Tận thế tân thế giới

Chương 810: Phệ hồn thú




Mở ra Đệ nhất khí hải có vẻ nguy hiểm, nhưng thật ra nó chỉ xảy ra trong thần thức của Ngô Minh, khi Ngô Minh mở mắt ra lần nữa là đã hai ngày trôi qua, trong hai ngày này, Ngô Minh đã đạt tới tiêu chuẩn Phù sư trung cấp, hơn nữa đã mở rộng Đệ nhất khí hải hơn mười lần. Hiện giờ, linh lực của Ngô Minh rất mạnh, có thể nói muốn vẽ bùa chú sơ cấp không cần tốn sức, cho dù đồng thời kích nổ bảy tám Thiên sư phù cũng sẽ không bị tiêu hao hết linh lực.

Sách phù triện bản thiếu mà Ngô Minh thu được từ Lão Hắc và Vương Nhị Bảo chỉ có phương pháp vẽ những Phù triện trung cấp, do chưa hoàn chỉnh nên mới gọi là bản thiếu, còn phương pháp mở thêm khí hải với vẽ Phù triện cao cấp thì không có. Cũng may, bây giờ Ngô Minh đã biết nguồn gốc của Thuật phù triện này, là một trong bảy đại Linh tộc, tin tưởng đến lúc đó sẽ tìm ra được Phù pháp tiếp theo.

Nhìn lại Phệ Linh tộc đã bị Ngô Minh quét sạch linh khí thu được lúc trước, lúc này chỉ còn lại nửa cái mạng bị mấy tên Thi binh canh giữ, lập tức khí hải của Ngô Minh chuyển động, bỗng dưng ngưng tụ ra một tấm Linh phù.

Đây là phương pháp mà chỉ có cao thủ Phù triện trung cấp mới có thể thành thục, thậm chí có thể ngưng phù mà không cần giấy. Ngay sau đó Ngô Minh đem này đạo Linh phù trực tiếp đánh vào trong cơ thể Phệ Linh tộc kia, người sau giờ phút này đã không có sức lực phản kháng, nháy mắt đã bị Ngô Minh khống chế trở thành Linh thú của Ngô Minh.

Linh thú chỉ có thể thôn phệ sinh vật linh hệ mới có thể chuyển hóa, có thể cung cấp nhiều sự trợ giúp khác nhau cho các Phù sư. Theo Sách phù triện bản thiếu, chỉ những Phù sư sở hữu Linh thú mới xem như là chân chính đăng đường nhập thất. Đối với năng lực của Phệ Linh tộc, sức chiến đấu của nó chỉ có thể coi là trung bình, thực lực của nó chỉ là cắn nuốt linh hồn chuyển hóa linh khí, điểm này tương tự như Lão Hắc, chỉ có điều Lão Hắc nuốt chửng linh hồn chỉ có thể lớn mạnh tự thân, nhưng không có cách nào sản sinh linh khí.

Sau khi thu hồi Phệ Linh tộc đã trở thành Linh thú vào Đệ nhất khí hải của mình, Ngô Minh trở về nhà của Tim cùng với một số Thi binh.

Rõ ràng, gia đình Tim sống sót không phải vì may mắn của họ mà là vì một thỏa thuận với Phệ Linh tộc. Tim phụ trách mang càng nhiều người cho Phệ Linh tộc nuốt chửng linh hồn, điều duy nhất họ nhận được là sự an toàn. Ngô Minh cũng không trách họ, dù sao thế đạo này có thể sống đã là vạn hạnh, mặc dù Tim và những người khác vẫn còn sống, nhưng trên thực tế cùng những người bị Phệ Linh tộc ăn linh hồn thể xác thì có gì khác nhau chớ?

Về phần an toàn của Tích Hi thì Ngô Minh cũng không lo lắng, không nói Tích Hi đã nuốt hạt Tinh hạch nguyên lực và tăng cường thể chất cho cô, người bình thường hoàn toàn không thể là đối thủ của cô, ngoài ra còn có Lão Hắc ở đó sẽ không có vấn đề gì cả.

Khi đến đó, Ngô Minh kêu vài tên Thi binh đợi ở cửa, và anh ta đẩy cửa bước vào.

Trong phòng, Oprah đang lơ đãng pha trà, còn cha mẹ thì không có ở đó, có lẽ họ đang nghỉ ngơi trong phòng với bọn trẻ, thấy Ngô Minh trở lại cô ấy hiển nhiên có chút không tin, liền nhìn về phía sau Ngô Minh nhưng cô không tìm thấy bóng dáng mình đang tìm kiếm.

Ban đầu, Oprah này đối xử rất tốt với Ngô Minh, nhưng sau khi biết về hành vi xấu xa của gia đình Tim thì Ngô Minh không thích họ chút nào, trước mình thì gia đình Tim đã đưa chí ít mười mấy cái người vô tội đến đó, bao gồm cả trẻ em. Những thứ này đều là từ Phệ Linh tộc mà biết được, muốn nói đáng ghê tởm, nhân loại vì sinh tồn mà làm ra hành vi này là ghê tởm nhất.

Dường như cảm nhận được ánh mắt âm lãnh của Ngô Minh, Oprah không còn nở nụ cười nhân hậu đó nữa. Thay vào đó, cô ta trừng hai mắt từ bên trên bàn rút ra một con dao cắt thịt sắc bén, rồi hỏi: “Tim đâu?”

Ngô Minh khinh bỉ nhìn đối phương, không nói tiếng nào mà bước vào, anh ta muốn mang Tích Hi rời đi. Dù gia đình Oprah có ý đồ xấu nhưng Ngô Minh cũng lười động thủ, dù sao hai vợ chồng đáng kinh tởm thì vẫn có một đứa con, chỉ cần cô ấy thông minh và không gây chuyện thì Ngô Minh cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt.

Nhưng nếu đối phương ngu xuẩn mất khôn, như vậy Ngô Minh sẽ không khách khí.

Oprah rõ ràng là một người đàn bà thông minh. Sau khi chồng lừa Ngô Minh đi, cô ấy đã chờ đợi tin tức. Lần này, hai người họ đã đưa đến cho con quái vật đáng sợ hai lần, như vậy thì họ có thể có thêm thời gian an toàn. Họ đã làm điều này trước đây, chỉ cần con người được đưa đến cho con quái vật đáng sợ đó thì họ có thể kiếm được thức ăn, vâng, đó là thức ăn, ở nơi này họ chỉ có thể sống bằng thức ăn, vì sinh tồn, mặc dù họ biết đa số người bị đưa đến lúc trước sẽ không sống sót, nhưng vì chính mình, ai có thể quản được người khác?

Theo tình tiết bình thường thì Tim lừa người ta đi, tối đa hai ba tiếng hắn ta có thể quay lại với đồ ăn, nhưng lần này Tim không quay lại, cứ tiếp tục như vậy đã hai ngày.

Điều này cho Oprah biết chắc chắn đã có chuyện xảy ra nhưng cô ta không dám ra ngoài tìm chồng, chỉ có thể đợi ở đây. Và hai ngày sau, có người quay lại, nhưng đó không phải là chồng mình mà chính là người đã bị họ lừa dối. Oprah biết nhất định đã xảy ra vấn đề rồi, cho nên cô ta không tiếp tục diễn kịch mà là trực tiếp cầm lấy đao nhọn chất vấn.

Thấy vậy Ngô Minh không nhìn mình mà đi thẳng vào trong, trong lòng nổi lên một cảm giác.

Đối phương sẽ không bỏ qua cho mình.

Rõ ràng là Tim chồng cô bị bại lộ nên đối phương nhất định không buông tha cho cô, dù đối phương không truy cứu thì cô vẫn phải cân nhắc cho con cái và người già ở nhà. Chồng Tim có thể đã chết rồi, như vậy cô ta phải đưa những người sống đến đó, nếu không họ sẽ không còn thức ăn, và điều đáng sợ hơn nữa là không có bảo hộ, vì bản thân và gia đình cô ấy được sống, Oprah đương nhiên sẽ không khách sáo.

Ngay lập tức cô chạy về phía Ngô Minh, con dao sắc bén trên tay đã đâm vào mắt cá chân của Ngô Minh, cô biết con quái vật đáng sợ này phải đưa người còn sống đến đó nên không thể giết anh ta được. Không biết nên đối phó với người này thế nào, không ngờ người này lại ngu ngốc đến mức quay lưng lại với mình, nếu không nắm bắt cơ hội này thì quả là quá không còn gì để nói.

Vì vậy Oprah không ngần ngại dùng dao chém tới tấp, nhưng đúng lúc này, một bóng người lao ra như một con báo, đá bay Oprah đang chuẩn bị tấn công Ngô Minh văng ra xa hơn ba mét, chính là Tích Hi, cô ấy rõ ràng đã được Tinh hạch nguyên lực cường hóa, tốc độ đạt tới gấp ba lần người bình thường, Oprah dù hung dữ đến đâu cũng làm sao có thể đánh bại được Tích Hi.

“Ngô Minh, anh về rồi!” Tích Hi nói khi thấy Ngô Minh trở lại đầy phấn khích. Cô ấy khác với những người phụ nữ bình thường, mặc dù hai ngày không có tin tức nào của Ngô Minh thì cô ấy sẽ không tỏ ra lo lắng, mặc dù trong lòng cô rất lo lắng nhưng vừa nhìn thấy anh ta lo lắng đó liền biến mất, thay vào đó là bộc lộ cảm xúc trước kia, đối mặt với người khác, cô sẽ luôn nở một nụ cười trên môi, tốt bụng, vui vẻ và hoạt bát, đây chính là cảm giác mà Tích Hi mang lại cho mọi người.

Ngô Minh gật đầu, sau đó nhìn lại Oprah, người đã bị Tích Hi đạp xuống, nội tạng của người sau rõ ràng đã bị đập nát, đang nôn ra máu nhưng đôi mắt vẫn đầy dữ tợn.

“Em đã sớm biết cô ta có vấn đề sao?” Ngô Minh liếc nhìn Tích Hi rồi hỏi, vừa rồi nhìn ra chắc hẳn Tích Hi đang bí mật theo dõi Oprah này, nếu không sẽ không xuất hiện sớm như vậy.

"Đương nhiên, từ lúc anh rời đi thì em đã biết cô ấy không phải người tốt. Trong nhà này có rất nhiều đồ của người khác, gia đình này rõ ràng là giết người cướp của. Em đã sớm đề phòng nhưng cô ta diễn rất giỏi, vẫn không có xuống tay với em, mãi đến tận khi anh trở về mới lộ ra đuôi cáo." Tích Hi nói, sau đó hoạt động tay chân một chút lại tiếp tục nói: "Tinh hạch nguyên lực mà anh đưa cho em xác thực lợi hại, em cảm thấy thực lực của mình ít nhất mạnh hơn hai ba người trưởng thành, dùng một tay có thể nâng cả trăm kg, tốc độ cũng tăng lên gấp mấy lần. Em đã bí mật thử và có thể chạy quãng đường 100 mét trong vòng bốn giây. "

"Anh đưa cho em là Tinh hạch nguyên lực cao cấp nhất!" Ngô Minh cười nói, quả thật là một trong những Tinh hạch nguyên lực mà anh ta đưa cho Tích Hi có một Tinh hạch màu xanh lam, lấy được sau khi tiêu diệt Trùng nhân dị hóa cấp thủ lĩnh.

Tích Hi quyệt quyệt miệng, cho Ngô Minh một mặt quỷ, rồi chỉ vào Oprah đang hấp hối, và nói: “Mình phải làm gì với cô ấy đây?”

Ngô Minh thở dài, thành thật mà nói, Tích Hi vừa rồi đã tỏ ra nhân từ, bằng không nếu dùng toàn lực thì một cước là đủ để đá Oprah cho đến chết.

Giết chết!

Ở giai đoạn này cũng không phải chuyện ghê gớm gì, chưa kể là do Oprah tự mình rước lấy, nếu cô ta không tự mình tấn công thì Ngô Minh sẽ không giết cô. Anh ta hiện tại tự nhiên sẽ không mềm lòng, dù sao cơ hội đã cho cô ta mà không biết nắm lấy, chuyện này thực sự là không trách người khác, nếu như mình không phải thực lực cường hãn, đổi thành những người khác chẳng phải là đã sớm chết ở trong tay cô ta sao.

Nhìn vào Oprah đang hấp hối, ánh mắt của Ngô Minh tụ lại phóng thích Phệ Linh tộc trong Đệ nhất khí hải ra ngoài, tức là Linh thú của Ngô Minh, ngay lập tức, một con quái vật khổng lồ râu dài xuất hiện, lơ lửng trong không khí như một con sứa.

Khi Tích Hi nhìn thấy cảnh này, tự nhiên trong mắt cô xuất hiện những ngôi sao nhỏ, nhưng khi Oprah nhìn thấy lại lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi.

"Chuyện này... chuyện này..." Rõ ràng Oprah biết về Phệ Linh tộc, nhưng cô thực sự không thể hiểu làm thế nào mà Phệ Linh tộc, kẻ đáng sợ hơn quỷ trong mắt cô lại có thể được Ngô Minh triệu hồi.

Chỉ là cô không thể tiếp tục suy nghĩ, bởi vì sau khi Phệ Linh tộc xuất hiện đã trực tiếp dùng thủ đoạn để tóm lấy linh hồn của Oprah và nuốt chửng nó.

Phệ Linh!

Đây chính là đặc điểm lớn nhất của Phệ hồn thú, linh hồn bị Linh thú nuốt chửng cuối cùng sẽ được chuyển hóa thành linh khí cho Đệ nhất khí hải của Ngô Minh, cường hóa bản thân. Đây chính là chỗ cường đại của Phù sư, dựa theo lời giải thích của Phệ Linh tộc, Phù sư nhất tộc thuộc tầng lớp trung lưu và thượng lưu trong bảy đại Linh tộc, thủ đoạn tự nhiên không phải chuyện nhỏ.

Oprah như người mất hồn, ngay lập tức đôi mắt trống rỗng và trở thành xác sống, không lâu sau đó đã chết vì vết thương quá nặng. Ngô Minh và Tích Hi không nhẫn tâm đến mức giết hai đứa trẻ và hai người già trên lầu, nhưng không màng đến việc riêng của họ mà bước ra khỏi nhà.