('Bán' ở đây là một nữa)
Căn cứ vào sự hiểu biết của Ngô Minh về sức mạnh vô cùng cường đại của Quỷ Hạm tộc, chỉ riêng việc bắn phá bừa bãi của làn sóng vũ khí này sẽ không thể giết chết chiến hạm màu đen Quỷ Hạm Vũ. Quả nhiên, sau khi vụ nổ khủng bố giữa bầu trời qua đi, chiến hạm màu đen bị hao tổn một bộ phận, thiệt hại tối đa chỉ có thể coi là một vết thương nhỏ, nhưng đối với Ngô Minh, đây đã là một tiến bộ rất lớn. Phải biết bốn Thiên Khải kỵ sĩ trước đây không thể đồng thời gây sát thương cho chiến hạm màu đen, vì vậy có thể thấy công kích lần này thực sự đã phát huy tác dụng.
Căn cứ hiện tại đã bị phá hủy. Trong lúc hỗn loạn, Ngô Minh tìm thấy một chiếc đĩa bay và bay lên không trung, sau đó thả ra hàng chục tấm Bạo liệt phù, đợi sau khi bay ra khỏi khoảng cách an toàn thì kích hoạt. Trong tích tắc, ngay cả những vũ khí cuối cùng cũng bị phá hủy.
Bạo liệt phù là một loại Phù triện trung cấp, không giống như Thiên sư phù, Bạo liệt phù tồn tại hoàn toàn là vì hủy diệt, nó không có tác dụng linh bạo, có thể không gây tổn hại đặc biệt lớn đến Linh thể, nhưng nó có sức mạnh sức công phá đối với các vật thể rắn, tác dụng không khác gì thuốc nổ, thậm chí còn mạnh hơn.
Căn cứ của Quỷ Hạm tộc bị phá hủy hoàn toàn, Ngô Minh lợi dụng điều khiển đĩa bay bay ra xa, lúc này mới xem như là đòi lại một chút lợi tức. Mặc dù hiện tại thực lực của anh đã tăng nhanh như gió, mạnh mẽ đối chiến với Quỷ Hạm tộc không có vấn đề gì, nhưng muốn chế ngự đối thủ hoặc thậm chí đánh bại thì có chút không đủ dùng. Một khi đã như vậy, chuyển biến tốt liền thu là được, không cần phải liều mạng chiến đấu đến chết.
Trên bầu trời truyền đến tiếng rống giận dữ của chiến hạm màu đen Vũ, ở phía xa, một Quỷ Hạm tộc khác là Quỷ Hạm Trụ cũng xuất hiện, lập tức Ngô Minh tăng tốc độ chạy trốn sát mặt đất, sau đó trốn vào một hòn đảo khổng lồ ở gần đó.
Nơi đây núi cao rừng rậm, là nơi thích hợp nhất để trốn thoát, lần này Ngô Minh chiếm một tiện nghi, hai Quỷ Hạm tộc nhất định sẽ điên cuồng tìm kiếm đánh trả, có điều nếu đã là kẻ địch thì Ngô Minh cũng không sợ đắc tội chúng nó.
Trước mắt bình tĩnh lại, Ngô Minh nghĩ đến một điều khiến anh hơi phiền, đó là anh vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Tích Hi và Lão Hắc trong trại nô lệ loài người của Quỷ Hạm tộc.
Rõ ràng, Tích Hi và Lão Hắc không bị Quỷ Hạm tộc bắt được, bởi vì ý thức của chính Ngô Minh nằm trong cơ thể của Lão Hắc, nên đến gần Lão Hắc thì Ngô Minh chắc chắn có thể phát hiện ra.
Không ở Thiên Khải Thành, cũng không phải căn cứ của Quỷ Hạm tộc, vậy Tích Hi đã đi đâu?
Hay là có một thế lực khác trong Hải Sơn lĩnh này?
Ngô Minh không nghĩ ra, với tình hình hiện tại thì chỉ có thể thực hiện từng bước một. Lúc này trong rừng rậm truyền đến một trận tiếng bước chân ầm ĩ, Ngô Minh quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa có một người đang ôm một đám quả dại, hiển nhiên đối phương cũng tìm thấy anh ta, ngay lập tức đối phương liền muốn chạy trốn, nhưng ngay sau đó hắn quay đầu lại, nhìn kĩ Ngô Minh và nói: “Anh… anh là Ngô Minh, phải không?”
Người này nhận ra Ngô Minh, và anh ta cũng đã sớm nhận ra người này. Lúc trước là một kỵ sĩ nhân loại đi theo Lưu Đông Cường ở Thiên Khải Thành, lúc trước Lưu Đông Cường kích hoạt Phá linh phù, bởi vì khoảng cách rất gần, nên linh giáp trên người cũng bị đánh rơi xuống, vì vậy cơ thể không bị đoạt xá.
“Ta nhớ không lầm, ngươi nên họ Hứa phải không?” Ngô Minh nói, người này vội vàng nói: “Đúng vậy, ngài có thể gọi ta là Tiểu Hứa, ngài cũng trốn ra được rồi sao? Đúng rồi, Lưu ca bọn họ ở bên kia, còn có Thánh nữ.”
Thì ra trước đó Ngô Minh đã để Tần Văn lại cho Lưu Đông Cường và Lý Hạo Thanh. Sau đó ác chiến đấu với các Thiên Khải kỵ sĩ, tận dụng cơ hội này, Lưu Đông Cường và Lý Hạo Thanh đã đưa Tần Văn suýt ngất xỉu cùng một số người nhanh chóng thoát ra khỏi thung lũng, sau đó tìm một chiếc thuyền và trốn thoát khỏi hòn đảo khổng lồ nơi Thiên Khải Thành tọa lạc, sau đó đặt chân đến trên hòn đảo nhỏ này, hắn vào khu rừng rậm này để tìm kiếm thức ăn và tình cờ gặp Ngô Minh.
Không thể không nói thực sự rất là tình cờ, phải biết Hải Sơn lĩnh rất rộng lớn, có rất nhiều biển và núi, có thể gặp nhau tuyệt đối là duyên phận bên trong duyên phận.
Đối với Ngô Minh, đám người Lưu Đông Cường được coi là của riêng anh ta, vì vậy anh đứng dậy và nói: “Dẫn ta đi gặp bọn họ!"
“Được!” Tiểu Hứa thật cao hứng, hắn tận mắt chứng kiến cảnh tượng Ngô Minh ác chiến với Thiên Khải kỵ sĩ, quả thực là ngưu bức đến rối tinh rối mù, có thể gặp phải mãnh nhân như vậy, an toàn của bọn họ đương nhiên sẽ được cải thiện gấp mấy lần. Hơn nữa nhóm người sống sót trốn thoát cũng chỉ là nhờ Ngô Minh trợ giúp, những người khác đều bị đoạt xá và trở thành con rối của Thiên Khải tộc, so với những người đó thì bọn họ đã vô cùng may mắn.
Đương nhiên, trong lòng Tiểu Hứa tràn đầy cảm kích đối với Ngô Minh.
Theo sau Tiểu Hứa này, Ngô Minh đi qua khu rừng rậm một lúc, cuối cùng gặp được Lưu Đông Cường, Lý Hạo Thanh và những người khác trong một hang động. Bọn họ tổng cộng có mười mấy người, Tần Văn đã tỉnh lại có điều hiển nhiên chịu sự đả kích không nhỏ, giờ khắc này hai mắt thất thần, nhưng sau khi nhìn thấy Ngô Minh thì ánh mắt cô lại sáng lên, nhưng ngay sau đó lại mờ đi, cô lại cố ý tránh đi ánh mắt của Ngô Minh.
“Ngô huynh đệ, ngươi cũng trốn ra được, quá tốt rồi!” Nhìn thấy Ngô Minh, Lưu Đông Cường là người đầu tiên chạy đến ôm chầm lấy anh, hắn thật sự cảm tạ Ngô Minh, không có Ngô Minh cho hắn Phá linh phù thì lần này liền xong đời.
Lý Hạo Thanh cũng làm như vậy, hắn đến vỗ vai Ngô Minh, sự xuất hiện của Ngô Minh đã cho người khác hy vọng. Dù sao hiện tại bọn hắn tuy đã trốn thoát, nhưng cũng bởi vậy mà mất đi linh giáp, nói trắng ra, hiện tại thể chất bọn họ tuy được tăng cường một chút, nhưng so với người thường cũng chỉ mạnh hơn một chút mà thôi, bọn họ vẫn luôn sợ hãi, bây giờ có Ngô Minh ở đây, tất nhiên bọn họ đã nhìn thấy chỗ dựa. Với thực lực cường đại của Ngô Minh, khẳng định có thể bảo đảm bọn họ bình an.
“Ngô huynh đệ, ngươi đến rồi là tốt rồi, về sau chúng ta sẽ nghe lời ngươi!” Lý Hạo Thanh lúc này nói, hiển nhiên là hắn nói ra tiếng lòng của người khác, tuy bọn họ may mắn trốn thoát, nhưng sau này thật sự không có mục tiêu, nếu như Ngô Minh có thể dẫn dắt họ thì đó là điều tốt nhất.
Thật tiếc vì Ngô Minh có việc muốn làm nên tự nhiên sẽ không đem bọn họ đi theo, nếu không có chuyện gì, Ngô Minh nhất định sẽ đến thần mộ huyền phù, bên trong có lượng lớn 'mảnh vỡ Thần ấn', những vật này Ngô Minh nhất định phải có được, mang theo đám người Lưu Đông Cường thì sẽ bị vướng tay vướng chân.
Tương đối mà nói, chọn một hòn đảo xa xôi để sống ở Hải Sơn lĩnh sẽ an toàn hơn.
"Các ngươi đã muốn nghe ta, vậy ta liền nói, đầu tiên đi tìm một ít thuyền, giống như những chiếc thuyền buồm lớn trước đây, sau đó tìm một hòn đảo xa xôi và định cư ở đó. Thiên Khải Thành trước đây có rất nhiều người cũng đã trốn thoát, các ngươi có thể tìm cách tập hợp bọn họ lại với nhau, càng có nhiều người thì sức mạnh càng lớn." Ngô Minh nói ra suy nghĩ của mình, đó là cách an toàn nhất lúc này, cả Lưu Đông Cường và Lý Hạo Thanh đều biết điều đó, nhưng điều mà bon họ quan tâm là liệu Ngô Minh có đi theo hay không.
Ngay cả Tần Văn cố ý tránh ánh mắt của Ngô Minh cũng nhướng tai, cô tránh ánh mắt của Ngô Minh là bởi vì sự kiêu ngạo của bản thân, cô cho rằng chỉ cần có sức mạnh là có thể giành được thế chủ động, nhưng ai ngờ cô lại ngu ngốc như vậy, nếu như không có Ngô Minh, hiện tại cô đã đi bán muối rồi.
Cho nên cô không có mặt mũi nào gặp Ngô Minh, bởi vì trước đây cô đã cười nhạo Ngô Minh, thậm chí còn thề rằng sau này sẽ bảo vệ mọi người, bao gồm cả sự an toàn của Ngô Minh.
Đối với người có lòng tự trọng cao như cô ta, điều này tương tự như tự tát mình, tất nhiên cô cảm thấy xấu hổ. Còn đối với Ngô Minh, ngay từ đầu cô đã có cảm giác ỷ lại, lúc trước khi Ngô Minh yêu cầu cô rời khỏi khu phế tích, trái tim cô đau lắm vì cô không muốn rời đi, nhưng bây giờ cô cũng mong được ở lại cùng Ngô Minh, ít nhất để cho trong lòng cô có một chỗ dựa.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Ngô Minh đương nhiên biết bọn họ đang nghĩ gì, nhưng hiển nhiên anh không thể hứa với bọn họ điều này.
Ngô Minh thở dài một hơi, đi mấy bước tới bên Tần Văn, cô muốn tránh né Ngô Minh, nhưng hai tay Ngô Minh nắm lấy bả vai của cô ta.
“Tần Văn, cô còn muốn bảo vệ người khác không?” Câu nói đầu tiên của Ngô Minh đi thẳng vào vấn đề. Tần Văn giãy dụa một hồi cũng không thoát ra được, cô cũng biết mình không thoát được nên đơn giản là không trốn tránh, mà là ngẩng đầu lên, con mắt có chút ướt át nhìn Ngô Minh, nói: "Ngươi đang muốn làm nhục ta sao? Ta thừa nhận lúc trước ta quá mức ngây thơ, ta cho rằng nắm giữ sức mạnh thì có thể giúp người khác, kết quả lại là làm hại tất cả mọi người, Thiên Khải thành, từ vừa mới bắt đầu chính là một chuyện cười, ta càng hi vọng ngươi có thể cười nhạo ta, Ngô Minh, ngươi có thể cười nhạo ta, thế nhưng ta hi vọng ngươi có thể lưu lại giúp chúng ta."
Nói xong lời cuối cùng, nước mắt cô ta đã rưng rưng.
Rõ ràng, nếu cô không ra lệnh tìm kiếm con người ở khắp mọi nơi để gia nhập Thiên Khải Thành thì có lẽ rất nhiều người đã không chết.
"Cô không làm gì sai điều gì cả. Chính Dị tộc nhân đã gây ra tất cả những chuyện này, vì vậy cô không cần phải cảm thấy tội lỗi về điều đó, bởi vì ta có việc phải làm nên không thể đi cùng với các ngươi." Lời nói làm cho lòng người đều chìm xuống đáy cốc, Tần Văn muốn nói gì đó, nhưng Ngô Minh đã ngăn lại, nói: "Nhưng ta sẽ cho các ngươi đủ năng lực để bảo vệ chính mình, các ngươi vẫn có thể dùng sức mạnh này để bảo vệ người khác."
Sau đó, Ngô Minh thu thập linh khí, đột nhiên duỗi một ngón tay ra trên trán Tần Văn, trong chốc lát, Tần Văn chỉ cảm thấy đầu sầm xuống, như có bom nổ, tất cả tri giác đều biến mất, xem ra là lần này có một ngân hà đã mở ra trong ý thức của cô.
Đây là phương pháp mà Ngô Minh chỉ mới nhận ra gần đây, sử dụng Dẫn linh phù làm vật đường, anh ta có thể trực tiếp thâm nhập vào ý thức của người khác và giúp người kia mở ra ý thức hải. Bằng cách này, đối phương có thể có được một thủ đoạn Phù sư nào đó, đương nhiên là bán Phù sư, ví chỉ là bán Phù sư nên chỉ có thể vẽ ra những lá bùa cố định, không có cách nào tự học những Thuật phù triện mới, nhiều nhất chỉ có thể tích trữ linh khí để vẽ bùa, nhưng không thể tiếp tục tăng lên.