Nhìn thấy những con quái vật bạch tuộc xuất hiện xung quanh và lời nói ngạo mạn của đối phương, Ngô Minh chỉ khịt mũi coi thường. Lời nói tương tự ở Nguyên khí thế giới anh không chỉ nghe một lần, những kẻ tự cho mình là ưu việt sẽ luôn hạ thấp những giống loài khác để nâng cao bản thân, cuối cùng những kẻ nói ra lời này không phải đã ngã xuống trước mặt mình hay sao.
Về phần những con quái vật bạch tuộc này, trên thực tế, chúng chỉ là tiêu chuẩn của sinh vật cấp ba, nhưng chúng có một số năng lực đặc biệt, bây giờ Ngô Minh cũng có rất nhiều thủ đoạn để đối phó với chúng.
Lúc này, Lính đặc nhiệm bị bạch tuộc chiếm cứ thân thể đột nhiên lao tới, tốc độ có thể sánh với báo gêpa, nhưng Ngô Minh lại di chuyển nhanh hơn, vừa vung tay liền ném ra thứ gì đó.
Đó là một lá bùa, hiện tại, Ngô Minh có thể làm một lá bùa duy nhất có khả năng tấn công, Thiên sư phù.
Dùng Linh khí thúc đẩy, Thiên sư phù bay ra như một mũi tên, đâm thẳng vào ngực của Lính đặc nhiệm, ngay sau đó, lá bùa bùng nổ ra ánh sáng chói mắt, ầm ầm nổ vang.
Bùm!
Chấn động cực lớn và uy lực linh bạo đã thổi bay cơ thể của Lính đặc nhiệm thành nhiều mảnh, trong đó có cả con bạch tuộc gắn liền trên đầu. Dù con quái vật bạch tuộc này có thể tái sinh thì dưới công kích của Thiên sư phù cũng trực tiếp bị đập nát và biến thành một đống thịt thối, không còn khả năng tái sinh.
Và tác dụng của Thiên sư phù không chỉ có vậy.
Sương mù lan tràn từ bãi đậu xe dưới lòng đất cũng bị Thiên sư phù thổi bay, lộ ra một vùng chân không, ngay lập tức tầm mắt tốt hơn rất nhiều, có thể nhìn thấy ít nhất ba mươi người quái vật bạch tuộc tụ tập xung quanh.
“Uy lực thật khủng bố!” Lão Hắc cũng phải giật mình khi nhìn thấy uy lực của Thiên sư phù, nó có cảm giác nếu như Ngô Minh ném Thiên sư phù vào mình thì nhất định sẽ khiến nó bị thương nặng, thậm chí khiến nó hồn phi phách tán
Ngay cả lớp sương mù khủng bố cũng không thể chống lại uy lực của Thiên sư phù, bị nổ tung một lỗ hổng lớn. Từ một điểm này có thể thấy được uy lực của Thiên sư phù.
Khi những sinh vật bạch tuộc xung quanh nhìn thấy cái chết của đồng bạn, chúng lập tức phát ra những tiếng rít đáng sợ, điều khiển cơ thể do chúng ký sinh lao tới thật nhanh, tựa hồ muốn đem Ngô Minh giết chết.
“Muốn chết!” Ngô Minh đã sớm căm tức không thôi, mới có thể thấy rõ ràng trong số thi thể bị quái vật bạch tuộc khống chế thậm chí còn có một cô bé trông chỉ mới ba bốn tuổi, cô bé đang mặc một váy hoa, nhưng đầu của cô bé đang bị quái vật bạch tuộc ghê tởm hấp thụ, ở lứa tuổi đáng lẽ ra là lúc hồn nhiên, lãng mạn và dễ thương nhất nhưng cô bé lại bị lũ quái vật bạch tuộc này giết chết và chiếm lấy thân xác.
Không biết vì sao, Ngô Minh nghĩ đến đứa con chưa sinh của mình trong Nguyên khí thế giới, lửa giận trong lòng lập tức bốc lên. Thậm chí sau khi nhìn thấy quá nhiều thứ xấu xí và độc ác, Ngô Minh một lần nữa bị những quái vật bạch tuộc này làm tức giận.
“Lão Hắc, động thủ, một tên không lưu!” Ngô Minh ra lệnh, Lão Hắc lập tức duỗi ra quỷ trảo tấn công lũ quái vật bạch tuộc kia, còn Ngô Minh thì sử dụng Thiên sư phù để giết địch nhân.
Phải nói những con quái vật bạch tuộc này vẫn rất mạnh mẽ, sau khi bị Lão Hắc xé xác thì chúng vẫn có thể tái sinh. Trừ khi chúng bị Thiên sư phù phá hủy thì mới có thể thực sự tử vong.
Hơn ba mươi con quái vật bạch tuộc, Ngô Minh phải mất bảy hoặc tám tấm Thiên sư phù mới bị tiêu diệt hết được. Nhưng dù vậy vẫn có một con cá lọt lưới, sau khi thân thể ký sinh bị vỡ đã nhanh chóng leo ra khỏi bãi đậu xe dưới lòng đất và tẩu thoát.
“Đuổi theo!” Ngô Minh làm sao có thể để cho đối phương chạy trốn, anh đã nói sẽ không để cho tên nào sống sót, vậy thì không thể buông tha kẻ nào trốn thoát.
Lão Hắc lập tức đuổi ra ngoài, Ngô Minh cũng theo sát, quái vật bạch tuộc lúc này có lẽ đã sợ chết khiếp nên chạy rất nhanh, dựa vào những xúc tu nhanh chóng di chuyển trên mặt đất. Nhưng cho dù nhanh cỡ nào cũng không nhanh bằng Lão Hắc, vừa chạy chưa được 100 mét thì nó đã bị Lão Hắc dùng quỷ trảo xé thành hai mảnh.
Con bạch tuộc định tái sinh nhưng bị Lão Hắc chộp trong tay, vô pháp chạy thoát, Ngô Minh đứng sau nhìn nó, Lão Hắc tìm một cái lồng sắt từ cửa hàng thú cưng bên cạnh và nhốt con bạch tuộc vào trong đó. Sở dĩ Ngô Minh không giết quái vật bạch tuộc này là do anh ta đột nhiên muốn biết thứ này từ đâu tới. Trong trận chiến vừa rồi anh không có chú ý tới, lúc này đột nhiên nhớ tới trong Nguyên khí thế giới, chính mình cũng chưa bao giờ nhìn thấy một sinh vật như vậy.
Bây giờ đã biết con quái vật bạch tuộc này sợ Linh khí, Ngô Minh đơn giản vẽ một trương Tụ linh phù dán lên con bạch tuộc. Con quái vật bạch tuộc muốn xông qua lồng sắt liền như gặp phải thiên địch, trực tiếp uể oải suy sụp. Nhưng lúc này Ngô Minh hỏi cái gì thì đối phương cũng không có lên tiếng, dứt khoát khóa lại trước.
Sự xuất hiện đột ngột của sinh vật cổ quái này khiến Ngô Minh biết chắc chắn có điều gì đó kỳ lạ đã xảy ra ở Kinh Thành này, và mức độ kinh dị của nó có lẽ còn khủng khiếp hơn cả Vũ Thành, hàng triệu công dân ở đây lo sợ rằng tình hình sẽ không khả quan.
Khi Ngô Minh đang định quay lại với Lão Hắc, không ngờ trước mặt lại xuất hiện một tia sáng.
Bởi vì sương mù dày đặc nên ánh sáng nhìn rất mờ mịt, anh liếc nhìn Lão Hắc thì quyết định đi lên xem xét. Nói thật, anh thật sự không muốn quay lại đối mặt với bọt khí nuốt chửng kinh khủng đó. Nếu có ánh sáng, có lẽ có những người sống sót, tìm thấy những người sống sót sẽ có thể hiểu những gì đã xảy ra ở đây.
Đương nhiên, trọng yếu nhất là Ngô Minh có cảm giác cho dù anh và Lão Hắc quay lại con đường ban đầu, cũng sẽ không thể trở lại Vũ Thành.
Đi về phía trước khoảng bốn mươi năm mươi mét, Ngô Minh phát hiện ánh sáng cũng đang hướng về phía mình, giống như có người cầm đèn lồng bước đi, phi thường quỷ dị.
Sau khi đến gần, Ngô Minh cũng cảm giác được có gì đó không ổn, hơi thở từ phía trước truyền đến và bóng đen được tạo ra trong sương mù dưới ánh đèn lồng, trông không giống một người chút nào.
Ít nhất người ta không có loại cao gầy như vậy, ít nhất cũng hơn ba mét, đội mũ quái dị, có thể nghe thấy tiếng va chạm của xích sắt.
“Tiền bối, thứ ở phía trước có vấn đề!” Lão Hắc lúc này cũng nhận ra vấn đề, giọng nói lập tức trở nên cực kỳ sợ hãi, hiển nhiên lão quỷ trăm năm này theo bản năng cũng sợ hãi cái thứ đang cầm đèn lồng trước mặt nó.
Thành thật mà nói, Ngô Minh cũng biết thứ trước mặt không phải là người, hơn nữa tuyệt đối không dễ trêu, nhưng sự tò mò khiến anh ta muốn tìm hiểu xem đó là chuyện gì. Dù sao cho tới bây giờ, Ngô Minh đối với sương mù này, cùng với vì sao từ Vũ Thành lại đột nhiên tới Kinh Thành cách đó 500 km, và con quái vật bạch tuộc mới xuất hiện đều là những bí ẩn chưa được giải đáp. Có thể gia hỏa cầm lồng đèn phía trước có thể cung cấp một số thông tin hữu ích.
Ngay khi Ngô Minh đang do dự không biết có nên tiến lên nhìn kỹ hơn không, đột nhiên anh như có cảm giác mà nhìn lại. Cùng lúc đó, ở một nơi cách Ngô Minh hơn mười mét, phía sau một chiếc ô tô có một bóng người xuất hiện, nhưng lại nhỏ giọng hướng về phía Ngô Minh hô: "Này, ngươi không muốn sống sao? Mau tới đây!"
Là nhân loại?
Ngô Minh trong lòng chấn động, vào lúc này, đèn lồng phía xa dường như đã phát hiện ra thứ gì đó, đang nhanh chóng hướng tới đây đi tới.
Ngô Minh lập tức làm ra phán đoán, chạy về hướng có người phía sau xe, đồng thời dặn dò Lão Hắc để nó đi theo mình, không được để người khác phát hiện.
Bóng người đang nấp sau xe nhìn thấy Ngô Minh đi tới, liền nhìn đến Ngô Minh rõ ràng mặc trang phục binh sĩ, sau đó không nói nhiều mà kéo Ngô Minh nấp vào sau xe, thấp giọng nói: "Lát nữa vật kia lại đây, tuyệt đối đừng hô hấp, nín thở!"
Sau đó không dám nói nữa, bởi vì gã cầm đèn lồng trước mắt đã tới cách đó không đến mười mét.
Ngay lập tức, một luồng khí tức cực kỳ âm lãnh từ hướng đó truyền đến, Ngô Minh có thể cảm giác được thân thể của người bên cạnh đang run rẩy, hiển nhiên rất sợ hãi, nhưng lại không dám phát ra tiếng động vì sợ bị phát giác. Mặt khác, tuy Ngô Minh cảm thấy gã cầm đèn lồng khẳng định phi thường khó chơi, nhưng mình cũng chưa chắc sợ đối phương, không có nguyên khí thì mình còn có thân thể vô cùng mạnh mẽ, còn có phù triện, coi như đánh không lại thì Ngô Minh tin tưởng mình cũng có thể thong dong rời đi.
Chỉ có điều như vậy thì người bên cạnh nhất định phải chết, Ngô Minh còn đang muốn từ trên người đối phương tìm hiểu tình hình cho nên phối hợp không nói lời nào liền trốn ở đây.
Thứ cầm đèn lồng đứng ở đó mấy phút, dường như đã phát hiện ra điều gì đó, Ngô Minh cảm thấy những người bên cạnh đã đến điểm giới hạn, một người có thể nín thở bao lâu? Hai mươi giây, bốn mươi giây hay một phút, nhưng sẽ không bao giờ vượt quá một khoảng thời gian nhất định, nhưng lúc này đã gần một phút trôi qua, nếu cứ tiếp tục khẳng định sẽ lộ ra dấu vết.
Khi đó, nhất định họ sẽ bị gia hỏa cầm lồng đèn phát hiện, bất đắc dĩ, Ngô Minh tâm niệm vừa động, kêu Lão Hắc dẫn dắt thứ đó đi. Lão Hắc rõ ràng không quá tình nguyện, nhưng sau khi nghĩ lại vẫn là thành thật làm theo, so với thứ cầm lồng đèn thì nó còn sợ Ngô Minh hơn.
Lão Hắc cố ý phát ra mấy tiếng động, sau đó lập tức lơ lửng xa xa, thứ cầm đèn lồng lập tức chú ý tới, lập tức lắc mình đuổi tới, tốc độ dĩ nhiên là không chậm hơn Lão Hắc bao nhiêu, trong nháy mắt đã chạy đi ra ngoài trăm mét.
“Hô!” Người bên cạnh Ngô Minh lúc này mới hít sâu một hơi, vừa rồi dường như gần như nghẹn chết: “Thiếu một chút liền xong đời, đồ ngốc, nếu không phải ta cứu ngươi, ta cũng sẽ không mạo hiểm, ngươi theo ta lại đây!"
Người đó rõ ràng là đang nói chuyện với Ngô Minh, nhưng sau khi nói xong thì thật sự kéo Ngô Minh rời đi.
Từ dáng người và giọng nói của đối phương, Ngô Minh đã có thể khẳng định đây là một phụ nữ, hơn nữa hẳn là một người tuổi còn trẻ, vóc người lại đẹp, bởi vì đối phương đeo một chiếc mặt nạ phòng độc lớn nên không thể nhìn rõ mặt. Để tìm hiểu tình hình của Kinh Thành, Ngô Minh không chống cự mà để đối phương kéo đến một cái thùng cách đó vài con phố, sau đó cô khéo léo dùng móc sắt để mở nắp cống của một đường ống thoát nước trên mặt đất, rồi hướng về phía Ngô Minh kêu: "Nhảy xuống!"