Tận thế tân thế giới

Chương 863: Đại tạo hóa (3)




Chỉ có điều những Thi binh rõ ràng là loại đẳng cấp cao nhất, thân thể như sắt thép, vĩnh viễn sẽ không mục nát, hơn nữa chúng nó trăm phần trăm phục tùng mệnh lệnh, sẽ không có phản kháng.

Sau khi đi bộ hơn nửa giờ, Ngô Minh mới cùng hai Đại Phù sư đến trước một chủ điện vô cùng hùng vĩ.

"Chờ ở đây, chút nữa sẽ gọi ngươi tiến vào, tuyệt đối đừng chạy loạn!" Đến nơi này, hai Đại Phù sư địa vị cao quý cũng cực kỳ cẩn thận nói, âm thanh thậm chí ép rất thấp, tự hồ sợ quấy nhiễu đến người nào vậy.

Không thể không nói, bầu không khí được tạo ra rất tốt, ngay cả Ngô Minh cũng trong tiềm thức trở nên căng thẳng, thầm nghĩ xem ra địa vị Phù sư Tam tổ so với mình tưởng tượng ra còn cao hơn a, hai vị Đại Phù sư lúc này ngoan ngoãn như cháu trai, nhưng ngẫm lại, người ăn mày thần bí đã từng nói Phù sư Tam tổ này quyền thế to lớn nhất trong Long Hổ Sơn không chỉ thực lực cường hãn, mà tính cách còn tàn nhẫn, giết chết Nhị tổ Thiên Sư, càng là giết cả nhà của hắn, lúc này mới ngồi vị trí vững vàng. Mặc dù là sự tình cực kỳ lâu lúc trước, nhưng cũng có thể nhìn ra phong cách hành sự của Phù sư Tam tổ, lúc này lại nhìn dáng vẻ cẩn thận của hai vị Đại Phù sư mang mình tới một chút, Ngô Minh liền biết hẳn là phải ứng đối như thế nào, dù sao biểu hiện cung kính là được.

Hai Đại Phù sư tiến vào chủ điện, Ngô Minh liền chờ ở bên ngoài, đợi hồi lâu, ước chừng đợi hơn một giờ, Ngô Minh nhìn thấy ít nhất có mấy ngàn Thi binh cầm vũ khí đi qua, tuần tra khắp nơi, đánh giá Thi binh ở bên trong cung điện tuần tra cũng có hơn vạn người.

Xác thực là vô cùng bạo tay.

Cuối cùng, sau khi đợi một lúc, hai Đại Phù sư trước đi vào quay lại nói Ngô Minh đi vào, vào lúc này mới nói cho Ngô Minh: "Ngô Minh, người muốn gặp ngươi lần này chính là Phù sư Tam tổ đại nhân Long Hổ Sơn, đó là một nhân vật giống như thần tiên, nhớ kỹ, Tam tổ đại nhân yêu cầu ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó, kêu ngươi nói gì thì ngươi liền nói cái đó. Miễn là ngươi có thể làm hài lòng Tam tổ đại nhân, sau này địa vị ngươi chí ít cũng sẽ giống như chúng ta, mau đi đi."

Nói xong, hai vị này liền cung cung kính kính chờ ở một bên, như vậy ngược lại khiến Ngô Minh trở nên căng thẳng, hiển nhiên hai vị này sẽ không đi vào cùng với anh ta, bất đắc dĩ Ngô Minh chỉ có thể tự mình đi vào chủ điện.

Đập vào mắt thấy chính là hai hàng Thi binh thân cao ba thuớc trở lên, ăn mặc áo giáp, cầm trong tay vũ khí Thi binh. Những Thi binh này da dẻ đã hiện ra màu tím, cũng không biết là đẳng cấp nào, trên trán có kim phù dán vào, đằng đằng sát khí, hiển nhiên chúng nó thuộc về cận vệ. Từ hai hàng có tới hơn ba mươi tên Thi binh đi tới bên người, ngay cả Ngô Minh cũng cảm giác được áp lực thực lớn. Không nghi ngờ chút nào, chỉ cần mình có một tia địch ý, những Thi binh này sẽ xuất thủ ngay lập tức, anh ta có thể phán đoán ra những Thi binh này phi thường lợi hại, chí ít lợi hại hơn nhiều so với bốn Thiên Khải kỵ sĩ.

Mà trong chủ điện đồng dạng cực kỳ rộng rãi, mặt đất lát bằng gạch ngọc, bằng phẳng như gương, mười sáu cây cột lớn ba người ôm trải rộng chủ điện bày ra khí thế uy nghiêm, phía trước trên một cái ngai, có một người đang ngồi.

Người này mặc trường bào với khuôn mặt già nua, nói là có mấy trăm tuổi cũng tuyệt đối có người tin. Hơn nữa, Ngô Minh biết nếu những lời đồn đại mà anh ta nghe được là sự thật, như vậy tuổi của vị Phù sư Tam tổ này tuyệt đối không chỉ là mấy trăm tuổi.

Đương nhiên Phù sư Tam tổ cho Ngô Minh một cảm giác khác, đó là thực lực của đối phương sâu không lường được, còn sâu đến mức nào, dù sao cũng hơn Huyền Hạm là được rồi, chính mình ở trước mặt Phù sư Tam tổ này tựa hồ không có bí mật gì giấu diếm được, thậm chí chỉ cần mình có ý nghĩ gây rối, đối phương tựa hồ đều có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu.

Cũng may chính mình không có, người ăn mày thần bí đã từng nói, Phù sư Tam tổ sở dĩ sẽ chọn gặp mình là vì mình ở trong vòng một ngày thông qua kiểm tra Phù đồ và Phù sư. Trên thực tế, Ngô Minh cẩn thận ngẫm nghĩ, có thể làm được chuyện như vậy kỳ thực có rất nhiều người, chỉ cần trước tiên tu luyện, cố ý đem thời gian kiểm tra lựa chọn trong một ngày, rất nhiều người cũng có thể hoàn thành.

Thế nhưng chưa từng có người nào làm như thế, bởi vì trong truyền thuyết chỉ có Phù tổ đã từng từng làm như thế, mà những người khác xuất phát từ sùng bái và kính trọng đối với Phù nên không dám cố ý lựa chọn phương pháp này, nói không êm tai chính là bất kính đối với Phù tổ, chính là muốn khoe khoang.

Muốn nói Phù sư Tam tổ sao có khả năng không biết điểm này, thế nhưng hắn vẫn muốn gặp mình, ngược lại khiến Ngô Minh vô cùng bất ngờ, không nghĩ ra then chốt trong đó.

Chỉ có điều nếu đối phương muốn gặp, vậy thì gặp, ngược lại dù sao cho tới bây giờ Ngô Minh cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Vào lúc này, Phù sư Tam tổ trên bảo tọa nhìn Ngô Minh một chút, chậm rãi nói: "Ngươi chính là Ngô Minh làm được sự tình giống như Phù tổ sao? Tốt, rất tốt, tuổi còn trẻ cũng đã mở ra Đệ nhất khí hải, quan trọng nhất chính là ngươi không sợ uy nghiêm Phù tổ, ngươi đã chọn làm chuyện người khác muốn làm mà không dám làm, ta rất hài lòng, kỷ lục do Phù tổ tạo ra cũng nên bị phá vỡ."

Ngô Minh vừa nghe, lời nói Phù sư Tam tổ này rõ ràng là mang thâm ý a, lấy trí thông minh Ngô Minh ngay lập tức phản ứng lại, Phù sư Tam tổ sẽ không phải là đã sớm không hài lòng đối với Phù tổ?

Đúng, khẳng định là như vậy, người ăn mày thần bí đã nói, lúc trước Phù sư Tam tổ có lẽ có tội danh diệt sát Nhị tổ Thiên Sư, mà Nhị tổ Thiên Sư chính là một tia tàn hồn Phù tổ lúc trước biến thành, như thế sắp xếp lại một chút liền biết Phù sư Tam tổ khẳng định cũng là phi thường căm ghét đối với Phù tổ, nhưng bởi vì ở Long Hổ Sơn ngay cả chính hắn cũng không cách nào tiêu trừ ảnh hưởng của Phù tổ, nếu như quả có người khiêu chiến quyền uy Phù tổ, hắn cũng nhất định sẽ chống đỡ.

Có lẽ đây là nguyên nhân mà vị Phù sư Tam tổ muốn gặp mình, dưới cái nhìn của hắn, mình đã làm được chuyện mà Phù tổ năm đó có thể làm chính là cơ hội kéo Phù tổ từ trên tế đàn xuống, nói cách khác, Phù tổ cũng chỉ đến như thế mà thôi, hơn nữa Ngô Minh đánh giá Phù sư Tam tổ dự định để cho mình tiếp tục đi thách thức những huyền thoại và kỷ lục do Phù tổ năm đó thiết lập, đồng thời loại bỏ ảnh hưởng không thể lay chuyển của Phù tổ.

Không thể không nói, kết quả phân tích của Ngô Minh vào lúc này rất gần với sự thật, Phù sư Tam tổ muốn gặp anh ta chính là vì chuyện này, hơn nữa còn sẽ để Ngô Minh không ngừng chủ động khiêu chiến kỷ lục của Phù tổ trong truyền thuyết, thông qua Ngô Minh, đem sức ảnh hưởng của Phù tổ ở Long Hổ Sơn không ngừng suy yếu, coi như có người chỉ trích cũng chỉ có thể đến trên đầu Ngô Minh, đến lúc đó Phù sư Tam tổ chỉ cần xử phạt Ngô Minh dám bất kính đối với Phù tổ, là có thể ngồi mát ăn bát vàng.

Đương nhiên chuyện này trước hắn đã sớm nghĩ tới, nhưng vẫn không tìm được ứng cử viên phù hợp, Ngô Minh xuất hiện, xem như là để hắn nhìn thấy hi vọng.

Thiên tư trác việt, tiềm lực vô hạn, tuổi còn trẻ đã mở ra Đệ nhất khí hải, quan trọng nhất chính là không kiêng kỵ khiêu chiến thiết lập kỷ lục Phù tổ để lại, hơn nữa lai lịch và bối cảnh không hề liên quan tới Phù sư Tam tổ hắn. Nói thật, có thể tìm được người có thể thỏa mãn mấy cái điều kiện này cũng không dễ dàng, chính vì như thế, Ngô Minh xuất hiện mới khiến Phù sư Tam tổ quan tâm.

Nguyên nhân chính là như vậy, mà ngoại trừ Phù sư Tam tổ thì những người khác căn bản không biết, chỉ cho là Phù sư Tam tổ thưởng thức Ngô Minh mới ngoại lệ triệu kiến.

Ngô Minh trong lòng mới vừa nghĩ tới đây, trong chớp mắt một luồng thần thức cực kỳ mạnh mẽ bỗng nhiên xâm nhập ý thức thể Ngô Minh, sau một khắc Ngô Minh còn chưa kịp phản ứng, ý thức anh ta liền bị kéo vào một không gian đen kịt.

"Không tốt!" Ngô Minh lập tức biết xảy ra chuyện gì, chính mình lại bị người chiếm cứ thân thể.

Bình thường mà nói, chỉ có ý thức thể cực mạnh mới có thể chiếm cứ thân thể của người khác, giống như Ngô Minh, nếu cần thiết thì anh ta cũng có thể chiếm cứ thân thể của người khác, đương nhiên hiệu quả chiếm cứ cũng chỉ có thể duy trì chốc lát, chiếm cứ thân thể chính là chiếm cứ một ý thức thể khác, và có thể làm bất cứ điều gì.

Ở thế giới bên ngoài, Ngô Minh chỉ lơ đãng trong chốc lát, sau đó khôi phục bình thường, bất quá dù vậy, Phù sư Tam tổ trên bảo tọa cũng lập tức phát hiện.

"Kẻ nào? Lại dám ở trước mặt bản lão tổ đoạt xá, muốn chết!" Nói xong, một tấm bùa chú bỗng dưng bốc lên, sau đó hóa thành một bàn tay to lớn đập tới.

"Phá linh phù, Tam tổ, ngươi còn có loại đức hạnh này, ta còn tưởng những năm này ngươi tiến bộ bao nhiêu!" Ngô Minh lúc này cười hắc hắc, lộ ra vẻ mặt trước giờ anh ta chưa từng thể hiện, âm thanh tuy không thay đổi, thế nhưng ngữ khí tuyệt nhiên không giống, giống như trưởng bối nói chuyện với tiểu bối vậy.

Nói xong, Ngô Minh cũng nhấc vung tay lên, một lá bùa bay ra, đó là một đạo Thiên sư phù, lá bùa đụng vào cự chưởng ầm ầm nổ vang, linh bạo kịch liệt đem toàn bộ nóc nhà chủ điện đều hất bay đi, gạch ngọc thạch trên mặt đất giá trị xa xỉ cũng vỡ thành bột phấn, mười sáu cây cột trong chủ điện nháy mắt gãy vỡ một nửa.

"Thiên sư phù? Có thể đem Thiên sư phù phát huy ra công hiệu này chỉ có một người, ngươi là Nhị tổ Thiên Sư, không nghĩ tới ngươi vẫn chưa bị hồn phi phách tán!" Phù sư Tam tổ sắc mặt đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt từ bảo tọa đứng lên, một mặt không dám tin tưởng.

"Biết là tốt rồi, ở ngoài cung điện này của ngươi có mười vạn phù binh, mười vạn Thi binh, càng có cạm bẫy vô số, có thể thấy được ngươi rất sợ hãi, sợ cái gì? Sẽ không phải sợ ta trở về tìm ngươi lấy mạng sao? Chỉ tiếc ngươi thiên toán vạn toán, chung quy là tính lọt một điểm, ta vẫn đi vào được." Ngô Minh lúc này cất giọng nói.

"Ngươi tiến vào thì sao? Nhị tổ Thiên Sư, ngươi đừng tưởng ta không thấy được, ngươi hiện tại chỉ là một luồng ý thức không trọn vẹn, chỉ bằng ngươi bây giờ căn bản không phải là đối thủ của ta. Năm đó ta có thể giết ngươi, ngày hôm nay cũng như thế, nói đến chính ngươi muốn chết tự mình chui đầu vào lưới, lần này đừng mong chạy thoát!" Tam tổ nở nụ cười dữ tợn, phất tay vung một cái, lập tức có mười mấy đạo phù chú sáng ngời bay lên quanh người.

Lần này, ngược lại Ngô Minh càng cười to hơn, như thể trong mắt anh ta đang nhìn vào một kẻ ngốc.

"Tam tổ, năm đó ngươi chỉ là một đệ tử bình thường mà ta thu nhận, không ngừng a dua nịnh hót mới bò đến vị trí lúc trước, ngươi không cảm ân đái đức, ngược lại lấy oán trả ơn, ta đây không trách ngươi, nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên giết cả nhà của ta, hủy diệt linh hồn của bọn họ, một chút cũng không lưu lại cho ta, chỉ mỗi điểm này ta sẽ không bỏ qua ngươi, hơn nữa ngươi theo ta nhiều năm như vậy, lẽ nào còn không biết phong cách hành sự của ta, nếu như không hoàn toàn chắc chắn thì ta như thế nào sẽ dễ dàng tìm đến ngươi, ngươi thật cho là ta tới chịu chết sao?" Ngô Minh xem thường cười lớn, sau đó tròng mắt co rụt lại, tay vừa nhấc, trên cổ tay xuất hiện ba vòng phù văn.