"Đây là... Phù triện công kích mạnh nhất năm đó Phù tổ sáng chế, Tam Giới hỏa phù, không tốt..." Phù sư Tam tổ nhìn thấy ba tấm Phù triện trên cổ tay Ngô Minh, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, chỉ có điều không chờ hắn nói xong, bên kia Ngô Minh liền một bước bước ra, biến mất trong mắt hắn.
Sau một khắc, toàn bộ đại điện bị một ngọn lửa phóng lên trời bao phủ, ngọn lửa này xuyên thấu bầu trời, thậm chí thiêu đốt Long Hổ Sơn thành một cái hố sâu cực lớn, thậm chí bên ngoài ngọm lửa này, gợn sóng ngọn lửa hừng hực cũng thiêu hủy các vật thể trong phạm vi xung quanh khu vực hàng trăm mét.
Hai Đại phù sư đang ở bên ngoài đại điện nghe thấy tiếng nổ thứ nhất liền biết không ổn, lập tức mang theo mấy trăm tên Thi binh hướng về chủ điện phóng đi, nhưng bọn họ còn chưa kịp tiến vào thì toàn bộ đại sảnh đã bị thổi bay, toàn bộ chủ điện đã bị Tam Giới hỏa phù triệt để phá hủy, mấy trăm Thi binh xung quanh trong nháy mắt bị đốt thành tro bụi, mà hai Đại phù sư dĩ nhiên cũng không cách nào chống đỡ uy thế Tam Giới hỏa phù này, trong nháy mắt bị diệt vong, ngay cả hồn phách cũng không kịp đào tẩu liền bị thiêu chết, hình thần câu diệt.
Mà uy thế Tam Giới hỏa phù, coi như là dưới chân Long Hổ Sơn cũng có thể nhận ra được.
Không ít Phù sư lâu năm, đặc biệt là đạt đến tồn tại Đại phù sư, lúc này lập tức kinh sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm, xa xa nhìn đỉnh Long Hổ Sơn, chấn động không nói ra lời.
"Chuyện này... Đây là Phù pháp độc nhất của Phù tổ trong truyền thuyết, Tam Giới hỏa phù, tục truyền chỉ có Phù tổ đại nhân mới thi triển được, hơn nữa đã thất truyền vô số năm trước!"
"Tam Giới hỏa phù, nhất định là Tam Giới hỏa phù, khó mà tin nổi, chẳng lẽ nói Phù tổ đại nhân không có chết?"
"Đỉnh Long Hổ Sơn là chỗ ở Tam tổ đại nhân, chẳng lẽ Tam tổ đại nhân đã xảy ra chuyện gì? Nhanh, lập tức lên núi."
Thiền Sư cũng trước tiên bay tới, ngóng nhìn hỏa vân trùng thiên trên đỉnh ngọn núi, kích động run rẩy lên: "Đây là Tam Giới hỏa phù a, tại sao lại ở chỗ này? Ta từng ở Hải Sơn lĩnh phát hiện có người thi triển, lẽ nào người kia lúc này ở hành cung đỉnh núi? Đúng rồi, là Ngô Minh, hiện tại Tam tổ đại nhân không phải triệu kiến Ngô Minh sao, chẳng lẽ Phù sư nắm giữ Tam Giới hỏa phù chính là Ngô Minh, đáng chết, đáng chết!"
Thiền Sư lúc này mắng to một tiếng, lập tức là ném ra một tấm bùa chú, triệu hồi ra một phi hành thú to lớn hướng về Long Hổ Sơn bay đi, mà cùng thời khắc đó, Tinh Hà nhìn thấy hỏa vân xuyên thấu phía chân trời cũng biến sắc mặt, lại nhìn thấy Thiền Sư chạy như bay rời đi, lúc này không chút do dự thu dọn đồ đạc rời đi.
Mà lúc này trên đỉnh Long Hổ Sơn, Ngô Minh đã thoát khỏi bóng tối, cảm giác giống như khi anh bị đoạt xá, Ngô Minh không có dấu hiệu nào đã lấy lại được khả năng kiểm soát cơ thể của mình, sau khi anh hồi phục tinh thần lại liền nhìn thấy chủ điện đã bị triệt để phá hủy, đâu đâu cũng có không khí nóng bỏng. Giờ phút này, anh ta đang đứng ở bên cạnh một cái hố sâu cực lớn, khói nóng và bụi mù mịt vẫn đang bốc lên từ đáy hố sâu, đá tảng bên bờ vực đã bị nung chảy, bên trong vẫn còn dấu vết của những cột lửa. Ngô Minh đã từng nhìn thấy những dấu vết như vậy trước đây, đó là chỉ có Tam Giới hỏa phù mới có thể tạo thành dấu vết hỏa diễm như vậy.
Hiển nhiên trong thời gian khi mình bị chiếm cứ thân thể phát sinh rất nhiều chuyện, lúc này Ngô Minh căn bản không cảm giác được khí tức Phù sư Tam tổ, giống như đối phương hoàn toàn biến mất vậy.
Ngay khi Ngô Minh ngây người, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Đó là người ăn mày.
Hắn lúc này vậy mà xuất hiện, hơn nữa lần này Ngô Minh xem rõ ràng đối phương dĩ nhiên là đột nhiên xuất hiện, không có bất kỳ dấu hiệu nào, anh căn bản không phát hiện được bất kỳ khí tức dao động nào.
Trong nháy mắt Ngô Minh nhận ra chỉ có một khả năng, người ăn mày căn bản không phải tồn tại chân thực, hắn chỉ là dùng thủ đoạn nào đó ở bên trong tầm mắt của mình chiếu ra một hình ảnh.
Đã như thế liền có thể giải thích tại sao lúc trước hắn đi đến vô tung vô ảnh, ngay cả Tỗn sư Kerrigan đều không phát hiện được mảy may, bởi vì đối phương ngay từ đầu đã ẩn náu ở trong ý thức thể của mình.
"Ta dựa vào!" Ngô Minh không nhịn được mắng một câu, ý thức thể của mình gần đây quả thực trở thành quán trọ công cộng, mà còn không thu phí, trước tiên có Thiên Hạm, sau có người ăn mày, nói không chừng ngoại trừ hai vị này còn có những người khác mà mình một điểm đều không có phát hiện. Không nghi ngờ chút nào, có thể làm được điểm này thì đối phương tuyệt đối không phải người bình thường, là tồn tại cao hơn mình rất nhiều tầng.
Nhìn chằm chằm người ăn mày trước mặt, Ngô Minh tức giận: "Nói đi, ngươi là vị nào? Lúc nào đến?"
Bởi vì có tiền lệ Thiên Hạm, Ngô Minh ngược lại rất nhanh đã tiếp nhận chuyện như vậy, đối phương có thể dưới tình huống mình không hề phát hiện trốn bên trong ý thức thể của mình, điều này liền nói rõ đối phương nếu như có địch ý thì mình đã sớm chết, nếu mình còn sống sót, đánh giá đối phương không địch ý gì đối với mình giống như Thiên Hạm vậy.
Người ăn mày vừa nghe Ngô Minh nói, cười ha hả: "Ta biết ngươi sẽ nói như vậy, xem ra ta không có chọn lầm người, bây giờ đại thù ta đã báo, này còn phải đa tạ ngươi."
"Đại thù?" Ngô Minh sững sờ, trong lòng lập tức có một luồng dự cảm bất tường, lúc này anh phản ứng lại, vội vàng lắp bắp nói: "Vậy... Phù sư Tam tổ thì sao?"
"Bị ta giết chết, trúng Tam Giới hỏa phù ngay cả hồn phách đều đốt thành tro bụi, một chút cũng không chạy thoát, ngươi khi đó giết chết Quỷ Hạm Vũ cũng dùng qua, hẳn là cũng rất rõ ràng." Người ăn mày dửng dưng như không nói: "Còn nhớ ta từng kể cho ngươi cố sự không? Liên quan với Long Hổ Sơn, liên quan với Phù tổ, cố sự Nhị tổ Thiên Sư. Ta chính là Nhị tổ Thiên Sư, đã từng du lịch ngàn vạn thế giới, truyền bá Phù pháp, nhưng không ngờ Tam tổ lợi dụng chuyến đi của ta đã khống chế Long Hổ Sơn, cuối cùng ta bị hắn làm hại. Cũng may ta là hồn phách Phù tổ biến thành nào dễ dàng bị giết hết như vậy, sau đó trốn bên trong Sách phù triện bản thiếu năm đó ta tự tay viết, ta vẫn chờ cơ hội, mãi đến tận lúc ta gặp phải ngươi..."
Hóa ra là Sách phù triện bản thiếu, lần này Ngô Minh xem như rõ ràng, mình có thể lĩnh ngộ các loại Phù pháp nhanh như vậy, thậm chí trực tiếp mở ra Đệ nhất khí hải, trên thực tế đều có quan hệ với Nhị tổ Thiên Sư, mà đối phương gặp phải mình, hơn nữa khi thời cơ chín muồi liền tìm cách báo thù.
"Bất quá ta vẫn quá coi thường vận may của ngươi, Tam Giới hỏa phù là Phù pháp mạnh nhất Phù tổ sáng chế năm đó, ngay cả tàn hồn Phù tổ như cũng không biết, không nghĩ tới ngươi vậy mà có thể tìm được Phù pháp trên mai rùa lúc trước Phù tổ lưu lại trên mai Huyền Vũ, chuyện này quả thật chính là vận may nghịch thiên. Vì lẽ đó ta hiệp trợ ngươi, để ngươi nắm giữ Tam Giới hỏa phù. Sau khi ngươi đến Long Hổ Sơn thì ta liền biết mình cơ hội của mình đã tới, cố ý để ngươi khiêu chiến kỷ lục năm đó Phù tổ sáng chế, bởi vì ta biết tên Tam tổ kia đã sớm muốn suy yếu sức ảnh hưởng của Phù tổ, vì lẽ đó hắn chắc chắn sẽ không buông tha một cơ hội như vậy. Nhưng đáng tiếc hắn không biết, ta đã sớm tính chính xác hắn sẽ tìm ngươi, cho nên ta dùng toàn lực khống chế thân thể ngươi trong thời gian ngắn, bằng vào sức mạnh tàn hồn Phù tổ ta thi triển Tam Giới hỏa phù chân chính, một lần giết chết Tam tổ, đại thù đã báo, ta không có gì vướng bận, từ nay về sau liền đi theo ngươi!" Nhị tổ Thiên Sư đắc ý nói.
Ngô Minh không lên tiếng, chỉ trừng trừng nhìn chằm chằm người ăn mày, trên mặt không biết là nên cười hay nên khóc, ngược lại đặc sắc vô cùng.
Nhị tổ Thiên Sư Ngô Minh nhìn một chút, lập tức phản ứng lại nói: "Ồ đúng rồi, trước vì lừa ngươi, nói sẽ cho ngươi đại tạo hóa, đó là ta lâm thời bịa chuyện, căn bản không có chuyện này, ngươi cũng đừng nghĩ. Bất quá nói đi cũng nói lại, ta cũng không phải hoàn toàn lừa ngươi, Tam tổ thu thập rất nhiều mảnh vỡ Thần ấn, ta biết ngươi cần những mảnh vỡ kia, ngươi có thể trực tiếp cướp đi. Ngược lại ngươi hiện tại đã giết Tam tổ, không bao lâu nữa phải lưu vong, toàn bộ Phù sư Long Hổ Sơn đều sẽ truy sát ngươi, trước khi đi mò chỗ tốt cũng không quá đáng. Ngươi đừng hy vọng vào ta, vì triển khai Tam Giới hỏa phù nên ta hiện đang không có sức mạnh, chỉ có thể không có việc gì trong ý thức bồi ngươi tán gẫu mà thôi."
Ngô Minh tức giận đến run người, gặp qua vô liêm sỉ, nhưng chưa từng thấy vô sỉ như vậy, dùng thân thể của chính mình chọc phiền toái lớn như vậy, chọc vào tổ ong vò vẻ lớn như vậy, kết quả nhân gia phủi mông một cái không sao rồi, còn sự tình chùi đít để cho bản thân mình làm.
Run rẩy nửa ngày, Ngô Minh một câu nói không nói ra được, cuối cùng mắng một câu: "Đại tạo hóa em gái nhà ngươi, nói mau, những mảnh vỡ Thần ấn ở nơi nào?"
Nếu sự tình đã phát sinh, Ngô Minh biết nói gì nữa cũng vô dụng, chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Trong lòng mắng to Nhị tổ Thiên Sư chẳng ra gì, hơn nữa cũng mắng luôn cả Thiên Hạm, Thiên Hạm khẳng định biết tồn tại Nhị tổ Thiên Sư này nhưng không có tự nói với mình, hai người này đều không phải thứ tốt lành gì.
Bất quá mắng thì mắng, Ngô Minh cũng không có cách nào, hơn nữa lần này tổ ong vò vẻ quá to lớn, Phù sư Tam tổ chính là lãnh tụ thống lĩnh Long Hổ Sơn, bây giờ vừa chết vậy khẳng định là toán ở trên đầu mình, mình cũng không có khả năng giả chết, trong Long Hổ Sơn có quá nhiều người, mình có ẩn giấu như thế nào đi nữa cũng sẽ bị tra ra manh mối, nếu như động thủ thì Nhị tổ Thiên Sư đã nói rõ không giúp được gì, chỉ có thể dựa vào chính mình làm sao có khả năng có phần thắng.
Về phần giải thích, quên đi, Phù sư Tam tổ lúc triệu kiến mình đã chết rồi, mình còn sống sót thì dù có 100 cái miệng cũng không nói được.
Việc đã đến nước này, Ngô Minh đơn giản bất chấp tất cả, trước tiên ôm điểm chỗ tốt lại nói, gia hỏa Nhị tổ Thiên Sư vô liêm sỉ này không phải nói có mảnh vỡ Thần ấn sao, vậy thì cùng nhau mang đi.
Chẳng mấy chốc, dưới sự chỉ dẫn của Nhị tổ Thiên Sư, Ngô Minh tìm tới một tàng bảo các, ở bên trong phát hiện hơn một nghìn khối mảnh vỡ Thần ấn, cái to lớn nhất có tới cao năm - sáu mét, lập tức Ngô Minh trực tiếp thôi thúc Nạp vật phù thu sạch, nếu là tàng bảo các, vậy cũng có những bảo vật khác, Ngô Minh cũng là làm cường đạo đã nghiện, dù sao cũng đã tới rồi, không lấy cũng uổng, cũng mặc kệ hữu dụng vô dụng thu sạch tất cả.
Cứ như vậy, không còn chỗ để động thủ, Ngô Minh lập tức lao ra ngoài, dọc theo đường những Thi binh căn bản không có cách nào ngăn cản Ngô Minh, Phù binh bên ngoài vẫn chưa xông tới, đây là cơ hội tốt nhất để đào mạng. Chỉ chốc lát sau, Ngô Minh liền thừa dịp lên thuyền lớn, nhanh chóng thoát khỏi đỉnh núi.
Chẳng qua ở nửa đường, Ngô Minh liền gặp phải một số máy bay hướng bên này bay tới, hiển nhiên là có Phù sư muốn lên đến điều tra tình huống, lại vừa vặn gặp phải Ngô Minh.
Nói đến cũng khéo, trong những Phù sư có Diêu Sư và Phan Sư, còn có mấy Phù sư khác, dù sao địa vị đều không thấp, bọn họ nhìn thấy Ngô Minh cũng sững sờ, lúc này Diêu Sư và Phan Sư liền hỏi: "Ngô Minh, phía trên xảy ra chuyện gì?"