Tận thế tân thế giới

Chương 800: Bạch tuộc




Nhìn thấy Chu Khang Minh ngã xuống đất cùng quỷ ảnh xuất hiện, gã may mắn được Ngô Minh đưa tới đây chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi trên mặt đất.

Hắn ta không ngốc, trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi, những người khác có lẽ đã bị bọt khí nuốt chửng giết chết cả rồi. Lúc này, khi hắn ta nhìn thấy xác chết của Chu Khang Minh rơi xuống đất và một bóng đen xuất hiện, ngay lập tức nhận ra đây chính là Quỷ Vương mà mọi người bàn tán trong vùng an toàn.

Lão Hắc liếc mắt nhìn Lính đặc nhiệm một cái, người sau lập tức bị dọa sợ, biết sinh tử trong nháy mắt, liền quỳ xuống nói với Quỷ Vương: "Ta nguyện ý thề sống chết trung thành với Quỷ Vương! "

Còn vì sao Quỷ Vương lại xuất hiện từ cơ thể của Chu Khang Minh? Hắn không biết, cũng không muốn biết. Hắn chỉ biết nếu muốn sống sót bây giờ thì nhất định phải tỏ thái độ.

Thấy Ngô Minh không lên tiếng, Lão Hắc thờ ơ gật đầu, không để ý đến người đó nữa, thành thật mà nói, tuy thân thể Lính đặc nhiệm này đã được cường hóa, nhưng vẫn kém quá xa, căn bản không thể giúp được gì, nhiều nhất cũng chỉ là làm một con pháo thí.

Ngô Minh đương nhiên sẽ không giải thích cho đối phương xảy ra chuyện gì, vừa rồi anh ta chỉ tiện tay mang theo đối phương, nếu vì cứu người mà gặp nguy hiểm thì Ngô Minh sẽ không ngốc như vậy.

Bây giờ những bọt khí nuốt chửng khủng bố kia không xuất hiện nữa, nhưng Ngô Minh cũng sẽ không xem nhẹ, mới vừa tiến vào sương mù có mười phút mà đã gặp phải công kích đáng sợ như vậy rồi, giờ chỉ còn lại ba người, ai mà biết được còn có chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?

“Tiền bối, nơi này không thích hợp, ta cảm giác rất không ổn, chúng ta trước tiên đi trở về đi?" Vào lúc này Lão Hắc lên tiếng, nói thật, nó căn bản không muốn mạo hiểm chú nào, nếu không phải Ngô Minh ép buộc thì nó thích trốn trong Tiểu khu Giang Tân làm chúa sơn lâm, được người khác kính ngưỡng, những ngày đó so với lúc này thoải mái hơn rất nhiều.

Ngô Minh ngay từ đầu đã nhìn xuống thứ gì đó, khi anh nghe Lão Hắc lên tiếng, mới chậm rãi nói: “Ta sợ là không thể quay về!”

“Ý ngài là gì?” Lão Hắc sững sờ, có chút bối rối, nhưng Ngô Minh đã nhặt được thứ gì đó từ dưới đất lên, nó là một tờ báo bị rách, mà mặt trên viết rõ ràng là 'Báo chiều Kinh Thành'.

Ngô Minh biết Kinh Thành là thành phố cùng cấp với Vũ Thành, cách Vũ Thành 500 km, hiển nhiên sẽ không có báo từ thành phố khác ở Vũ Thành, điều này cho thấy một khả năng khiến người ta cảm thấy không rét mà run.

Nơi họ đang ở bây giờ là Kinh Thành, cách Vũ Thành 500 km. Nghe có vẻ khó tin, thậm chí là nói mơ giữa ban ngày, nhưng bằng chứng để chứng minh điều này không chỉ là một tờ báo. Nơi này theo lý mà nói hẳn là ngoại vi của Vũ Thành, không thể có nhà cao tầng, nhưng qua lớp sương mù vẫn có thể nhìn thấy một số cửa hàng kinh doanh dấu hiệu của một con phố nhộn nhịp, chưa kể đến còn có một bảng chỉ dẫn đường cách đó vài mét.

Bên trên có viết rõ ràng dòng chữ 'Đường Quảng Trường Kinh Thành'.

Lão Hắc mặc dù là Quỷ, lúc này nó cũng sợ đến mức không nói nên lời, ngay cả nó cũng không có khả năng chỉ trong mười phút đồng hồ vượt qua 500 km có thể tới thành phố khác. Chưa kể vừa rồi họ không đi phương tiện giao thông gì mà chỉ dựa vào chạy trốn mà thôi.

Lính đặc nhiệm được Ngô Minh giải cứu lúc này cũng phát hiện ra vấn đề, hắn ta nhìn quanh và nói: "Tôi có thể xác định. Đây là Kinh Thành. Tôi đã từng đến thành phố này trước đây."

Lập tức chuyện này xem như có định luận.

Chỉ là, chuyện này thật sự không thể nào tin được, ngay cả Ngô Minh lúc này cũng trầm mặc không nói, nghĩ tới mấu chốt trong đó. Nếu đây thực sự là Kinh Thành, vậy tại sao không giống như Vũ Thành có thể ngăn cách sương mù xâm lấn?

Ngoài ra, theo lý mà nói Kinh Thành lẽ ra không bị ảnh hưởng bởi nguy cơ Trùng nhân, vậy những người ở đây thì sao? Phải biết dân số ở đây không ít hơn Vũ Thành, nhưng vào lúc này có vẻ như nó hoàn toàn là một thành phố chết, cả thành phố bị sương mù dày đặc bao phủ.

Vốn dĩ đi ra ngoài để tìm hiểu tình hình, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện khó tin như vậy, ngay cả Ngô Minh cũng phải cân nhắc thay đổi kế hoạch. Lời khuyên mà Lão Hắc nói vừa rồi là đúng, nếu không biết gì về những làn sương mù quái lạ này, tốt nhất là nên quay lại Vũ Thành.

Nhưng giống như vừa rồi anh nói, tình huống hiện tại có lẽ không nhất định có thể quay trở lại.

Ngô Minh đã gặp quá nhiều khó khăn và hiểm cảnh, tình huống vừa rồi anh có thể xác định mình chỉ chạy được quãng đường khoảng một km, và chưa từng gặp phải bất cứ thứ gì như Cánh cổng không gian, nhưng bọn họ đã vượt qua khoảng cách năm trăm kilômét, nói chung, khả năng quay lại điểm xuất phát ban đầu là rất nhỏ.

Nhưng đây là lựa chọn tốt nhất của họ lúc này, dù sao thì vẫn còn cơ hội.

Về phần đám bọt khí nuốt chửng khủng bố kia là do xuất hiện quá đột ngột nên họ mới hoảng hốt, nếu có phòng bị trước, Ngô Minh tin rằng phản xạ và sức bùng nổ của mình có thể tránh được bọt khí nuốt chửng.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện phía sau Lính đặc nhiệm được Ngô Minh cứu, nhưng Lính đặc nhiệm hoàn toàn không nhận ra.

Chỉ có Ngô Minh và Lão Hắc để ý.

Hai người lập tức phản ứng, Ngô Minh chỉ vào cái bóng với khẩu súng trong tay, trong khi Lão Hắc phóng ra một tia hắc khí để cuốn lấy đối phương và khống chế nó.

Nhưng cùng lúc đó, bóng đen đột nhiên túm lấy Lính đặc nhiệm nhanh chóng kéo về phía sau, tốc độ Lão Hắc cũng không chậm, trực tiếp phóng về phía trước quấn lấy bóng đen, có điều rất nhanh đã bị đối phương tránh thoát, mang theo Lính đặc nhiệm đang la hét thảm thiết chạy vào trong sương mù dày đặc.

Ngô Minh bắn một phát, sau đó liếc nhìn quỷ thủ Lão Hắc đã thu hồi, lúc này quỷ thủ của Lão Hắc đang nắm một cánh tay cụt.

Cánh tay của con người bị cụt, hơn nữa nó đã bị cường ngạnh xé ra, nhưng cánh tay cụt này đã bắt đầu thối rữa, nó bao phủ đầy chất nhầy ghê tởm và máu đã chuyển sang màu nâu tím, và da đầy những vết rỗ nhỏ đã bị ăn mòn.

Vừa nhìn, Ngô Minh nói với Lão Hắc: “Đuổi theo!”

Lão Hắc lập tức hóa thành một luồng gió đen lao về phía trước, Ngô Minh cũng theo sau, tuy rằng tốc độ đối phương cực nhanh, thế nhưng Lão Hắc và Ngô Minh cũng không phải người bình thường, gắt gao bám sát đối phương, trước mặt là lối vào hầm để xe của một tòa nhà, tiếng hét của Lính đặc nhiệm từ bên trong truyền đến, nhưng lại đột ngột dừng lại.

Lão Hắc và Ngô Minh lao xuống không chút do dự, Lão Hắc tuân theo mệnh lệnh của Ngô Minh, còn Ngô Minh thì muốn tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra ở đây, cánh tay cụt của con người rõ ràng đã chứng minh ở đây đã xảy ra quái sự, mà Ngô Minh bản thân cũng là một người tò mò, huống hồ nói không chừng có thể tìm ra sự thật của những đám sương mù cổ quái này.

Về phần nguy hiểm, Ngô Minh thật ra cũng không lo lắng, anh và Lão Hắc đều là cao thủ, hơn nữa mục tiêu đánh lén của đối phương chính là Lính đặc nhiệm yếu nhất, từ góc độ này thì biết thủ đoạn của đối phương cũng rất bình thường, bằng không hắn ta sẽ không bị Lão Hắc tấn công xé đứt một cánh tay.

Lan can lối vào bãi đậu xe ngầm đã bị gãy từ lâu, dưới màn sương mù, ánh sáng nơi đây càng thêm mờ mịt, xộc vào mũi một mùi hôi thối ghê tởm, giống như mùi cá chết đã mấy ngày. Ngô Minh ngay lập tức nín thở, Lão Hắc có một lợi thế bẩm sinh là nó không có khứu giác, vì vậy nó hoàn toàn không quan tâm đến những mùi này.

Vốn dĩ, Ngô Minh cho rằng đối phương sẽ trốn ở bãi đậu xe ngầm cực lớn, mình muốn tìm thấy đối phương cũng phải phí chút khí lực, không nghĩ tới mới vừa đi xuống liền nhìn thấy phía trước đứng một bóng người.

Bởi vì khoảng cách xa, ngay cả thị lực của Ngô Minh cũng hoàn toàn không nhìn thấy bộ dạng đối phương, nhưng có thể thấy được cánh tay đối phương đã mất tích.

Rõ ràng, chính là gã vừa rồi.

Ngay sau đó, đối phương hét to một tiếng liền nhào tới phía trước, khoảng cách bị thu hẹp lại, lúc này Ngô Minh mới nhìn rõ bộ dáng của tên này, thoạt nhìn, anh ta có chút sững sờ.

Từ cánh tay cụt trước đây thì Ngô Minh đã suy đoán đó là một loại người bị dị hóa nào đó, có điều hiện tại xem thì tình huống khác nhiều, cơ thể quả thực là cơ thể người, nhưng từ cổ trở lên thì nó không còn là đầu người nữa, thay vào đó là một khối những thứ cực kỳ dị hợm và kinh tởm.

Giống như bạch tuộc.

Đúng vậy, nó giống như một con bạch tuộc, nếu nhìn kỹ có thể thấy nó là loại giống như bạch tuộc trực tiếp gắn vào đầu người, có thể nói là nó gắn chặt vào, điều này làm cho Ngô Minh có cảm giác giống như một loài ký sinh, chẳng qua loại bạch tuộc ký sinh này phương thức bất đồng mà thôi.

Lúc này, Lão Hắc vươn quỷ thủ ra, trực tiếp xé xác con người bị bạch tuộc khống chế thành hai mảnh, lúc này con bạch tuộc gắn trên đầu gã đột nhiên nhảy dựng lên, lao thẳng về phía đầu của Ngô Minh.

“Muốn chết!” Ngô Minh trong nháy mắt có thể nhìn ra kế hoạch của đối phương, vậy mà lại muốn ký sinh lên mình, lập tức lật tay lấy ra con dao găm băng chém bạch tuộc làm hai mảnh, có điều sau một khắc Ngô Minh hơi nhướng mày, anh nhăn mặt trực tiếp ném con dao găm băng trên tay xuống đất.

Có thể thấy trên dao găm có rất nhiều chất nhầy màu nâu tím, trong nháy mắt liền dập tắt phù văn trên con dao găm băng, sau đó toàn bộ dao găm bị ăn mòn thành sắt vụn, đụng vào là có thể bẻ gẫy.

Nhìn thấy con bạch tuộc bị đứt lìa vẫn chưa chết hẳn, mà là dựa vào xúc tu nhúc nhích một lần nữa thiếp hợp lại cùng nhau.

"Khả năng tái sinh?"

Ngô Minh sửng sốt một chút, mà Lão Hắc giờ phút này quay đầu lại nhìn thoáng qua, lúc này đường thoát thân của bọn họ bị bảy tám bóng người chặn lại, trong nhà để xe dưới lòng đất càng ngày càng xuất hiện nhiều người giống như người bị bạch tuộc ký sinh trước đó.

Đúng lúc này, quái vật bạch tuộc bị Ngô Minh chặt đứt tái sinh cùng nhau nhảy lên đáp xuống đầu một người bên cạnh anh ta, một trận âm thanh kinh khủng truyền đến, ngay sau đó, đối phương đã hoàn toàn ký sinh xong xuôi, khi đối phương đi tới thì có thể nhìn thấy cơ thể ký sinh của con bạch tuộc này chính là Lính đặc nhiệm vừa bị bắt.

Nhưng vào lúc này, bạch tuộc kẹp chặt đầu đối phương không ngừng vặn vẹo, dường như đã hoàn toàn khống chế được thân thể này, khoảnh khắc tiếp theo, Lính đặc nhiệm bị bạch tuộc kỳ quái ký sinh lên tiếng nói: "Không nghĩ tới, bên trong vật chủng cấp thấp lại có những cường giả như vậy, đã vậy ta càng muốn có được cơ thể mới này hơn. "