Tận thế tân thế giới

Chương 793: Quỷ Vương đảng




"Họ đang cố gắng giành giật thức ăn, chuyện như thế này xảy ra hàng ngày trong khu vực an toàn, nghe nói có lúc còn có người chết, nhưng bây giờ nó không phải là vấn đề lớn, chỉ cần cần không phải là một cuộc bạo loạn quy mô lớn thì bên trên sẽ không quan tâm, đống lộn xộn của riêng họ thì tự mà đi dọn dẹp!” Vương Triều nói vào lúc này.

Cuối cùng, cũng có người đến dọn dẹp đống lộn xộn. Một vài hán tử thân thể cường tráng với khuôn mặt dữ tợn đi tới và ngăn cản hai băng nhóm đang đánh nhau. Hai băng nhóm đang liều mạng nhìn thấy mấy hung thần ác sát này ngay lập tức tịt ngòi.

“Đây là một băng nhóm có thực lực không tồi, vừa rồi cũng chỉ là những người bình thường xung đột nên không dám không nghe lời đối phương!” Vương triều ở một bên giải thích.

Ngô Minh không nói gì, cái gọi là băng nhóm mọc lên như măng sau trận mưa trong khu an toàn, lúc trước không phải anh đã đối phó với Vũ Giang bang sao?

Xung đột nhanh chóng được giải quyết, lý do rất đơn giản, nếu xảy ra xung đột lớn ở khu vực này thì nhất định công an và quân đội sẽ can thiệp, lợi ích của các băng nhóm ở đây cũng bị tổn hại nên không cho phép sự tình nháo lớn. Giờ phút này, đồ ăn mà hai băng đảng tranh giành đều do các thành viên trong băng nhóm phối hợp phân phối, không người nào dám đưa ra dị nghị, đương nhiên trong đó có một phần phải nộp lên trên, không thể không nói, đây là ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.

Lúc này, một thành viên trong băng nhóm nhìn thấy đám người Vương Triều liền nở nụ cười bước tới.

"Vương Triều, nghe nói ngươi vận khí không tệ, lấy được một viên Tinh hạch màu xanh lục, đồ hiếm thấy a. Chúng ta quyết định dùng giá cao thu mua, ngươi biết uy tín của Câu lạc bộ Vĩnh Lạc của chúng ta rồi đó, cứ thể yên tâm giá cả sẽ không bao giờ khiến ngươi phải chịu thiệt thòi, chúng ta sẽ cung cấp cho ngươi một ngôi nhà ở khu vực tốt nhất trong khu vực của chúng ta, những người bạn đồng hành và các thành viên trong gia đình của ngươi có thể sinh hoạt và nhận được Câu lạc bộ Vĩnh Lạc của chúng ta che chở!" Lên tiếng là một người trạc ba mươi tuổi, tuy chỉ cao một mét bảy, nhưng vô cùng rắn chắc, cơ tay gần như xé rách quần áo, hiển nhiên thực lực không hề yếu.

Vương Triều rõ ràng nhận thức đối phương, nhưng lại nói: "Sài ca, thật không tiện, ta đã sử dụng viên Tinh hạch đó rồi, hơn nữa còn thu được một chút dị năng."

"Ồ, nó đã được sử dụng rồi? Thật đáng tiếc!" Vẻ mặt của Sài ca rất thất vọng, có điều ngẫm lại cũng đúng thôi, Tinh hạch xanh là một món đồ quý giá cỡ nào, hầu hết mọi người thu vào tay sẽ ngay lập tức bán đi hoặc là tự mình sử dụng, trên đời này không có ai là ngu ngốc, chỉ khi mạnh lên mới có thêm tài nguyên sinh tồn, cho nên đại đa số người đều sẽ tự mình ăn.

Sài ca cũng nghĩ đến kết quả này nên nhanh chóng nhìn về phía đại hán nói: "Nói như vậy ngươi hiển nhiên nắm giữ dị năng nào đó? Có muốn cân nhắc gia nhập Câu lạc bộ Vĩnh Lạc chúng ta không, ngươi có thể có được vị trí như ta, ngươi phải biết Câu lạc bộ Vĩnh Lạc là mạnh nhất ngoài ba thế lực lớn. Quan trọng nhất chính là, chúng ta giảng nghĩa khí."

" Điều này... " Vương Triều đã bị lung lay, đây là cơ hội rất dễ dàng để hắn gia nhập Câu lạc bộ Vĩnh Lạc, trước đây hắn ta sẽ không bao giờ có được địa vị như Sài ca, cùng lắm chỉ là một nhân vật nhỏ bé.

Nhưng ngay sau đó, Vương Triều lắc đầu, bởi vì hắn nghĩ so với Câu lạc bộ Vĩnh Lạc thì nên đi theo Ngô Minh, ít nhất Câu lạc bộ Vĩnh Lạc sẽ không thể dễ dàng giết chết lũ Trùng nhân dị hoá, điều này không phải cứ có nhiều người thì lợi hại.

Hắn nhìn Nhạc San, Điền Thiếu, A Bỉnh và Dương tham mưu, từ ánh mắt của những người bạn đồng hành hắn cũng có thể nhìn ra suy nghĩ của những người khác, đó là cũng giống như chính mình.

“Sài ca, chúng tôi vẫn thích tự do tự tại một chút, nhưng anh cứ yên tâm, về sau chúng ta có thứ tốt khẳng định sẽ suy xét Câu lạc bộ Vĩnh Lạc trước tiên.” Vương Triều khéo léo khước từ.

Sài ca hiển nhiên không ngờ mình đưa ra một điều kiện tốt như vậy mà đối phương lại không đồng ý, có điều nói đi nói lại, mỗi người đều có nguyện vọng của riêng mình và không thể ép buộc, càng không cần phải nói hiện tại Vương Triều xưa đâu bằng nay, đã đạt được dị năng nào đó, tỷ lệ người có được dị năng này trong Khu an toàn có thể nói là hiếm như lông phượng sừng lân.

“Vậy được, ta cũng không bắt buộc. Nếu như sau này lúc nào ngươi nghĩ thông suốt, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta!” Sài ca nói, ánh mắt quét qua, nhưng lại nhìn thấy Ngô Minh.

Lập tức đồng tử co rút lại, Sài ca có thể đạt được vị trí trung tầng trong Câu lạc bộ Vĩnh Lạc hiển nhiên không phải người thường, mấy ngày trước hắn đã sớm có được dị năng, giết rất nhiều Trùng nhân, cũng có thể nói là một người từng trải. Vừa nãy hắn nhìn sang một chút, trong nháy mắt cảm giác được một trận khiếp đảm, thế nhưng cảm giác này đã sớm biến mất.

Nó giống như ảo giác nhưng Sài ca không nghĩ đó là ảo giác, hắn có trực giác nhạy bén từ nhỏ, đã mấy lần thoát chết nhờ vào trực giác của mình nên hắn rất tin vào điều này.

“Vương Triều, người này là ai?” Sài ca thản nhiên hỏi, giả vờ tự nhiên.

“Huynh đệ mới của chúng ta!” Vương Triều biết Ngô Minh không muốn bị làm phiền nên chỉ giới thiệu sơ qua rồi dự định rời đi.

Sài ca nhìn thấy đối phương không muốn nhiều lời, cũng không có hỏi nhiều, chỉ gật đầu cười rồi hỏi: "Các ngươi dự định đi đâu? Tiện đường thì ngồi xe của ta đi."

Hắn ta chỉ vào một chiếc xe địa hình bên lề đường trước mặt, dù sao khu vực an toàn là hai khu đô thị lớn, nếu chỉ dựa vào đi bộ thì sẽ vô cùng lao lực đi đến nơi. Bây giờ, tự nhiên không có phương tiện đi lại, xăng dầu đã trở thành của hiếm, chỉ một số người đặc biệt mới có thể lái xe, và Sài ca hiển nhiên là một trong số đó.

Đi đâu?

Đám người Vương Triều thực sự không biết, họ quyết định đi theo Ngô Minh, vì vậy quyết định về vấn đề này thực sự nằm trong tay Ngô Minh.

Ngô Minh chưa bao giờ nói lời nào, anh biết còn một đoạn đường xa mới đến được Tiểu khu Giang Tân của A mỗ, trừ khi anh dốc hết sức lực chạy, bằng không nhất định sẽ rất lãng phí thời gian, tất nhiên nếu có ô tô thì sẽ khác.

Nếu Sài ca sẵn sàng giúp đỡ, Ngô Minh không e ngại, vì vậy anh ấy nói: "Chúng ta đi Tiểu khu Giang Tân."

Trong giây lát, tất cả mọi người kể cả Sài ca đều sững sờ khi nghe những lời của Ngô Minh, đám người Vương Triều cũng giống như vậy, một mặt không dám tin tưởng nhìn Ngô Minh.

“Ngươi… Ngươi nói sẽ đi đâu?” Sài ca là người đầu tiên phản ứng và ngay lập tức hỏi lớn.

Phản ứng của đám đông hiển nhiên khiến Ngô Minh hơi khó hiểu, nhưng anh ta lặp lại lần nữa: “Tiểu khu Giang Tân, ngươi có thể đưa chúng ta đến đó được không?”

Đám người Vương Triều lúc này mới hoàn hồn, họ nuốt nước bọt và nói: “Ngô ca, anh có chắc đó là Tiểu khu Giang Tân không?”

Có gì mà không chắc chắn, Ngô Minh gật đầu, nghĩ rằng phản ứng của những người khác hơi nực cười.

"Vị huynh đệ này, ngươi đang đùa ta sao? Ta nói lái xe đưa các ngươi đoạn đường đó là chân tâm thực lòng, nhưng ngươi không biết lòng tốt lại cố ý chơi ta!" Mặt Sài ca trầm xuống, trong thanh âm cũng là phiếm ra một cổ tức giận, vừa rồi hắn quả thật là có ý tốt, đồng thời còn quan sát thêm đối phương, không ngờ đối phương lại giở trò trêu chọc với mình.

Các thành viên khác của Câu lạc bộ Vĩnh Lạc cũng lập tức rút dao nhọn, vẻ mặt không tốt, những người xung quanh nhìn thấy tư thế này thì lập tức bỏ chạy vì sợ bị ảnh hưởng. Câu lạc bộ Vĩnh Lạc không phải người bình thường, bọn họ coi như là bên đường giết người cũng không ai dám quản.

Hiện trường lập tức trở nên căng thẳng vì lời nói của Ngô Minh, Ngô Minh có chút không rõ ràng, nhưng đám người Vương Triều nhanh chóng phản ứng, biết vấn đề là gì lập tức nói: “Sài ca, đây là hiểu lầm, hiểu lầm, Ngô ca thực ra đây là lần đầu tiên anh ấy bước vào khu vực an toàn, trước đó anh ta ở bên ngoài nên không biết về Tiểu khu Giang Tân."

"Là như vậy?" Sài Ca vừa nghe, hỏa khí lập tức là giảm một nửa, xác thực, coi như có người bắt hắn tiêu khiển cũng không sẽ dính dáng gì đến Tiểu khu Giang Tân, phải biết đó là đại bản doanh của Quỷ Vương đảng. Bây giờ không ai dám vô lễ với Quỷ Vương đảng, phải biết người ta tin nhất vào quỷ thần, còn Quỷ Vương là quỷ chân chính, nói cái gì cũng có thể khiến Quỷ Vương chú ý, nếu thật biết bên Quỷ Vương đảng lợi hại thì cũng không bao giờ dám đùa giỡn như vậy.

Mặt khác, Ngô Minh một mặt hồ đồ, nhưng lại nói: “Các ngươi đang nói cái gì vậy, có vấn đề gì với Tiểu khu Giang Tân sao?”

Vừa rồi khi anh nói đến Tiểu khu Giang Tân, Sài ca giống như uống phải thuốc súng, hiển nhiên vấn đề chính là xuất hiện ở trên Tiểu khu Giang Tân.

"Xem ra ngươi thật sự không biết đó là đại bản doanh của Quỷ Vương đảng. Ngoại trừ cư dân ở đó, không ai dám dễ dàng đặt chân đến đó, nếu không sẽ bị Quỷ Vương coi là bất kính và xâm phạm, đến lúc đó sẽ gây ra đại họa. Chờ một chút, ngươi sống trong Tiểu khu Giang Tân sao?" Sài ca nói.

"Bằng hữu ta ở nơi đó!" Ngô Minh hiểu ra, đối phương hẳn là đang nói về Quỷ Vương đảng mà Vương Triều đã nói với mình trước đây, không ngờ Quỷ Vương đảng này lại có sức mạnh lớn như vậy, dĩ nhiên đem đám người Sài ca doạ thành bộ dáng này, quả thực chính là nghe đến liền biến sắc.

“Huynh đệ, nghe ta khuyên một câu, đừng đi, nơi đó tà môn vô cùng.” Sài ca lúc này mới nhìn quanh một chút, sau đó nhỏ giọng nói, như thể sợ có người nghe thấy nếu to hơn.

"Đúng đấy, Ngô ca, Quỷ Vương là quỷ thật đó, tôi thấy tận mắt nó hiển hiện thần uy, trong nháy mắt liền đem mười mấy Trùng nhân giết chết, ngay cả những người trong quân đội và Công ty Tinh Hà cũng không dám khiêu khích Quỷ Vương đảng. Quỷ Vương đã từng nói bất cứ ai vào lãnh thổ của nó mà không được sự đồng ý của nó thì sẽ chết!” Vương Triều mấy người cũng ở một bên khuyên nhủ.

Ngô Minh nghe vậy, hiện tại anh căn bản có thể chắc chắn Quỷ Vương chính là Lão Hắc, không nghĩ tới mình rời đi hơn chín ngày lại gây ra trận chiến lớn như vậy. Lúc này, Ngô Minh cố gắng tiếp xúc với tia ý thức mà anh đã cấy vào cơ thể Lão Hắc lúc trước nhưng không có phản ứng gì, anh ta lập tức nhíu mày. Lúc trước khi bị thần thức đáng sợ trên Chiến hạm màu đen tấn công thì ý thức thể của anh đã bị phá vỡ, cho nên cũng cắt đứt liên hệ với ý thức trong cơ thể Lão Hắc, không nghĩ tới muốn cảm ứng một lần nữa nhưng lại không cảm ứng được, đây chỉ có một khả năng, đó chính là ý thức của mình bị thôn phệ.

Nếu đúng như vậy thì Ngô Minh phải đến đó, anh cũng muốn xem tình hình của A mỗ như thế nào, hơn nữa trước khi đi anh ta đã nói cho Giáo sư Từ biết địa chỉ của A mỗ, nếu đám người Giáo sư Từ vào trong Tiểu khu rất có thể sẽ tìm thấy A mỗ. Tóm lại, Tiểu khu Giang Tân thì Ngô Minh không đi không được.

“Sài ca, ngươi có thể đưa ta đến chỗ gần nhất, hoặc là ngươi có thể bán xe cho ta!” Ngô Minh rất cần xe, nên lúc này mới xoay tay lấy ra một ít đồ.

“Mua xe thế này đã đủ chưa?” Sau khi Ngô Minh nói xong, mắt Sài ca đã trợn to rồi.