Rõ ràng, Trùng nhân này sử dụng phụ nữ của con người làm cơ quan sinh sản, có 4 nữ Trùng nhân như vậy và số Trùng ký sinh trong dạ dày của chúng lên đến hàng trăm con.
Cuối cùng bò ra là một con càng giống một Trùng nhân hơn. Trùng nhân này chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra đã từng là nhân loại, nhưng bây giờ nó đã có đặc trưng của một Trùng tộc, dựa vào các chân và hai cặp Trùng chi, nếu Ngô Minh ở đây thì anh ta có thể phát hiện ra từ khí tức của đối phương đây là Trùng vương mà anh ta gặp phải ở trụ sở dưới lòng đất.
Rõ ràng, Trùng vương này đã thức dậy từ giấc ngủ ban đầu và chính thức bước vào thế giới loài người cùng với đội quân Trùng nhân của mình.
Tàn tích của Khách sạn Lệ Hoa.
Nơi từng là đại diện cho sự sang trọng và hưởng thụ giờ chỉ còn là một đống đổ nát lớn và nhiều mảnh vụn khác nhau. Khói bụi hình thành sau khi tòa nhà sụp đổ từ lâu đã tan đi, bao phủ hàng trăm mét xung quanh với một lớp bụi dày đặc, chỉ có điều không có ai tới cứu viện, cũng không ai chú ý tới Khách sạn Lệ Hoa bị sập, bởi vì so với sự kinh hoàng và hỗn loạn mấy ngày qua, một Khách sạn Lệ Hoa đơn thuần thực sự không là gì cả.
Ở nơi sâu nhất của phế tích, trong không gian nhỏ hẹp, lúc này Ngô Minh chậm rãi mở mắt ra.
Một ngày trước, Ngô Minh lần đầu tiên tỉnh lại, sau khi tỉnh lại lập tức nhớ lại trải nghiệm lần trước, anh hiểu được lần này kẻ địch cực kỳ giảo hoạt, cũng đủ tàn nhẫn, hiển nhiên thiết bị từ tính đó đắt tiền, để đối phó với mình cũng đã toàn lực vận chuyển, hơn nữa nói vứt bỏ liền vứt bỏ. Không riêng gì như thế, đối phương còn thực sự cho nổ tung tòa nhà 30 tầng này. Có thể tưởng tượng, hàng chục nghìn tấn gạch xi măng và các thanh thép khác nhau đã đổ xuống, sợ rằng không ai trong tòa nhà có thể sống sót.
Đây là điên cuồng cỡ nào?
Nhưng tính toán của đối phương vẫn thiếu một chút, bãi đậu xe dưới lòng đất được xây dựng rất kiên cố, cho dù có sập toàn bộ thì cũng chỉ sập hơn phân nửa bãi đậu xe dưới lòng đất, khu vực có Ngô Minh nằm cũng không sập. Điều này cũng cho anh một thời gian để hồi phục, thương thế mà Ngô Minh gặp phải lúc trước quá nghiêm trọng, cho dù lần xuyên qua thông đạo Vòng xoáy bảy màu cũng không nghiêm trọng như lần này.
Cả người xương cốt tan nát, nội tạng vỡ tan, vết thương xuyên thấu ngực và bụng vẫn chưa lành hẳn, có thể nói Ngô Minh chỉ còn một mạng sống mong manh, không thể nào di chuyển và thoát khỏi đây.
Nếu như nói đối phương không cho nổ tung tòa nhà mà cử người tiến vào, thì lần này có lẽ Ngô Minh đã thực sự ngã xuống. Nhưng trước đó Ngô Minh đã khiến đối phương đủ sợ hãi, cho nên đối phương không dám tiến vào mà lựa chọn một nét bút hỏng, đó là cho nổ tung tòa nhà, không nghi ngờ gì nữa, điều này giúp Ngô Minh một thời gian hồi phục.
Hiện tại thương thế của Ngô Minh đã hồi phục bảy tám phần mười dưới khả năng chữa trị và tái tạo mạnh mẽ, thiết bị từ tính ban đầu đã ngừng hoạt động, có điều Ngô Minh cũng không tính lập tức đi ra ngoài.
Mấy lần giao chiến với Công ty Tinh Hà cũng bộc lộ một số điểm yếu. Cận chiến có thể nói là không có khuyết điểm, thậm chí có thể nói kẻ nào đến sẽ chết, nhưng nếu kẻ địch dựa vào hỏa lực tầm xa mạnh mẽ và vũ khí công nghệ cao thì anh ta vẫn không có cách nào chống lại.
Giống như bị máy bay tấn công lần trước, giống như bị nam châm mạnh kéo lần này. Vì vậy, Ngô Minh biết mình phải chuẩn bị một số con bài tẩy khác cho mình.
Không có nguyên khí, Tạp giới không thể sử dụng, thẻ bài không thể sử dụng, ngay cả sủng vật duy nhất là Vu Độc Linh Thiềm cũng bị giết. Hiện giờ, Ngô Minh không có vũ khí nào khác ngoài một con dao găm băng.
Tuy nhiên, Ngô Minh đã có một kế hoạch từ lâu, đó là làm ra phù triện lấy từ Sách phù triện bản thiếu của trăm năm lão quỷ Lão Hắc và Vương Đại sư Vương Nhị Bảo, thuật luyện bùa thích hợp với thế giới không có nguyên khí này. Tuy nhiên, để sử dụng được kỹ năng Thuật phù triện, hai điều kiện tiên quyết phải thành thạo, một là nguyên liệu để làm ra bùa, hai là thành thạo một loại 'khí'.
Loại 'khí' này không phải là nguyên khí, trên Sách phù triện bản thiếu có viết đây là thứ có thể gọi là 'Linh khí', tồn tại trong vạn vật trên thế gian. Vị cường giả sáng tạo Thuật phù triện này có thể cảm nhận được Linh khí tồn tại trong vạn vật, thậm chí cả trong không khí, hấp thụ và sử dụng nó.
Trên Sách phù triện bản thiếu có viết rõ ràng cơ thể con người có thể hấp thu 'Linh khí', tăng cường thân thể, cũng có thể tích trữ Linh khí trong cơ thể, sau đó dùng một phương pháp đặc thù để vẽ 'Phù triện'.
Theo quan điểm của Ngô Minh, đây chỉ đơn giản là một loại Thẻ khác, và nó cổ lão hơn so với nguyên lý của Thẻ.
Tất nhiên, theo quan điểm của Ngô Minh, sự tồn tại của tấm thẻ rất có thể là sản phẩm của một 'thế giới nhân tạo'. Đây là điều mà Ngô Minh đã nghĩ đến sau khi phát hiện ra sự tồn tại của Thế giới chiều không gian thứ hai. Không nghi ngờ chút nào, những thế giới tinh thạch đó không phải trống rỗng sinh ra, hẳn là do người nào đó tạo ra, hơn nữa tuyệt đối không phải Nhân loại, có thể tưởng tượng người có thể tạo ra Nguyên khí thế giới là tồn tại ở cấp độ nào?
Chỉ nghĩ đến câu hỏi này thôi cũng khiến Ngô Minh cảm thấy ớn lạnh sống lưng, chính bởi vì anh đã nhìn thấy quá nhiều thứ, cho nên mới biết hàm nghĩa nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Tuy nhiên, những điều này vẫn còn rất xa vời với Ngô Minh, tất cả những gì anh ấy phải làm lúc này là tập trung cho hiện tại và cải thiện sức mạnh của mình trước.
Trong Sách phù triện bản thiếu viết rất rõ ràng Linh khí tồn tại ở mọi ngóc ngách, ngay cả một hòn đá cũng có Linh khí, nhưng chỉ là nó có bao nhiêu mà thôi. Theo phương pháp được mô tả trong cuốn sách, Ngô Minh ngồi khoanh chân trên mặt đất, ở trong bóng tối cảm ngộ Linh khí.
Đây chắc chắn là một quá trình tốn thời gian, thế nhưng muốn cảm ngộ thành công thì chút thời gian này nhất định phải tiêu hao. Trong Sách phù triện bản thiếu có nói, nín thở ngưng thần, tâm bình khí hòa là tiền đề, vì chỉ bằng cách này mới có thể tĩnh tâm và nâng cao ngũ quan lên cực độ, từ đó kích thích giác quan thứ sáu hay thậm chí là giác quan thứ bảy. Giác quan thứ sáu là Linh cảm, và giác quan thứ bảy xưng là Dự cảm.
Người bình thường chỉ có năm giác quan, và phải mất nhiều năm, thậm chí hàng chục năm luyện tập mới có thể tu luyện đến cực hạn ngũ quan, như vậy mới kích hoạt được giác quan thứ sáu, giống như Đại sư Vương Nhị Bảo đã dày công luyện tập trong hai mươi hay ba mươi năm mới miễn cưỡng cảm ngộ đến một tia Linh khí, vì vậy có thể sử dụng một lá bùa hộ mệnh đơn giản. Nhưng đối với Ngô Minh mà nói, hiển nhiên có thể tiết kiệm thời gian mười mấy năm, bởi vì ngũ quan của Ngô Minh đã đạt đến cực hạn của con người, cho nên muốn lĩnh ngộ Linh cảm của giác quan thứ sáu, nhất định có điều kiện tiên quyết hơn người khác.
Vừa mới tĩnh tọa một ngày, Ngô Minh đã có thể cảm giác được một cỗ Linh khí lơ lửng trên không trung, những Linh khí này cực kỳ bí ẩn, người không có giác quan thứ sáu cũng tuyệt đối không thể phát hiện ra. Phương thức hấp thụ và tích trữ Linh khí cũng rất đơn giản, chỉ cần hít vào bằng miệng rồi nuốt vào bụng, trong Sách phù triện bản thiếu gọi đó là Khí hải. Tuy nhiên trên cơ thể người có hai Khí hải, một là ở bụng dưới, người bình thường chỉ có thể lựa chọn tích trữ Linh khí ở đây gọi là 'Đệ nhị khí hải', ngoài ra còn có một Khí hải khác tồn tại giữa hai lông mày, được gọi là 'Đệ nhất khí hải'.
Trong Sách phù triện bản thiếu có ghi rằng người bình thường chỉ có thể chọn Đệ nhị khí hải, bởi vì Đệ nhất khí hải hơi bất cẩn sẽ khiến người ta mất trí, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nhưng bất kỳ sự vật gì đều có tính hai mặt, bởi vì Đệ nhất khí hải nguy hiểm lớn và khó khăn nên tầng thứ cũng cao, Linh khí tích trữ trong Đệ nhất khí hải có thể dùng linh hoạt, có thể dùng nó để vẽ một số Phù triện cao cấp.
Sự lựa chọn của Ngô Minh tự nhiên là Đệ nhất khí hải, bởi vì ý thức thể của anh ta vô cùng cường đại, cho nên không có khả năng sẽ mất trí, dựa theo phương thức trong Sách phù triện bản thiếu, anh đột nhiên hít vào Linh khí, sau đó tụ hợp vào giữa hai hàng lông mày. Bất chợt, Ngô Minh cảm thấy như một dòng suối mát trút xuống đầu mình.
Cảm giác tuyệt vời đến mức có cảm giác như toàn bộ cơ thể, thậm chí toàn bộ ý thức đã được rửa sạch và thanh lọc một lần. Sau một khắc, Ngô Minh có một luồng kích động, đem ý thức thể đột nhiên lao ra khỏi thân thể của mình. Trong thế giới không có nguyên khí, ý thức thể của Ngô Minh không thể rời khỏi thân thể thời gian dài và khoảng cách xa, hơn nữa sẽ cảm giác được lạnh giá như động băng. Nhưng lần này, Ngô Minh lại không có cảm giác như vậy, ý thức thể của anh lúc này giống như tên lửa, vọt lên trời, xuyên qua phế tích cao hơn mười thước phóng tới bên ngoài, ý thức thể của Ngô Minh tiếp tục bay lên, hướng về phía mặt trời mọc và bay lên độ cao 100 mét so với mặt đất.
Vào lúc này, thông qua thần thức của mình, Ngô Minh có thể quan sát toàn bộ Vũ Thành.
Cảm giác sảng khoái thoải mái khó tả, giống như trở về Nguyên khí thế giới, có thể tùy ý bay lượn, nhưng Ngô Minh nhanh chóng phát hiện ra Vũ Thành lúc này có gì đó không ổn.
Rõ ràng là ban ngày, nhưng theo quan sát nó lại một mảnh yên tĩnh quái dị, trên đường đâu đâu cũng có ô tô, có chiếc đâm vào cột điện, có chiếc lật nhào giữa đường, phía sau còn có một đoàn ô tô xếp hàng dài.
Một cơn gió thổi qua, xốc lên bụi đường và giấy vụn, cả thành phố nhìn qua chính là một mảnh tiêu điều, Ngô Minh cũng thấy rất nhiều máu, nhưng không có thi thể.
Ngay khi thần thức vừa động, ý thức thể của Ngô Minh đã nhanh chóng bay về phía xa, bởi vì anh phát hiện ở góc phố đằng kia có một bóng người lóe lên. Lúc này thần thức Ngô Minh bay tới tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã vượt qua hàng trăm mét, quay một vòng quanh một tòa nhà và phiêu phù trên không, anh vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hai người phía dưới đang trộm một thứ gì đó từ một siêu thị nhỏ với vẻ mặt run rẩy. Nhưng lúc này, một vài bóng dáng đột nhiên lao ra từ một góc của siêu thị nhỏ, Ngô Minh nhìn thoáng qua đã nhận ra, đó là một Trùng nhân.
Giống như những Trùng nhân trong trụ sở dưới lòng đất, miệng, cổ họng và chi trên của chúng đã bị đột biến, chúng có thể bắn một chiếc lưỡi dài có gai để siết cổ địch nhân, và chúng cũng có thể sử dụng chi trên đã biến dị như lưỡi hái để chém địch nhân. Hai người bình thường rõ ràng không phải là đối thủ của Trùng nhân, chỉ chốc lát liền bị giết chết, Trùng nhân gào thét đem hai bộ thi thể tha đi, biến mất ở trong tầm mắt của Ngô Minh.
Ngô Minh sửng sốt một chút, lập tức hiểu được Trùng nhân trong lòng đất đã chui ra, hiển nhiên trong khoảng thời gian anh ở dưới phế tích, ngoại giới đã xảy ra rất nhiều chuyện, đến nỗi ngây người ở phế tích trong bao lâu, Ngô Minh ước tính ít nhất một tuần.
Thậm chí lâu hơn.