Trong doanh trại có sức chứa hơn 50 người, hoặc là nói trong phòng giam, Ngô Minh biết cơ chế quản lý nô lệ của Quỷ Hạm tộc, có thể nói khá đơn giản, đó là tất cả mọi người đều là nô lệ, mà nô lệ lại chia làm hai cấp bậc, một là người không có tự do cá nhân, khi cần thì ra làm bia đỡ đạn, khi không cần thì về nhốt lại, mặt khắc thì là người có một số quyền tự do và chịu trách nhiệm quản lý những nô lệ khác.
Rõ ràng, bất kể là ai cũng muốn trở thành người sau, nhưng chỉ một số ít có thể có được địa vị và thân phận này.
Ngô Minh lắng nghe những lời phàn nàn khác nhau từ những nô lệ xung quanh mình, nhưng anh tập trung nghỉ ngơi và lấy lại sức mạnh của mình, bao gồm cả Lôi Minh trong Đệ nhất khí hải. Ngô Minh dành cho đối phương lượng lớn linh khí, để Lôi Minh mau chóng khôi phục.
Đây là lần thứ 3, như có câu nói, bất quá tam, lần này Ngô Minh thực sự tức giận, chiến hạm màu đen đã liên tục công kích anh ta, cho dù Ngô Minh biết thực lực của mình không bằng đối thủ nhưng cũng phải cố gắng ra một xả cơn giận này.
Làm như thế nào?
Đây không phải là căn cứ do Quỷ Hạm tộc thành lập sao? Khi Ngô Minh đến, anh ta quan sát thấy ở đây có rất nhiều vũ khí cực kỳ tinh vi, có hơn 30 bệ phóng như tên lửa, còn có rất nhiều vũ khí giống như pháo laser, có thể chắc chắn được gọi là căn cứ quân sự.
Không chỉ vậy, hầu hết các khu vực ở đây người nô lệ đều không được phép vào, hiển nhiên những nơi đó đều thuộc địa phương cốt lõi của Quỷ Hạm tộc, trong trường hợp này, Ngô Minh đương nhiên muốn cho Quỷ Hạm tộc một món quà lớn để đáp lại.
Mặc kệ những người xung quanh, Ngô Minh yên lặng nghỉ ngơi hơn một canh giờ, rốt cục khôi phục thể lực và linh lực trở lại bình thường, Đệ nhất khí hải cũng tràn đầy linh khí, Lôi Minh và Phệ hồn thú cũng ở trong tình trạng đầy đủ. Đây cũng vì Ngô Minh để cho Phệ hồn thú cắn nuốt rất nhiều Linh giáp Thánh tổ lúc trước, Linh giáp Thánh tổ quả thực vô cùng cường đại, mặc dù Ngô Minh trải qua đại chiến lúc trước, linh khí sinh ra vẫn dùng mãi không hết.
“Nếu muốn động thủ thì phải nhanh lên, nếu không thì đêm dài lắm mộng!” Ngô Minh đột ngột mở mắt ra, nhưng một vệt kim quang từ mi tâm bắn ra, oanh một tiếng đập vỡ cánh cổng sắt trước mặt anh ta.
Vệt kim quang này là Lôi Minh, lần này, Ngô Minh trực tiếp triệu hồi Lôi Minh và để hắn giúp anh chiến đấu dưới hình thái của mình.
Có thể nhìn thấy phía trước, Lôi Minh một thân khôi giáp vàng xuất hiện, sau đó đột nhiên lao ra từ cánh cổng sắt vỡ nát, bên ngoài đã sớm vang lên tiếng chuông báo động chói tai.
“Ở lại đây tiếp tục làm nô lệ hay là rời khỏi đây. Đó là lựa chọn của các ngươi!” Ngô Minh nói với nô lệ trong phòng giam lớn này rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài vốn đã hỗn loạn, với sức mạnh của Lôi Minh, tự nhiên không phải thứ mà nô lệ nhân loại bên ngoài có thể đối phó được, vũ khí người nô lệ không có tác dụng gì đối với Ngô Minh hay Lôi Minh. Vì vậy ở thời điểm này, Ngô Minh đang có lợi thế áp đảo.
Kế hoạch của Ngô Minh rất đơn giản, đầu tiên là khống chế hệ thống vũ khí ở đây, sau đó nhắm tất cả vũ khí trống lên bầu trời. Căn cứ của Quỷ Hạm tộc đang náo loạn, tin rằng hai tộc nhân Quỷ Hạm tộc sẽ sớm trở lại, lúc đó Ngô Minh sẽ cho tất cả vũ khí đồng loạt công kích, để cho Quỷ Hạm tộc phải nếm mùi sức mạnh vũ khí riêng của họ.
Đối với căn cứ này, Ngô Minh cũng sẽ hủy diệt triệt để, đây là chút lợi tức mà Ngô Minh thu hồi lại sau khi bị chiến hạm màu đen truy sát ba lần.
Rất nhanh, với sức mạnh của Ngô Minh, anh ta đã đột nhập vào phòng chỉ huy của căn cứ này, trên đường đi cũng có Thiết bì nhân hùng hậu, nhưng đối với Ngô Minh thì Thiết bì nhân chỉ có thể bị thuấn sát.
Một Thiên sư phù đã nổ tung cánh cửa kim loại của phòng chỉ huy, Ngô Minh thấy có hơn chục con người đang kinh hãi nhìn mình, một trong số đó định tấn công với vũ khí trên tay, kết quả là bị Ngô Minh một chỉ đánh nát đầu.
Nhìn thấy đầu người đó giống như quả dưa hấu bị đập nát, đại não bắn tung tóe xuống đất, đám người kia đột nhiên thành thật, hiển nhiên bọn họ biết chống lại người trước mặt chỉ có một con đường chết.
"Nếu không muốn chết, chỉ cần làm theo lệnh của ta, kích hoạt tất cả vũ khí phòng không. Ta bảo ở đâu thì các ngươi bắn chỗ đó!" Sau khi Ngô Minh nói xong, những người còn lại cũng vội vàng gật đầu. Mặc dù vũ khí ở đây là công nghệ khoa học kỹ thuật của Quỷ Hạm tộc, nhưng ngoại trừ bản thân Quỷ Hạm tộc thì hệ thống vũ khí mà họ chế tạo thực sự không có khả năng tự nhận thức, vẫn cần người khác điều khiển, điều này cho phép Ngô Minh có thể kiểm soát nơi này.
"Thả tất cả nô lệ ra. Ngoài ra, dùng vũ khí mặt đất để phá hủy tất cả những thứ phía sau!" Ngô Minh chỉ vào nhiều tòa nhà kim loại khổng lồ phía sau căn cứ, tuy không biết bên trong đó có gì, nhưng anh không có ý định để lại cho Quỷ Hạm tộc.
“Cái này… cái này không thể làm được!” Vài người nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nếu làm như vậy thì Quỷ Hạm tộc sẽ đem bọn họ lột da rút gân, nhưng nhìn thấy sát khí tức trong mắt Ngô Minh, bọn họ biết nếu không làm theo lời gia gia này, e rằng sẽ lập tức xong đời.
Làm hay không làm là đều một cái chết, sống thêm được bao lâu thì tính sau.
“Các ngươi yên tâm, sau khi xong việc ta sẽ thả các ngươi đi. Nếu may mắn, có lẽ các ngươi không phải chết!” Ngô Minh lại ném ra một tia hi vọng.
Có đôi khi, không thể ép người ta đến đường cùng, phải cho họ một con đường sống. Quả nhiên sau khi nghe điều này thì bọn họ đã hạ quyết tâm trong lòng, cứ bí mật hành động. Dù sao thì sau khi họ đến đây thì đã bị Quỷ Hạm tộc khống chế, mỗi ngày liều mạng công tác, nghiền ép giá trị của bọn họ, quả thực là bị đối xử như vật nuôi, nếu sau này thật sự có thể trốn thoát, nói không chừng bọn họ có thể vượt khỏi tầm khống chế.
Sự tình chính là đơn giản như vậy, mặc dù Quỷ Hạm tộc khống chế những con người này, nhưng một khi có cơ hội thì họ vẫn không muốn ở lại đây. Chỉ những người nô lệ mới biết Quỷ Hạm tộc hoàn toàn không coi họ là con người, có lúc căn bản không cần lý do, Quỷ Hạm Tộc đều sẽ giết người.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, một vài kiểm soát viên điều khiển vũ khí mặt đất nhắm vào các tòa nhà và trại lớn phía sau rồi nổ súng, trong lúc nhất thời lửa cháy ngút trời, đủ loại tiếng nổ lần lượt hết đợt này đến đợt khác. Từ trong miệng những người này thì Ngô Minh biết đằng sau có một nhà kho chứa vật tư, nhưng sau khi cho nổ tung, Ngô Minh phát hiện trong nhà kho chứa đầy những bình kim loại cổ quái. Mỗi bình kim loại cao đến hai thân người, to hơn một thùng xăng và có hình dạng kỳ lạ. Khi nó phát nổ, Ngô Minh biết những thứ này được sử dụng để làm gì.
Trong vụ nổ, vô số linh hồn bay lên trời và phân tán ra xung quanh, những chiếc bình này hóa ra là bình chứa linh hồn, qua đường nét bên ngoài của những linh hồn nổi lên, có thể thấy phần lớn đều là nhân loại. Nhìn thấy cảnh tượng này, những người nô lệ cũng không bình tĩnh được nữa.
"Hóa ra, Chủ thượng... Không, những tên hỗn đản đó thực sự coi chúng ta như gia súc, chúng thực sự đã giết rất nhiều đồng bào của chúng ta. Chết tiệt, có hàng triệu người!" Một người nô lệ hơn bốn mươi tuổi tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, trong lòng tràn đầy hối hận, rõ ràng bọn họ trợ Trụ vi ngược, từ trong vô số chiếc bình bị nổ tung, có hàng triệu linh hồn theo đúng nghĩa đen bay ra.
Bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ cảm thấy lạnh sống lưng, tay chân tê dại, dù gì thì nhân loại vẫn có bản chất con người, kẻ tần nhẫn nhất cũng sẽ khiếp sợ khi chứng kiến hàng triệu oan hồn đồng loại ầm ầm lao ra.
Đó là bản chất sinh vật.
Ngô Minh cũng nhíu mày, anh cũng không ngờ thứ cất giữ phía sau lại là linh hồn của hàng triệu con người, tức là Quỷ Hạm tộc đã giết chết ít nhất một triệu con người.
Chỉ nghĩ đến một điều kinh khủng như vậy thôi cũng khiến người ta rùng mình. Đương nhiên, điều này làm dấy lên lửa giận trong lòng Ngô Minh: “Còn có vũ khí gì nữa, toàn bộ oanh tạc cho ta, oanh kích nổ tung lên trời cho ta!”
Mấy tên nô lệ kia cũng ấn nút với vẻ mặt nhẹ nhõm, tiếp theo là một pháo kích khác, trực tiếp nhuộm đỏ bầu trời hòn đảo này.
“Không tốt, Chủ thượng… Không, là chiến hạm dị tộc đã trở lại!” Một nữ nô lệ chỉ vào một màn hình phía trước nói, Ngô Minh nghiêng người nhìn một chút, khá lắm, đây là radar quét hình tiên tiến nhất, bất kỳ vật thể bay nào đi vào phạm vi của hòn đảo này sẽ bị phát hiện ngay lập tức.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngô Minh, dù sao Ngô Minh cũng là người duy nhất có thể đưa ra quyết định ở đây.
“Nhìn cái gì vậy, kích hoạt tất cả vũ khí, nhớ kỹ, tất cả vũ khí, bắn mạnh vào cho ta, sau đó các ngươi có thể tự mình trốn thoát, đồ vật ở đây các ngươi cứ tùy ý lấy đi.” Ngô Minh ra lệnh, tất cả nô lệ lập tức thao tác, dồn dập ấn xuống nút bấm, hơn trăm quả tên lửa đủ kích cỡ bay lên ngay lập tức bay về phía bóng đen đang dần tới gần trên bầu trời với tốc độ cực nhanh.
Không chỉ có như vậy, có ít nhất ba mươi tia laser cũng đồng loạt bắn tới, nói đến tốc độ, tia laser là nhanh nhất, gần như trong nháy mắt đã bắn tới bóng đen.
Nhìn thấy công kích mãnh liệt như vậy, Ngô Minh cũng trợn mắt há hốc mồm, thầm nói mình may mắn, lần này có thủ đoạn lẻn vào đây, nếu xông tới mà không biết thì tuyệt đối ở nửa đường sẽ bị đánh thành cặn bã, vũ khí phòng ngự nơi này quá mãnh liệt.
Có điều hiện tại, những vũ khí này toàn bộ không giữ lại nghênh đón chiến hạm trên bầu trời, Ngô Minh nhìn qua màn hình, lập tức vỗ đùi mừng rỡ, bởi vì chiến hạm bị tấn công chính là người có quan hệ với mình, 'Vũ Hạm'.
Hơn 30 khẩu pháo tia laser bắn phá lá chắn phòng ngự của Vũ tạo ra những tiếng nổ và rung động dữ dội vang dội cả bầu trời, nhưng rõ ràng sức mạnh phòng ngự của Quỷ Hạm tộc thật đáng kinh ngạc, chỉ riêng khẩu pháo ánh sáng laser thì không đủ để xuyên thủng khiên phòng thủ.
Tuy nhiên, sau đó có hàng trăm tên lửa khác nhau dồn dập bắn tới tạo ra một vụ nổ kinh hoàng. Những đám mây trên bầu trời bị thổi tan ra, mặt đất cũng bị sóng xung kích mạnh đánh trúng, nham thạch vỡ vụn, nước biển cuồn cuộn.
Những nô lệ nhân loại trong nhà đã hoàn toàn thoát ra ngoài, bọn họ điều khiển đĩa bay chạy trốn, những nô lệ nhân loại khác ở bên ngoài cũng chạy tứ phía, Ngô Minh thậm chí còn lật ngược cả căn cứ, nếu như có thể thuận tiện nổ nát chiến hạm màu đen, nhất định là lãi lớn a, nhưng rõ ràng khả năng này khó xảy ra.