Ngay khi Ngô Minh đang chuẩn bị kiểm tra các khu vực khác, anh đột nhiên cảm thấy một áp lực từ trên đầu của mình, ngay lập tức Ngô Minh nhìn lên và thấy một cái bóng đen rất lớn xuất hiện ở phía trên những đám mây, bóng đen che lấp bầu trời, giống như một chiến hạm.
Khoảnh khắc tiếp theo, tầng mây bị một tia sáng xé ra một lổ hổng, tia sáng cực nhanh đánh thẳng vào ý thức thể của Ngô Minh, trong nháy mắt, giống như một cú đấm nặng nề, đập nát ý thức thể của Ngô Minh thành từng mảnh.
Vào lúc ý thức tan vỡ, Ngô Minh nhìn thấy một chiếc Chiến hạm màu đen cực lớn, lớn hơn Chiến hạm Nhân Vương Hào của mình ít nhất mười lần.
Và khoảnh khắc tiếp theo, ý thức thể của Ngô Minh đã tan vỡ và biến thành tự do.
Đột nhiên bị công kích khủng bố này làm cho Ngô Minh cũng không kịp đề phòng, anh vội vàng điều khiển ý thức thể trở về bản thể, không ngờ tia sáng bắn ra từ Chiến hạm màu đen lại giống như một con giòi ở trong xương, bám sát không buông. Điều này khiến cho Ngô Minh chấn động, hiển nhiên nếu đối phương tìm được chỗ ẩn nấp của mình thì nhất định sẽ gặp rắc rối lớn, nhưng thần thức bị tổn hại phải lập tức trở về bản thể để tu dưỡng, bằng không thời gian lâu dài e rằng sẽ thực sự tiêu tan.
Đúng lúc này, từ Sách phù triện bản thiếu mà Ngô Minh đang nắm trong lòng bàn tay, một cỗ lực lượng nhẹ nhàng đột nhiên trào ra, lập tức bao phủ ý thức thể của Ngô Minh. "Quái lạ, vừa rồi rõ ràng còn sót lại một chút khí tức, tại sao lại đột nhiên biến mất? Nhưng thôi, chỉ là một Hư linh thể cấp thấp, có thể là tự nhiên sinh ra, lại quá mỏng manh, dễ bị tổn thương, hẳn là đã tiêu tan hết rồi." Một giọng nói cực kỳ cổ xưa phát ra từ Chiến hạm kim loại to lớn. Sau đó tia sáng mạnh mẽ rút đi, tầng mây một lần nữa khép kín, Chiến hạm màu đen cực lớn cũng rời đi.
Và nơi mà chiếc Chiến hạm khổng lồ bằng kim loại này đã đến là phân bộ của Công ty Tinh Hà ở Vũ Thành.
Trong đống đổ nát của Khách sạn Lệ Hoa, ý thức thể của Ngô Minh từ từ tụ lại với nhau như cát mịn rải rác. Chưa đầy một phút, ý thức thể của Ngô Minh tụ hợp lại, vào lúc này, ý thức thể của Ngô Minh lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
“Chính xác thì đó là cái gì?” Ngô Minh tự lẩm bẩm. Vừa rồi có thể nói là cục kỳ nguy hiểm, có thể nói nếu không phải ý thức thể của Ngô Minh rất đặc thù thì vừa rồi đã bị loại công kích đó đánh tiêu tan. Anh chưa từng thấy khí tức cường đại như vậy, thậm chí còn mạnh hơn mình rất nhiều, cho dù là ở trên Chiến hạm to lớn hay là thần thức cường đại xé nát mình đều rất bí ẩn, ít nhất Ngô Minh không thể thăm dò nội tình đối phương. Anh ta có thể chắc chắn, ngay cả trong thời kỳ hoàng kim của mình cũng không có cơ hội chiến thắng tồn tại trong Chiến hạm màu đen.
Không phải là Ngô Minh tự coi thường mình, đó là một sự thật.
“Phương hướng của Chiến hạm màu đen hình như là về phía đông bắc, ở đó có cái gì?” Thời điểm ý thức thể Ngô Minh sụp đổ, anh đã liếc mắt nhìn lần cuối về hướng mà Chiến hạm màu đen đang đi tới.
Hướng đó là gì?
Rất nhanh, Ngô Minh nghĩ đến một khả năng.
“Chẳng lẽ… vì mảnh Thế giới tinh thạch đó mà ra!”
Vẻ mặt của Ngô Minh thay đổi, tuy đây chỉ là suy đoán trong đầu, nhưng sau khi lĩnh ngộ giác quan thứ sáu, phỏng đoán này có thể không hẳn là giả. Là ai? Nhất định là một tồn tại cực kỳ cường đại, ngay cả sức mạnh đỉnh cao của mình trong Nguyên khí thế giới cũng khó có thể sánh bằng, một tồn tại như vậy không có khả năng xuất hiện trên thế giới này.
Nhưng nó đã xảy ra, mà đối phương đi tới chính là vị trí của phân bộ Công ty Tinh Hà, nếu như nói nơi đó có điều gì đặc biệt, thì chỉ có Thế giới tinh thạch to lớn đó.
Đó là lý do tại sao Ngô Minh liên hệ hai bên với nhau, cả hai đều vô cùng thần bí. Mấu chốt nhất là Ngô Minh chú ý tới một chi tiết nhỏ, một số chỗ trên Chiến hạm màu đen có khắc một loại đồ án nào đó, kỳ thực cũng giống như những đồ án mà anh đã từng nhìn thấy trong Thế giới tinh thạch, đó là mấu chốt để Ngô Minh liên hệ cả hai lại với nhau.
Nhưng ngay cả như vậy, Ngô Minh biết bây giờ mình không thể nhúng tay vào chuyện này, bởi vì Chiến hạm màu đen quá mạnh mẽ, thậm chí vừa rồi nếu không phải anh ta lĩnh ngộ linh khí, gột rửa và cường hóa ý thức thể thì đòn tấn công thần thức của đối thủ đủ để oanh sát anh ta.
Có lẽ xét theo tồn tại trên Chiến hạm màu đen, mình, bao gồm cả Nhân loại đều chỉ là con kiến.
Đem tất cả những thứ hỗn độn này vứt ở sau đầu, Ngô Minh cũng tự giễu cười, thầm nghĩ mình lúc trước may mắn không có nghĩ biện pháp lộng đi khối Thế giới tinh thạch kia, bằng không lúc này sẽ phải trực tiếp đối mặt với Chiến hạm màu đen.
Nhưng sau khi suy nghĩ, Giáo sư Từ nói rằng có bảy Thế giới tinh thạch, về cơ bản chúng đều nằm trong tay Công ty Tinh Hà, kết quả là Công ty Tinh Hà sợ rằng sẽ xảy ra xung đột với Chiến hạm màu đen, nhưng theo theo ước tính của Ngô Minh, Công ty Tinh Hà không bao giờ có thể là đối thủ của Chiến hạm màu đen.
Ngô Minh hiện tại đã thu hồi ý thức thể trở lại trong cơ thể, vừa rồi phóng ra thần thức chỉ là vì lĩnh ngộ Linh khí, có được một loại cường hóa, nhưng bây giờ Ngô Minh sắp trở lại với hiện thực.
Anh muốn tiếp tục nắm giữ Linh khí, tinh thông Thuật phù triện.
Không nghi ngờ gì nữa, Sách phù triện bản thiếu này là không bình thường, nếu không phải nhờ sức mạnh kỳ lạ đột nhiên tỏa ra từ cuốn sách vừa rồi, anh ta đã có thể bị tồn tại trên Chiến hạm màu đen phát hiện ra.
Sử dụng thần thức làm mắt, anh ta có thể dễ dàng nhìn thấy mọi thứ ngay cả trong môi trường tối tăm. Vào lúc này, sức mạnh kỳ lạ đó đã biến mất từ lâu, như thể nó chưa từng xuất hiện. Nhắc mới nhớ, Sách phù triện bản thiếu này cũng lạ, trước đây Ngô Minh chịu rất nhiều loại công kích mà vẫn bình yên vô sự, ngay cả ngọn lửa cũng không thể phá hủy nó, hiển nhiên có chất liệu đặc biệt, nếu không nó đã bị thiêu cháy cùng với quần áo trước đây của Ngô Minh rồi.
“Sách phù triện bản thiếu này cũng có bí mật a!” Ngô Minh cố gắng dùng nhiều biện pháp khác nhau để khiến cuốn sách này một lần nữa tỏa ra uy lực vừa rồi, nhưng kết quả vô ích, anh tạm thời chỉ có thể từ bỏ quay sang nghiên cứu Thuật phù triện trên cuốn sách, dĩ nhiên trong mắt Ngô Minh, cuốn sách tưởng chừng bình thường không có gì nổi bật này đã trở thành bảo vật.
Giống như Bí thuật, Thuật phù triện có thể coi là một môn 'khoa học' cực kỳ nghiêm ngặt và kỳ diệu. Tất nhiên, việc vẽ ra những lá bùa đòi hỏi những vật liệu đặc thù và Linh khí cụ thể, lấy lượng Linh khí trong Đệ nhất khí hải của Ngô Minh, chỉ có thể vẽ ra hai đạo bùa phổ thông.
Vốn dĩ, Ngô Minh định ra khỏi đống đổ nát ngay lập tức, nhưng nghĩ Chiến hạm đen đáng sợ vẫn còn đang du đãng bên ngoài liền tạm thời từ bỏ ý định, đợi một đoạn thời gian, chờ đến khi bên ngoài hoàn toàn an toàn lúc đó lại đi ra ngoài cũng không muộn. Tuy rất lo lắng cho Giáo sư Từ và A mỗ, nhưng bây giờ không phải lúc sốt ruột.
An an ổn ổn nghỉ ngơi dưỡng sức, lại chờ thêm mười giờ nữa, Ngô Minh mới mở mắt chuẩn bị rời khỏi đây.
Tuy trong Sách phù triện bản thiếu có Phù triện cấp cao, có thể vẽ Phù triện để đeo hoặc trực tiếp vẽ lên thân thể, có thể dùng Linh khí thôi thúc để tiến hành độn thổ đi trong lòng đất. Nhưng Ngô Minh vừa mới mượn dùng Thuật phù triện không thể vẽ ra lá bùa cao cấp như vậy, và để vẽ ra lá bùa độn thổ thì những tài liệu yêu cầu thì bây giờ Ngô Minh chưa thể thu thập được.
Vì vậy, để thoát khỏi khó khăn, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của cơ thể.
Trước đây Ngô Minh đã từng xem một số bộ phim tài liệu về động đất, trong đó anh đã mô tả kinh nghiệm của mình về cách sống sót nếu bị đè dưới đống đổ nát. Chỉ là những thứ này đều không hữu dụng lắm, ít nhất cũng không thể áp dụng vào tình huống hiện tại, thu dọn phế tích mà khai quật tốt nhất là từ bên ngoài làm, nhưng từ bên trong chưa từng có ai làm được, Ngô Minh chỉ có thể ý nghĩ này mà thôi.
Cũng may thực lực của Ngô Minh rất mạnh, trước khi thần thức bay ra ngoài đã từ bên ngoài nhìn thấy tòa nhà sụp đổ, lại biết chỗ nào yếu hơn nên lúc này mới xác định được phương hướng, xác định phương hướng, trực tiếp theo phương hướng đó bò theo tấm xi măng và dầm thép leo lên.
Khi gặp một khe hở, Ngô Minh chui vào, sau đó dùng lực lượng cánh tay mạnh mẽ của mình để phá chướng ngại vật trước mặt, khi gặp phải chướng ngại vật không thể phá bỏ, anh đã sử dụng dao găm băng để đóng băng tấm xi măng hoặc bức tường, rồi đấm xuyên qua. Tóm lại, Ngô Minh đã mất một khoảng thời gian và đã leo được khoảng cách hơn mười mét.
Lúc này, Ngô Minh tìm thấy một không gian sinh tồn bên cạnh, rộng khoảng ba bốn mét vuông, mà ở nơi đó vẫn còn có người may mắn còn sống sót.
Khi Ngô Minh gỡ phiến đá nặng ít nhất vài trăm kg trèo ra ngoài, cũng đã kinh động người sống sót ở đây, nhưng có lẽ là vì phải vật lộn sinh tồn trong môi trường chật hẹp suốt một tuần nên người sống sót phản ứng vô cùng bình tĩnh, hoặc là có chút chết lặng.
Ngô Minh liếc mắt nhìn đối phương, có thể thấy người sống sót là một phụ nữ, quần áo trên người cô ta rất tả tơi nhưng có thể thấy đó là một chiếc váy dạ hội sang trọng, chẳng qua cô ta đầu bù tóc rối, và bụi từ tòa nhà sụp đổ khiến cho cô ấy bẩn thỉu, biến thành Thổ Hành Tôn.
Rõ ràng là người sống sót thực sự may mắn, trong không gian sống nhỏ bé này có một chiếc tủ lạnh bị hỏng và một chiếc đĩa kim loại để đựng thức ăn trong bữa tiệc, chắc chắn phải có thức ăn trong đó, nhưng mới được một tuần mà người sống sót này đã ăn sạch sành sanh, cả đá và nước trong tủ lạnh cũng hết sạch, trong không gian nhỏ bé này có một mùi hôi thối, đó là mùi phân. Dù sao, đã qua bảy ngày, người ta không thể không bài tiết ra ngoài.
Không thể không nói thời điểm gặp phải tai nạn, tiềm năng của con người sẽ được kích thích lên một tầm cao không thể tưởng tượng được, để tồn tại thì bất cứ ai cũng có thể tạo ra kỳ tích.
Đôi lời: Chương này bắt đầu xuất hiện thêm một thế giới, Thế giới tinh thạch cũng tức là Thế giới chiều không gian thứ hai. Đến đây mình cũng xin nói thêm. Đúng ra phải ghi là Thế giới trong cột tinh thạch, nhưng ghi như vậy thì lại không hay bằng 'Thế giới tinh thạch', nếu mình để là 'Tinh thạch thế giới' cho giống với 'Nguyên khí thế giới' thì nghe có vẻ bị ngược. Còn mình để Nguyên khí thế giới là do có Đệ tứ nguyên khí thế giới, nếu mình ghi là Đệ tứ thế giới nguyên khí thì lại nghe có vẻ không thuận lắm nên mình để Nguyên khí thế giới cho đồng nhất.