Tận thế tân thế giới

Chương 792: Khu an toàn phức tạp (2)




"Khu an toàn hiện tại là do quân đội canh giữ, số lượng tiếp cận một vạn người. Đây cũng là lực lượng đông nhất và thuộc chính quyền tạm thời của Khu an toàn hiện nay. Nhưng tôi nghe người ta nói hiện nay quân đội không còn trực thuộc chính phủ ban đầu, bọn họ chỉ làm theo mệnh lệnh của Công ty Tinh Hà." Vương Triều giới thiệu, có thể nói là rất chi tiết, Ngô Minh từ lâu đã sớm biết Công ty Tinh Hà nhân cơ hội lên nắm quyền, cho nên anh đã không ngạc nhiên trước kết quả này.

"Tuy nhiên, lực lượng trong Khu an toàn không phải là lực lượng duy nhất chiếm ưu thế. Trên thực tế, nó rất phức tạp. Bởi vì Khu an toàn rất lớn, và số lượng người trú ẩn trong đó đã vượt quá một triệu người, vì lẽ đó vẻn vẹn gần vạn người quân đội là còn xa mới đủ dùng, càng không cần phải nói ngày đêm phải canh giữ sự tấn công của Trùng nhân trong vùng bị chiếm đóng, nên ngoài quân đội còn có cảnh sát gốc và lực lượng cảnh sát vũ trang, con số hơn 2000 người dưới sự chỉ huy của lãnh đạo thành phố trước đây. Lại nói tiếp, bọn họ mới xem như chân chính phía chính phủ, nhưng vẫn luôn bị Công ty Tinh Hà và quân đội trấn áp. Và lực lượng lớn thứ ba, đó chính là Quỷ Vương đảng……”

Nói đến đây, sắc mặt Vương Triều hiển nhiên có chút hoảng sợ, hiển nhiên là đang nghĩ đến ký ức kinh khủng nào đó: "Quỷ Vương đảng này chỉ ra đời sau khi Khu an toàn xuất hiện, và có rất nhiều người, có thể là một ngàn người, chiếm cứ một khu dân cư. Nhưng cũng đừng coi thường bọn họ, cho dù có đôi khi Công ty Tinh Hà cùng quân đội cũng phải trông cậy vào Quỷ Vương đảng này, bởi vì thủ lĩnh của Quỷ Vương đảng là quỷ thật... " Vương Triều biết điều mình nói nghe có vẻ vô lý nhưng đó là sự thật, vì hắn đã tận mắt nhìn thấy Quỷ vương đem mười mấy Trùng nhân cuốn trôi đi, ngay cả hài cốt cũng không còn, đó là thứ chỉ có thể tồn tại trong những cơn ác mộng hay những bộ phim kinh dị.

Vài người khác như Nhạc San và Điền Thiếu đều có vẻ mặt khiếp sợ giống nhau, hiển nhiên họ cũng biết Quỷ Vương uy lực cỡ nào.

Ngô Minh không khỏi bật cười khi nhìn thấy biểu hiện của mấy người này, bất kể nghe thế nào cũng cảm thấy quen thuộc, Quỷ Vương đảng đó không phải là Vương Đại sư và lão quỷ trăm tuổi sao?

Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của Ngô Minh, cho đến khi anh thật sự tận mắt nhìn thấy thì cũng không thể khẳng định.

Và trong Khu an toàn. Ngoài ba thế lực lớn này còn có rất nhiều thế lực nhỏ. Người ở thời loạn lạc không thể luôn dựa dẫm vào người khác, đánh thép vẫn cần tự thân ngạnh (*), điểm này đạo lý ai cũng hiểu. Khi có trật tự, mọi người có thể dựa vào cán bộ, trật tự và pháp luật, nhưng trong thời loạn lạc, mọi người chỉ có thể dựa vào chính mình.

(*) ý như câu 'Phải có chí tiến thủ'.

Vì vậy, nhiều người thành lập băng nhóm để tranh giành mọi tài nguyên sinh hoạt, có thể nói Khu an toàn hiện tại chắc chắn là hỗn loạn, mỗi người đều cảm thấy bất an, nhưng lại đặc biệt ngoan cường để tồn tại. Nói cách khác, để tồn tại, con người sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết.

Khi nói đến điều này, năm người họ đã ít nhiều có chút uể oải, thậm chí là tuyệt vọng, dù sao bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ cảm thấy không thoải mái khi trải qua tất cả những chuyện này, nhưng họ phải thích ứng, thử hỏi trước đó ai chưa từng giết qua thứ gì? Và bây giờ, để tồn tại, để trở nên mạnh mẽ hơn, để không bị hy sinh và trở thành thức ăn, bọn họ chỉ có thể liều chết chiến đấu, thậm chí là hạ sát thủ, cho dù đó là giết quái vật hay giết người.

Tuy nhiên, loại tâm lý này hoàn toàn không phải là vấn đề đối với Ngô Minh, anh đã trải qua điều tương tự ba lần. Có thể nói, hiện thực phũ phàng từ lâu đã biến tâm lý của Ngô Minh thành thép, bất khả chiến bại.

Về khả năng thích ứng với cuộc sống tận thế này, không ai trên thế giới này dễ dàng thích nghi hơn Ngô Minh.

Bởi vì bọn họ biết Ngô Minh lần đầu tiên tiến vào khu vực an toàn, bọn họ đương nhiên muốn nắm lấy cơ hội này. Thành thật mà nói, Vương Triều bọn họ cảm thấy Ngô Minh rất mạnh, mặc dù anh ta có thể không mạnh bằng Quỷ Vương, hoặc thậm chí có thể so sánh với các cường giả Tinh Hà và quân đội, họ tin rằng anh cũng có thể được xếp hạng trong Khu an toàn. Trước đây có tiền là đại gia, nhưng hiện tại đổi thành vũ lực, chỉ cần đủ mạnh thì nhất định trong Khu an toàn sẽ có cơm ăn, nếu như có thể leo lên được cái đùi này chắc chắn sẽ có lợi cho họ và gia đình.

Đương nhiên, họ đã cố gắng hết sức để chiến đấu với Ngô Minh, dẫn đường loại sự tình này khẳng định là một bữa ăn sáng.

Vì vậy năm người bọn họ xung phong dẫn đường, cùng Ngô Minh trở về khu vực an toàn. Ngô Minh tự nhiên có thể nhìn ra được ý tứ của năm người, nhưng anh cũng không có từ chối, dù sao có nhiều người quen thuộc dẫn đường như vậy cũng có thể tiết kiệm cho mình rất nhiều chuyện.

"Cao thủ, hai vị huynh đệ này là..." Vương Triều cùng Ngô Minh trên đường nối lên quan hệ, không nghi ngờ chút nào, bọn họ có hứng thú đối với hai thi thể phía sau Ngô Minh.

"Đừng gọi ta là cao thủ, ngươi có thể gọi ta là Ngô ca, còn có, nếu như ngươi muốn nhận hai người này làm huynh đệ ta cũng không ý kiến, bọn họ chỉ là thi thể..." Ngô Minh lúc này mới nói, có điều rất nhanh anh ta nghĩ đến một vấn đề, Thi binh này thật sự quá dễ thấy, đưa nó về khu vực an toàn như thế này có thể sẽ gây ra một số rắc rối. Nghĩ tới đây, Ngô Minh tiến lên đưa tay kéo Khống thi phù trên trán hai Thi binh xuống, lúc này hai Thi binh rầm một tiếng, ngã xuống đất.

“Được rồi!” Ngô Minh cất lá bùa đi, nhìn đại hán hai mắt sắp lộ ra ngoài, nói đùa: “Huynh đệ của ngươi không đi được nữa, ngươi đi giúp đi.”

Rõ ràng là Ngô Minh đang nói đùa, nhưng chuyện này khiến cho đám người Vương Triều đối với Ngô Minh càng thêm kính nể. Loại thủ đoạn này chưa từng nghe qua nha, vốn dĩ họ cho rằng hai người là những người được tăng cường sức mạnh để có được một dị năng nào đó, nhưng không ngờ họ chỉ là những xác chết bình thường, nhưng bọn họ trước kia đã nhìn thấy rõ ràng, hai người có thể dễ dàng giết Trùng nhân, thủ đoạn này so với nhân loại cường hóa chung quy còn lợi hại hơn.

Đương nhiên, về việc Ngô Minh điều khiển tử thi như thế nào và mấy lá bùa màu vàng kia là gì thì đám người Vương triều đều phi thường biết điều, không có hỏi nhiều, ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể thấy đây không phải là một thủ đoạn bình thường, nếu không phổ thông khẳng định là bí mật của người ta, chuyện như vậy hỏi chỉ làm cho chính mình lúng túng.

Thế là nhóm sáu người trò chuyện rồi từ từ tiếp cận khu vực an toàn, một vài người trên đường tiếp tục nói với Ngô Minh một số điều về khu vực an toàn, tất cả đều là một số khó khăn để tồn tại. Dù sao đây cũng là tận thế cũng giống như thế giới trước, đa số là người bình thường, nhiều người thiếu thức ăn và nơi ở. Như Vương Triều bọn họ vẫn tính là may mắn, nhà của họ đã ở trong khu vực an toàn, không biết bao nhiêu người đã thoát khỏi khu vực bị chiếm đóng chỉ có thể vắt vẻo ngoài đường qua đêm mà khốn khổ.

Từ xa đã có thể thấy một hàng rào tạm thời được dựng lên với hàng chục chiếc ô tô và một số chướng ngại vật phía trước. Với sự trợ giúp của các tòa nhà, đường phố và những chướng ngại vật này có thể hình thành cô lập với khu vực bị chiếm đóng, có giao lộ trực tiếp phá hỏng, căn bản không thể trèo qua, và một số trạm được thiết lập với các lính canh được bảo vệ nghiêm ngặt.

Đúng lúc này, đám người Vương Triều đưa Ngô Minh đến một trại lính, khi họ còn cách đó 100 mét thì đối phương đã yêu cầu họ dừng lại để xác minh danh tính và xác nhận rằng họ là con người trước khi thả họ đi. Ngô Minh đã thấy phòng thủ ở đây rất tốt, đằng sau có một chiếc xe tăng với súng máy hạng nặng, phía trước là ba khẩu đại liên, có hơn hai mươi binh lính, có thể nói thủ vệ nghiêm ngặt.

Khi đến gần chốt bảo vệ ở lối vào Khu an toàn, Vương Triều lấy ra một viên Tinh hạch, hai gói mì ăn liền, một chai nước uống và một lon thịt rồi đưa cho một sĩ quan, hắn ta gật đầu và nói: "Xem ra thu hoạch rất tốt, các ngươi xem như là gặp may mắn, các ngươi là người duy nhất trở về sau vài đợt đi ra ngoài vừa rồi, những người khác có lẽ đã bị những Trùng nhân ăn thịt rồi!"

Hiển nhiên những thủ vệ này đã quen thuộc với đám người Vương Triều.

“Đừng nói nữa, chúng ta thiếu chút nữa đã không thể trở lại!” Vương Triều cười đưa một điếu thuốc khác, tuy hiện tại có thể dễ dàng tìm được những thứ này, nhưng không ai ngu ngốc, nếu như thời gian dài không có cứu viện, ngay cả một gói mì ăn liền cũng là thứ mà người người cướp giật.

“Tại sao lại có thêm một người, người này là ai, nhìn lạ mắt a!" Quan nhân liếc mắt nhìn vài người, cuối cùng ánh mắt dừng ở Ngô Minh.

"Một vị huynh đệ mới của chúng ta, ngươi biết không, không biết có bao nhiêu người trong khu an toàn muốn đi ra ngoài tìm đồ vật, nhưng không liên lạc được với ngươi, cho nên mới tìm tới ta. Ta nghĩ tới người này có một đại gia đình, trên có già dưới có trẻ, cho nên ta dẫn hắn đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, ít nhất có thể ứng phó một ngày hay một ngày.” Vương Triều rất khéo léo nói.

"Đúng vậy, thế giới đã thay đổi. Quên đi, nhanh lên, quân đội đã ra lệnh không được phép tùy tiện ra vào khu vực an toàn, ta cũng mạo hiểm để cho các ngươi vào."

"Được rồi, lần sau ta phải lấy thêm cho anh một ít! " Vương Triều nói vài lời với viên sĩ quan, rồi đưa Ngô Minh và những người khác vào khu vực an toàn.

Đi qua một con phố, Ngô Minh nhìn thấy một cảnh tượng mà anh khá là hoài niệm, đó không phải là Khu an toàn Vũ Thành hồi đó cũng trông như thế này sao?

Nơi nơi đều là người, bởi vì không có điện nên ven đường nhóm lửa trong thùng xăng, những người mặc quần áo rách rưới từng nhóm ngồi vây quanh ở bên nhau sưởi ấm. Lúc này, trong mắt mọi người vẫn có thể nhìn thấy một chút hy vọng, rõ ràng là không tin thế giới đã thay đổi, càng không tin không có cứu viện, bọn họ tin tưởng chỉ cần sống quá một đoạn gian khổ này thì họ vẫn có thể sống tốt không lo cơm ăn áo mặc.

Chỉ có điều bọn họ hiển nhiên cũng rõ ràng, khả năng này theo thời gian một ngày một trôi qua, sẽ trở nên càng ngày càng xa vời.

Đương nhiên, Ngô Minh cũng biết Trùng nhân chỉ có thể tràn lan ở Vũ Thành, những thành phố và quốc gia khác có lẽ chỉ là không có thông tin mất đi điện lực, cho dù có hỗn loạn cũng sẽ không nghiêm trọng như ở đây.

Nhưng liệu điều đó có thực sự xảy ra?

Ngô Minh nghĩ đến Chiến hạm màu đen đáng sợ, anh không biết gì về thứ này cùng thần thức khủng bố bên trên, ngay cả Ngô Minh cho rằng bản thân nên quen thuộc với 'Đệ nhất nguyên khí thế giới' này, nhưng giờ phút này anh cũng dao động.

Ít nhất là lúc này, Ngô Minh hoàn toàn không hiểu thế giới này.

Vào lúc này, ven đường có người nổi lên xung đột, hai nhóm xảy ra cự cãi, đánh nhau đến chảy máu đầu, một người ngã xuống đất nhưng không ai can ngăn, cả đoạn đường chỉ cách 30 mét có một ít binh lính đang tuần tra, nhưng họ thậm chí không nhìn vào sự tình này.