nơi này thường xuyên phát sinh chiến đấu, hơn nữa nhất định có người canh gác.
Quả nhiên, có hơn một chục bóng người xuất hiện trên hàng rào đơn giản phía trước, cũng có những bóng người đang đi vòng quanh tòa nhà phía trước, những người này không nói gì, họ chỉ chĩa súng vào đám người Ngô Minh.
"Ngô tiên sinh, đừng để ý đến bọn họ, đều là lừa gạt người, ngài đi theo ta, đi từ bên này!" Người tân phái kia cúi đầu nói, lúc này mới chỉ vào một tòa nhà bên cạnh, sau đó dẫn đầu chạy tới, đi vào cổng của tòa nhà này.
Ngô Minh theo sau đi vào xem xét, bên trong hỗn độn nhưng sau khi đi một vòng thì vào một đoạn đường, trước mặt có một cánh cổng sắt, có bảy tám người cầm súng đang tán gẫu, thấy có người tới lập tức đứng dậy nhìn rồi thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ kiếp, là Người gầy, các ngươi hôm nay sao trở về sớm vậy?"
Ngô Minh trong nháy mắt hiểu ra đây là địa bàn của tân phái, chỉ có bản thân bọn họ mới biết lối vào, nếu có người bên ngoài định đột nhập thì đương nhiên sẽ bị giết.
Những người đó mở cánh cổng sắt, sau đó nhìn đám người Ngô Minh, hắn ta cau mày: "Họ là ai?"
Người gầy đã sớm coi Ngô Minh là người toàn năng, lúc này sợ Ngô Minh tức giận, lập tức trừng mắt: "Ngươi quản nhiều như vậy làm gì, nói cho ngươi biết, mấy vị này ngươi không trêu chọc nổi, mau mở cửa, ta muốn đi gặp Lực vương, làm lỡ sự tình ngươi có thể chịu được không?"
Với tiếng quát, người gác cổng lập tức không dám lên tiếng, ngay sau đó hắn ta nhìn thấy Đồ Long, Gấu đen lớn và Kerrigan, những người hoàn toàn không phải là người bình thường, nếu như không phải Người gầy lên tiếng trước thì hắn đã hét to rồi.
Ngoài Người gầy, năm người còn lại lúc này cũng có phản ứng vội vàng bắt chuyện, bọn họ hiểu rõ hơn ai hết, lần này nhất định phải nói rõ sự tình cho mấy cao tầng của tân phái để bọn họ lập tức đầu hàng thần phục, chỉ có như vậy bọn họ mới có một chút hi vọng sống, tuyệt đối không được đối nghịch với mấy vị cao thủ này. Nếu như tân phái không đồng ý, bọn họ cũng sẽ không do dự lập tức chuyển đầu gia nhập cựu phái, dù sao không có khả năng biết rõ là chết mà còn ngây ngốc kiên trì.
Tiến vào khu vực an toàn, ngoài vẻ tiêu điều, hỗn loạn không khác gì lúc trước, người đàn ông được gọi là Người gầy lập tức nói với Ngô Minh: “Ngô tiên sinh, ta đi tìm mấy lão đại tân phái, kêu bọn họ đầu nhập dưới trướng của ngài, hy vọng ngài cho chúng ta một chút thời gian, ta cầu xin ngài!”
Hắn ta nói xong thật sự quỳ xuống, phải nói Người gầy này rất thông minh, biết tình thế đã cực kỳ nguy cấp, nhưng Ngô Minh lại rất tò mò: "Sao ngươi lại mạo hiểm như vậy, bọn họ có thể không tin ngươi, nói không chắc còn có thể uy hiếp đến tính mạng của ngươi."
"Họ đã cứu mạng cả gia đình ta. Dù sau này vợ và cha mẹ ta đã mất nhưng không thể đổ lỗi cho người khác. Ít nhất, nếu không có những Lão đại tân phái, con gái ta sẽ không thể sống sót. Làm người không thể quên cội nguồn, ta không thể mắt thấy mấy vị Lão đại chịu chết mà không đi khuyên bọn họ" Người gầy rất kiên định nói.
Hiển nhiên, Người gầy này là một người có lòng trung thành, Ngô Minh cũng không vội vàng, anh ta trở lại để chỉnh hợp toàn bộ nhân loại Vũ Thành, đây không phải nói mạnh miệng, Ngô Minh có đủ thực lực để làm điều đó. Đương nhiên lấy thủ đoạn của anh ta, ai ngăn cản nhất định sẽ chết, chính bởi vì nhìn thấu bản thể này nên Người gầy mới làm như vậy.
“Được rồi, ngươi đi đi, ta cho ngươi thời gian nửa ngày!” Ngô Minh xua tay, nhìn về phía năm người kia: “Các ngươi cũng đi cùng Người gầy!
Mấy người đó muốn ở lại bên cạnh Ngô Minh, nhưng xem ra không được, đành phải vội vàng gật đầu cùng Người gầy rời đi.
“Người này không sai, có điểm mấu chốt, đủ trung thành, về sau còn có thể sử dụng!” Kerrigan lúc này nói, Ngô Minh cũng gật đầu: “Lão Hắc, ngươi đi theo đi, nếu như người tân phái thức thời thì thôi, nếu bọn họ không thành thật, nuốt linh hồn bọn họ cho ta, cũng đừng để cho Người gầy chết đi! "
Ra lệnh một tiếng, một bóng đen lập tức hiện ra từ mi tâm của Ngô Minh, rất nhanh liền chui vào bóng Người gầy, ngoại trừ đám người Ngô Minh, những người khác đều không phát hiện.
"Lão Hắc? Đây... Chẳng lẽ đây là Quỷ Vương..." Thấy cảnh này Kha Đạt suýt chút nữa hét lên. Trước đây hắn nghe nói qua một truyền thuyết, có người nói Quỷ Vương đại nhân cũng có chủ nhân, mà người chủ nhân kia họ Ngô, chỉ có anh ta mới dám gọi Quỷ Vương đại nhân là 'Lão Hắc'.
Kha Đạt không ngốc, hắn đã biết Ngô Minh là ai nên vô cùng cung kính.
“Đi thôi, tân phái nơi này giao cho Người gầy, chúng ta đi địa bàn cựu phái!” Ngô Minh nói, Kha Đạt lập tức dẫn đường, cái gọi là địa bàn cựu phái chỉ cách khu vực an toàn ban đầu vài đoạn đường, không có cô lập, người bình thường có thể tùy tiện vào, nhưng quyền quản hạt thì khác. Bởi vì có Kerrigan đạo sư, Đồ Long và Gấu đen lớn, rất khó để đám người Ngô Minh không thu hút sự chú ý của người khác.
Do đó, dọc theo con đường này rất nhiều người đi theo đám người Ngô Minh, chỉ chỉ chỏ chỏ, đặc biệt là khi họ nhìn con gấu đen cao ba mét càng là xì xào bàn tán.
Hiện tại, trong khu vực an toàn này, một chuyện lớn có thể lan ra toàn bộ khu vực an toàn trong thời gian ngắn. Quả nhiên, một nhóm binh lính được trang bị đầy đủ đã chạy phía trước và bao vây đám người Ngô Minh. Một sĩ quan mặc quân phục rút súng lục ra và quát đám người Ngô Minh: "Các người là ai? Theo quy định Quản lý Khu an ninh Vũ Thành, các sinh vật nguy hiểm và sinh vật không phải con người không được phép vào. Trước hết bắt quái vật lại, tất cả những người khác cũng đều bắt đi từ từ thẩm vấn! "
Thấy cảnh này, Kha Đạt chỉ muốn một cước đem tên sĩ quan ngu ngốc đạp bay, chuyện này quả thật là muốn chết, không nghĩ tới ở bên trong địa bàn tân phái thông suốt không trở ngại, đến cựu phái vậy mà lại gặp phải chuyện như vậy.
Chỉ tiếc Kha Đạt chỉ là một người bình thường và không hề quen biết với sĩ quan nên chỉ có thể thấp thỏm lo âu.
Ngô Minh nhìn vị sĩ quan trẻ tuổi miệng còn hôi sữa đối diện, sau đó mới nói: "Cấp trên của ngươi là ai? Gọi hắn tới gặp ta."
Hiển nhiên những binh sĩ này tuy khí thế hùng hổ, nhưng thực ra cũng rất sợ hãi, có ai đã từng thấy trận thế như thế này bao giờ, nhưng bởi vì nhiệm vụ nên phải đứng ra, giống như vừa rồi ngoài miệng hắn nói sẽ bắt người, nhưng hắn chỉ là quát lên mà thôi, thật sự động thủ thì không dám.
Đặc biệt là lúc này khi nghe Ngô Minh nói liền biết những người này lai lịch rất lớn, muốn đi gặp thủ trưởng thì đi gọi là được.
Lập tức, một tên binh lính chạy nhanh trở lại, chẳng mấy chốc đã có một đám người chạy tới, nhưng lần này Ngô Minh rốt cuộc nhìn thấy một ít gương mặt quen thuộc.
Nguyệt Ảnh, Triệu Ninh còn có giám đốc của Công ty Tinh Hà, họ cũng nhìn thoáng qua Ngô Minh, thoạt tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ.
Đặc biệt là giám đốc phụ trách phân bộ của Công ty Tinh Hà Vũ Thành, sau khi nhìn thấy Tinh Hà đi theo Ngô Minh, hắn ta có chút rùng mình, lập tức chạy tới: "Ông chủ, thật sự là ngài sao?"
Tinh Hà gật đầu, sau đó liếc nhìn Ngô Minh và nói: "Hiện tại ta là cấp dưới của Ngô tiên sinh, sau này Công ty Tinh Hà cũng sẽ tuân theo lệnh của Ngô tiên sinh."
“Vâng!” Người bên kia gật đầu với Tinh Hà trước, sau đó nói với Ngô Minh: "Ngô tiên sinh, ngài trở về là tốt rồi, lúc trước ngài theo máy bay trực thăng rời đi cũng không trở về nữa, ta còn tưởng rằng..."