Nói thật ra thì Ngô Minh đối với Tần Văn này cũng không quen biết, có điều ánh mắt nàng lúc này có chút không hiểu, giống như đã đắc tội đến nàng, nói đúng ra, Ngô Minh chính là ân nhân cứu mạng của nàng ta, nếu không phải Ngô Minh mang nàng ra khỏi đống đổ nát, nàng ấy đã chết từ lâu.
"Là ta, ngươi không ngờ tới sao. Ta nghe nói người rút ra kiếm trong đá số 4 tên là Ngô Minh, ta liền lập tức nghĩ đến là ngươi. Vừa rồi trên đài ta mới phát hiện ra quả nhiên chính là ngươi!” Giọng nói của Tần Văn lộ ra một chút lạnh lùng, giống như oán phụ bị bỏ rơi gặp lại người đàn ông đã bỏ rơi nàng.
Điều này làm cho Ngô Minh không biết nên cười hay nên khóc: “Làm sao ta có cảm giác, giống như là ta đã đắc tội ngươi như thế.”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Ai biết, phản ứng của Tần Văn lại lớn như vậy, nàng ấy bước tới nói: “Leo ra khỏi phế tích, ngươi lại bỏ ta một mình rời đi, ngươi có biết lúc đó ta đã ước có người che chở cho mình đến nhường nào không, vậy mà ngươi lại bỏ đi thẳng một mạch, có điều ta cũng phải cảm tạ ngươi, nếu ngươi không bỏ mặc ta thì ta sẽ không gặp phải chuyện sau này, càng sẽ không trở thành Thánh nữ."
Không thể không nói, phụ nữ nói lời cảm ơn đôi khi không phải là xuất phát từ chân tâm, giống như lúc này Tần Văn căn bản là oán trách Ngô Minh không quan tâm mình, thế nhưng lại nói giống như là cảm kích vậy.
Ngô Minh không có gì để nói, anh ta vốn dĩ cùng đối phương không quen không thân, lúc đó Ngô Minh cảm thấy có người theo dõi nên để Tần Văn rời đi trước, nói đúng ra là anh không quan tâm đến nàng.
"Bây giờ, ta không cần sự che chở của người khác, ngược lại ta có thể bảo vệ người khác, hiện tại ngươi không phải là muốn nhận sự bảo vệ của ta sao. Nghĩ lại, đúng thật mỉa mai!" Tần Văn đắc ý nhìn Ngô Minh, trong đôi mắt có cảm giác 'tiểu nhân đắc chí', giống như khoe khoang, giống như một nông nô xoay mình trở thành đại gia.
Ngô Minh cười khan, tâm tư của nữ nhân này quả nhiên là kỳ quái, sau khi phát hiện ra mình, nàng ta tự đưa mình đến đây chỉ để 'chọc giận' với mình mà thôi, thật sự là quá ngây thơ. Nhưng phải nói nàng ấy rất tốt, ít nhất nàng ấy sẽ giúp đỡ người khác bằng khả năng của mình, điều này Ngô Minh không thể so sánh được, ít nhất trong hoàn cảnh này, Ngô Minh không cao thượng bằng Tần Văn.
Cho nên đối với người phụ nữ này, trong lòng Ngô Minh ngoại trừ ban đầu coi thường, giờ phút này còn có một loại kính phục.
Không sai, chính là kính phục, mặc dù hành vi hiện tại của nàng ấy rất ngây thơ, nhưng Ngô Minh không hề cảm thấy có sự thù địch hay sát ý từ đối phương, rõ ràng là nàng ấy chỉ đang muốn thể hiện bản thân vui vẻ ra sao chứ không có ý nghĩ gì khác.
Ngay lập tức, Ngô Minh hợp tác 'nở nụ cười gượng gạo' nói: "Thánh nữ đại nhân, ngài định đuổi ta đi sao?"
Nhìn thấy 'nụ cười gượng gạo' của Ngô Minh, trái tim vốn dĩ đã bị bỏ rơi của Tần Văn mà thương tâm, nhưng lại được thỏa mãn vô cùng. Không biết làm sao, nàng ngày thường cũng không phải loại này tính toán chi li, nhưng sau khi nhìn thấy Ngô Minh, nghĩ đến vẻ mặt mà hôm đó Ngô Minh bỏ nàng rời đi, nàng liền tức giận. Điều này khiến nàng rất muốn đáp lại, hiện tại tâm nguyện này đã được thực hiện nên đương nhiên rất hài lòng.
"Yên tâm, ta cũng không hẹp hòi như ngươi. Lưu lại đi, ta sẽ bảo vệ ngươi. Lại nói tiếp, ta biết ngươi không phải người bình thường, bằng không ngươi sẽ không thể trèo ra khỏi phế tích, còn có thể giết tên Trùng nhân kia, nhưng hiện tại thực lực của ta nhất định mạnh hơn ngươi gấp trăm lần. Đương nhiên, ngươi cũng không tồi, vậy mà lại có thể rút kiếm trong đá số 4 ra. Ngày mai, ngươi sẽ đi lấy Linh giáp với người khác, đến lúc đó thực lực của ngươi sẽ càng mạnh hơn!" Mấy câu nói này, Tần Văn nói vẫn rất chân thành, rõ ràng nàng ấy tính tình rất tốt, cuộc nói chuyện lúc trước chỉ là hả giận mà thôi, đến khi cơn giận biến mất thi nàng ấy trở lại bình thường, điều này cũng không khiến Ngô Minh cảm thấy bất ngờ, bởi vì có thể dành toàn bộ thời gian của mình để bảo vệ nhân loại, bản chất nàng ấy chắc chắn không xấu.
Đương nhiên, về phần nàng làm sao từ Vũ Thành đến Hải Sơn lĩnh này, làm sao trở thành Thánh nữ, nàng làm sao có được Linh giáp cường đại này trên người thì nàng cũng không có nhiều lời. Lúc rời đi, nàng vẫn nói với Ngô Minh, đừng với bất cứ ai về chuyện ngày hôm nay, Ngô Minh đã gật đầu bảo đảm.
Lúc Tần Văn rời đi, Ngô Minh phân ra một tia thần thức biến thành du hồn đuổi theo Tần Văn, nói cách khác, Ngô Minh đang giám sát bộ áo giáp trên người của Tần Văn.
Rõ ràng Tần Văn tâm địa thiện lương, tuy nàng ấy vô tư, nhưng nàng ấy nhất định là loại người không thể che giấu suy nghĩ của mình, Ngô Minh có thể nhìn ra nàng ấy không biết Linh giáp của mình có vấn đề, nhưng Ngô Ming biết.
Bộ Linh giáp đó tự có ý thức, giống như Lão Hắc bám vào thứ gì đó, nhưng thần thức trên Linh giáp mạnh hơn Lão Hắc rất nhiều.
Vậy vấn đề đặt ra là, Linh giáp của Tần Văn là cái gì, thần thức trên Linh giáp vừa rồi ẩn nấp không ra, hình như là cố ý che giấu, Linh giáp này đến tột cùng là địch hay là bạn, e rằng không làm rõ được, nhưng Ngô Minh sẵn sàng tin đối phương đang có âm mưu.
Nghĩ đến thân phận Thánh nữ của Tần Văn, có lẽ có âm mưu nào đó ẩn chứa trong đó.
Nhưng hiện tại, Ngô Minh không biết, nhưng lúc này không có nghĩa là Ngô Minh không quan tâm, vừa rồi phân ra một tia thần thức chính là thành ý của anh ta. Không thể không nói, Tần Văn là một cô gái tốt, Ngô Minh không muốn nàng ấy trở thành công cụ của người khác, nếu lần này có cơ hội, anh không ngại giúp nàng ấy. Đương nhiên, thần thức do Ngô Minh thả ra phi thường xảo diệu, có thể nói là không tìm thấy dấu vết, ngay cả thần thức bám vào Linh giáp cũng khó có thể phát hiện.
So đấu thần thức, Ngô Minh, người đã dung hợp U Linh Thánh Điển, hiển nhiên là cao cấp hơn.
Suốt đêm không nói chuyện, Ngô Minh căn bản ở trong lều thu xếp cho anh ta nghỉ ngơi, đồng thời củng cố Đệ nhất khí hải. Ngày thứ hai, có người đưa Ngô Minh đến tòa nhà trong cùng ở Thiên Khải Thành. Kiểu dáng tòa nhà là bán lộ thiên, bên trong hình bán nguyệt, hầu hết đều được làm bằng phiến đá có chạm khắc hoa văn tinh xảo, mà ở trung tâm có một bệ đá hình lục giác cao nửa người, trên bệ đá có khắc ký hiệu phức tạp, dày đặc, cũng không biết dùng để làm gì.
Mà ở nơi này, khoảng ba mươi người mới rút kiếm trong đá ngày hôm qua, bao gồm cả Ngô Minh đã đến. Mọi người đều xếp thành hàng, thần sắc nghiêm túc, không dám nói lung tung, bởi vì ở phía trước có đứng một Thiên Khải kỵ sĩ thân cao đạt tới 3 mét.
Người kỵ sĩ này không phải là người đã giết Thiết bì nhân lần trước mà là một người khác, có thể thấy được qua phong cách của áo giáp và vũ khí trong tay. Lúc này, Tần Văn mặc toàn thân Linh giáp đang nói gì đó với Thiên Khải kỵ sĩ, lúc sau Thiên Khải kỵ sĩ lùi lại mấy bước, tựa hồ là cùng Tần Văn đạt thành thỏa thuận gì đó.
Mặc dù người khác không thể nghe được cuộc trò chuyện của họ, nhưng Ngô Minh thì có thể nghe được, nhưng sau khi Ngô Minh nghe cuộc nói chuyện này thì sắc mặt có chút khó coi. Hiển nhiên nơi này là địa phương để thu lấy bộ Linh giáp đó, mà Thiên Khải tộc tựa hồ cũng không mong muốn để cho nhân loại sử dụng, hiển nhiên bọn họ rất kiêng kỵ Tần Văn, hay nói cách khác, Tần Văn xem như có vốn để thương lượng với bọn họ, tóm lại, Thiên Khải kỵ sĩ cuối cùng cũng thỏa hiệp, hứa sẽ cho loài người sử dụng nơi được gọi là 'Linh giáp tế đàn'.
Tuy nhiên, Ngô Minh đã nghe cuộc trò chuyện này, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Kỵ sĩ Thiên Khải tộc dường như đang cố ý làm điều này, giống như hắn cho phép sử dụng nó một cách miễn cưỡng. Ngô Minh căn bản không tin bảy đại Linh tộc này, đặc biệt là bản thân Ngô Minh đã hàng phục Phệ Linh tộc một trong bảy đại Linh tộc, từ nó nơi đó, có lẽ có thể thu được nhiều thông tin hơn.
Ngay lập tức Ngô Minh thiết lập mối liên hệ với Phệ hồn thú ở trong Đệ nhất khí hải và hỏi về Thiên Khải tộc, người sau đã nói với Ngô Minh rằng bản thể của Thiên Khải tộc trên thực tế chính là Linh giáp.
Ngô Minh đột nhiên nhận ra cái gọi là Thiên Khải tộc không phải là kỵ sĩ mặc những Linh giáp đó, mà là chính những Linh giáp đó. Chẳng trách Ngô Minh phát hiện trên Linh giáp của Tần Văn có một cỗ thần thức.
Chỉ là vì sao?
Phệ hồn thú chỉ biết đại khái, còn Thiên Khải tộc có bí mật gì thì thật ra nó cũng không biết, cho nên Ngô Minh chỉ có thể đề phòng.
Tần Văn, người đã đàm phán với Thiên Khải tộc, hiển nhiên là rất vui vẻ, nàng ấy yêu cầu thuộc hạ sắp xếp hơn 30 tân binh xếp hàng, từng người một đi lên bục cao và đặt tay lên những ký hiệu phức tạp kia, ký hiệu trên toàn bộ mặt đất sẽ tỏa sáng, sau đó một tia sáng từ trên trời giáng xuống rơi vào người người đó, khi ánh sáng tiêu tán, trên người hắn đã có thêm một bộ Linh giáp.
“Thì ra là vậy!” Nhìn thấy điều này, Ngô Minh đã biết Linh giáp của Lưu Đông Cường và Lý Hạo Thanh đến từ đâu. Chúng đều có được từ nơi giống như tế đàn này, hơn nữa nếu như Ngô Minh chính mình cảm giác một hồi, anh ta có thể cảm thấy được từ trên người mới thu được Linh giáp có một cỗ dao động linh khí cực kỳ yếu.
Lúc đầu, Ngô Minh cho rằng đó chỉ là linh khí bình thường, nhưng lúc này, sau khi kiểm tra cẩn thận thì anh phát hiện có dấu vết thần thức bám liền với nó.
Mỗi một bộ Linh giáp, đều có một tia ý thức trên đó.
Mà chuyện này, hiển nhiên nhân loại cũng không biết, Tần Văn cũng không biết, muốn nói Thiên Khải bộ tộc không có vấn đề, đánh chết Ngô Minh cũng không tin. Lúc này, Ngô Minh tình cờ nhìn thấy Thiên Khải kỵ sĩ vừa thương lượng với Tần Văn bước ra, Ngô Minh lập tức thả ý thức thể đi theo hắn ta ra ngoài, tuy rằng hành động này rất mạo hiểm, thế nhưng Ngô Minh nhất định phải biết rõ ý đồ của đối phương.
Ý thức thể của Ngô Minh lúc này giống như một bóng ma, lơ lửng ở một khoảng cách nhất định đi theo Thiên Khải kỵ sĩ đi tới một gian phòng khác, Ngô Minh bí mật theo vào thì phát hiện bên trong còn có ba Thiên Khải kỵ sĩ khác, tổng cộng có bốn người, bao gồm cả Thiên Khải kỵ sĩ đã thuấn sát Thiết bì nhân.
“Mọi chuyện thế nào rồi?” Một tên Thiên Khải tộc lớn tiếng hỏi.
"Rất thuận lợi, đám nhân loại đó tưởng rằng họ có thể có được sức mạnh của chúng ta vô điều kiện, nhưng họ không biết rằng họ chỉ là dưỡng chất để chúng ta bồi dưỡng tộc nhân. Sau một khoảng thời gian nhất định, tộc nhân trên Linh giáp sẽ hấp thu linh hồn con người, hãy hoàn thành quá trình lột xác, và trở thành chiến sĩ giống như chúng ta." Thiên Khải kỵ sĩ vừa bước vào nói.
“Rất tốt, Thánh tổ đại nhân bên đó thì sao?”
“Thánh tổ đại nhân nói mấy ngày nữa sẽ hấp thu hồn phách của Tần Văn, hoàn toàn chiếm thân thể của nàng, hoàn thành phục sinh vĩ đại!"
"Vậy thì chúng ta cần phải chịu đựng thêm vài ngày nữa. Ngoài ra, Thần mộ huyền phù sẽ sớm được mở ra, chúng ta nhất định phải lấy những mảnh vỡ bên trong!"