“Nói như vậy anh có biện pháp thoát vây?” Đoạn Quốc Nghị hai mắt sáng lên, phải biết tình huống bây giờ sợ là thần tiên có đến cũng vô dụng, bên ngoài nhất định có ngàn quân vây công, còn có vũ khí hạng nặng, pháo binh, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay ra được, càng không cần phải nói còn có người của Công ty Tinh Hà. Mà bọn họ cũng chỉ có sáu người, tính cả người của Lưu Bân uống thuốc cũng không quá 30 người, sao có thể thoát vây thành công?
“Có biện pháp hay không, thử một chút thì biết!” Ngô Minh đương nhiên biết rõ tình hình, có thể cảm giác được nguy cơ càng ngày càng gần, hiển nhiên người bên ngoài sẽ sớm tấn công. Hơn nữa khả năng nhận thức siêu phàm của Ngô Minh cũng có thể mơ hồ nhận ra bên ngoài có rất nhiều sinh vật đã đạt tới gần cấp ba, cộng với vô số quân nhân xạ kích và pháo uy lực. Trong tình huống gần như tuyệt vọng này, nếu chỉ có một mình Ngô Minh thì nhất định có thể một mình rời đi, nhưng nếu đem Thích Đình, Lưu Bân cùng Đoạn Quốc Nghị bọn họ thì tuyệt đối không thể, mà không dẫn bọn họ đi, hiển nhiên cũng không thể, coi như là Đoạn Quốc Nghị thì Ngô Minh cũng rất kính nể anh ta, cũng không muốn anh ta chết ở chỗ này.
Để cứu mọi người, Ngô Minh chỉ có thể nghĩ ra một cách, đó là tạo ra hỗn loạn, đồng thời không thể là hỗn loạn thông thường.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng và tiếng quát tháo, nhưng không nhằm vào nơi này. Ngô Minh sửng sốt một hồi, lập tức biết Nguyệt Ảnh hẳn là nhìn thấy binh lính bên ngoài chuẩn bị tấn công, cho nên mới trì hoãn thời gian cho mình.
Như Ngô Minh đoán, binh lính bên ngoài quả nhiên đang chuẩn bị tấn công, Nguyệt Ảnh ẩn hiện đằng xa đương nhiên nhìn thấy tất cả những điều này, cô biết Ngô Minh đang ở bên trong, bất đắc dĩ, chỉ có thể giương cung bắn tên, bắn chết một số người trông giống như chỉ huy. Chính vì vậy mà cô ấy cũng bị lộ vị trí của mình và bị hàng trăm người tấn công. May mắn thay, Nguyệt Ảnh đã di chuyển ngay lập tức sau khi bắn tên, lúc này mới tránh được một kiếp.
Dưới màn đêm, cũng mang đến cho Nguyệt Anh khả năng ngụy trang tốt, cô ấy mặc một chiếc áo choàng đen, dựa vào thể chất cường tráng hơn người thường gấp hai, ba lần, cô ấy di chuyển rất nhanh. Nhà cửa và cây cối xung quanh khu vực quân sự và cột điện thoại, những thứ này đã trở thành địa điểm để cô ấy xạ kích, mà hầu như mỗi một tiễn cũng có thể mang đi một sinh mệnh.
Vài phút sau, một vài bóng đen đột nhiên lao ra từ khu vực quân sự, và nhanh chóng lao đến vị trí của Nguyệt Ảnh. Cô ta thị lực rất tốt, lập tức phát hiện những bóng đen này, lúc này sững sờ
Rõ ràng những bóng đen này không thể là con người.
Bởi vì con người không có tốc độ đáng kinh ngạc này, lại nhìn kỹ, những cái bóng đó mặc quần áo lính nhưng họ cao hơn, thân thể cường tráng hơn, mỗi người trong tay đều cầm lấy một cây đao.
Đao màu đen, ở trong đêm đen cũng sẽ không tỏa ra ánh sáng, nhưng càng như vậy thì lại càng cảm thấy một luồng sát khí khó tin. Nguyệt Ảnh cũng ngay lập tức cảm nhận được nguy cơ, hiển nhiên là những phi nhân loại này đang tới vì cô ta, nếu họ chiến đấu trong khoảng cách gần, Nguyệt Ảnh sợ rằng ngay cả một trong số chúng cũng không thể đánh lại, nhưng nếu phối hợp với cung tên để mở khoảng cách thì tình hình lại là chuyện khác.
"Nhân Vương, ta chỉ có thể giúp ngài đến một bước này!" Nguyệt Ảnh biết, cô ấy không thể tiếp tục quấy rối đối phương, đây là điều mà Ngô Minh đã căn dặn cô ấy trước đây, tất cả lấy tự thân an toàn làm trọng. Nguyệt Ảnh biết thực lực của Ngô Minh, cho dù những người đó đồng thời tiến công, phối hợp với súng ống cũng tuyệt đối không thể đối phó với anh ta.
Rút ra một mũi tên, Nguyệt Ảnh nhanh chóng dựng cung bắn tên, một đạo hàn quang ở trong màn đêm bắn nhanh ra, một bóng đen cách đó 50 mét lập tức ngã xuống đất, mũi tên hình tam giác làm bằng thép hợp kim có lực xuyên thấu cực kỳ mạnh, ngay cả áo chống đạn cũng có thể trực tiếp bắn xuyên qua, mũi tên này Nguyệt Anh trực tiếp bắn thủng đầu đối phương, cho dù lợi hại đến đâu cũng chỉ có một con đường chết.
Sau một khắc, Nguyệt Ảnh từ một chỗ nóc nhà nhảy xuống, nhanh chóng rút đi, đồng thời không ngừng rút cung và bắn tên, giết chết từng bóng đen đang đuổi theo cô từng người một.
Trong tòa nhà thí nghiệm, Ngô Minh đã hạ quyết tâm
Một mình anh ta không thể chống lại nhiều người như vậy, ngay cả khi có thêm Vu Độc Linh Thiềm cũng không được, nhưng may mắn thay, Ngô Minh đã nghĩ ra cách tạo ra sự hỗn loạn khổng lồ. Mặc dù làm như vậy sẽ để lại di chứng rất lớn và thậm chí là hậu quả không thể lường trước được, nhưng Ngô Minh đã không còn lựa chọn nào khác.
Để tự cứu mình, cho dù có tạo ra hỗn loạn lớn cũng sẽ không tiếc. Ngay lập tức Ngô Minh lấy từ trong túi ra ba chiếc hộp kim loại.
Đây là Phục chế phẩm của các thẻ trong Thế giới chiều không gian thứ hai được mang ra từ trụ sở dưới lòng đất. Ban đầu chúng không có bất kỳ giá trị nào, nhưng chỉ cần máu của Ngô Minh được nhỏ vào là nó có thể sản sinh hiệu quả khủng bố.
Đó chính là để nó thực sự kích hoạt và triệu hồi các phép thuật và sinh vật đáng sợ.
"Chuẩn bị kỹ càng, một lúc xuất hiện hỗn loạn thì các ngươi lập tức rời đi, ta sẽ đoạn hậu phía sau giúp các ngươi, nhớ đừng ngoảnh lại, đừng chần chờ! " Ngô Minh ra lệnh, Đoạn Quốc Nghị gật gật đầu, Thích Đình muốn nói cái gì nhưng lại có chút do dự.
Ngô Minh biết không còn thời gian, kế tiếp liền cầm ba cái hộp kim loại, cắt ngón tay nhỏ máu vào trong ba hộp kim loại đó. Giây phút tiếp theo, Ngô Minh lao ra ngoài cửa sổ và ném ba hộp kim loại đã phát ra ánh sáng ra ngoài.
Vốn dĩ, Ngô Minh có thể dùng hộp kim loại kích hoạt để thu Thẻ nguyên khí vào lúc này, nhưng trong trường hợp đó anh ta sẽ không thể gây ra sự hỗn loạn lớn nhất cho những người bên ngoài. Trước mắt tình thế nguy cấp, hộp kim loại chỉ có kích hoạt trong vòng vây địch nhân mới có thể tạo ra sự hỗn loạn lớn nhất, vì vậy Thẻ nguyên khí hoặc thứ gì đó chỉ có thể tạm thời bị bỏ qua.
Vào thời khắc mấu chốt, Ngô Minh tự nhiên là có thể phân rõ được nặng nhẹ.
Ba hộp kim loại chia làm ba hướng, xuyên qua tấm kính nhanh chóng bay xa hàng trăm mét rồi rơi vào đám người bên ngoài, trước khi những người bên ngoài kịp phản ứng, ba hộp kim loại đã được phân biệt kích hoạt.
Bang, bang, bang!
Ba luồng khói bốc lên trời lập tức khiến binh lính bên ngoài giật mình, phản ứng đầu tiên của viên chỉ huy là một quả lựu đạn, nhưng hắn ta sớm phát hiện ra ngoài làn khói ra không có tác dụng nổ tung nào khác.
"Không phải lựu đạn, cũng còn tốt..." Một viên chỉ huy nói, nhưng hắn còn chưa kịp hoàn hồn, nỗi kinh hoàng và sự hỗn loạn thực sự chỉ mới bắt đầu.
Trong làn khói, một bóng đen cực lớn đột nhiên xuất hiện, có kích thước bằng một chiếc xe tải nhỏ, một mũi nhọn dài hai mét và cực kỳ sắc bén nhô ra từ trong sương mù trực tiếp xuyên thủng một người lính, sau đó kéo vào trong màn sương mù dày đặc, tiếng hét của những người lính kéo dài trong một giây rồi dừng lại đột ngột, tất cả chỉ còn lại là âm thanh kinh hoàng của chân tay bị bẻ gãy và tiếng nhai thịt rôm rốp.
“Bắn!” Một sĩ quan sắc mặt tái nhợt chung quanh lập tức rống lên, lập tức vô số súng nhắm vào bóng đen bắt đầu phun đạn. Lúc này, từ một làn khói khác, hàng chục con quái vật xấu xí cầm chùy trên tay lao ra, những con quái vật này có đôi mắt đỏ ngầu và điên cuồng, thoạt nhìn thì đường nét khuôn mặt không giống người, tai to và nhọn, miệng đầy răng nanh, thân mặc áo giáp bằng gỗ và da thú, chiều cao hơn 2,5 mét, tốc độ cực nhanh lao thẳng vào đám binh lính xung quanh, một người lính vừa nã một phát súng liền bị Lang nha bổng to lớn đập thành thịt nát.
Những gì xuất hiện trong làn khói thứ ba là một nhóm quái vật biết bay. Tổng cộng có hơn chục quái vật biết bay, chúng có kích thước bằng những đứa trẻ bảy hoặc tám tuổi, trông chúng hơi giống người nhưng cánh tay của chúng lại là một một đôi cánh đen như quạ, móng vuốt giống như đại bàng, to lớn, sắc bén vô cùng, trên người có lông vũ nhưng khuôn mặt lại xinh đẹp lạ thường. Những con quái vật này thậm chí còn đáng sợ hơn những kẻ cầm Lang nha bổng, chúng nhanh hơn và có thể bay, đôi móng vuốt đại bàng đó có thể xé toạc lồng ngực của một người lính và xé nát các cơ quan nội tạng và trái tim của hắn với mỗi cú đánh.
Và điều kinh hoàng nhất chính là con quái vật đầu tiên trong làn khói, nó là con đầu tiên bị tấn công, tuy nhiên dưới sức công kích của vô số viên đạn mà hình bóng trong làn khói vẫn bất động như núi, tựa hồ công kích đối với nó hoàn toàn không hiệu quả. Sau một khắc, cái bóng đen to lớn này bỗng nhiên giơ lên chi trước hình lưỡi liềm to lớn, sau đó nặng nề nện xuống đất.
Khoảnh khắc tiếp theo, trong một khu vực rộng hơn 30 mét phía trước và 5 mét chiều rộng, vô số chiếc gai dài một mét lập tức đâm xuyên lên mặt đất.
Những chiếc gai trông giống như được làm từ một loại sừng nào đó, tương tự như chất liệu của sừng ngà voi, nhưng rõ ràng là cứng và sắc hơn.
Tại khu vực này, hơn 40 binh lính cũng như một chiếc ô tô, trong chốc lát đã bị đâm nghìn nhát, thậm chí có người bị đâm nát cả chân tay, nội tạng vương vãi khắp nơi. Bốn mươi binh sĩ chết ngay lập tức, chiếc xe cũng trực tiếp bị phá hủy, và xăng trong thùng nhiên liệu chảy ra khắp nơi.
Lần này trực tiếp làm cho mọi người choáng váng, ngay sau đó sương mù tan đi, cái bóng hiện rõ bộ mặt thật của nó.
Đây là một con bọ có kích thước bằng một chiếc xe tải, có sáu chân bọ thô to, các chi giống như cánh tay phía trước uốn cong làm ba đoạn, đầu cực kỳ sắc nhọn, lúc này thậm chí còn có một tia sáng nhàn nhạt.
Vỏ của con quái vật bọ khổng lồ này cực kỳ cứng như thép, đạn bắn vào không có tác dụng gì, tối đa chỉ để lại những vết xước rất nhỏ.
Nhìn thấy con bọ khổng lồ này, tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt không tin, còn ở khu vực an toàn phía sau, một số giám đốc cấp cao của Công ty Tinh Hà được đông đảo binh lính bảo vệ, cũng bị chấn động.
"Đây... đây là con Bọ tử thần khổng lồ trong thế giới chiều không gian thứ hai, còn có các chiến binh tộc Man Chùy, những Nhân Thân Ưng Thú, Chúa ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Là người đó, chuyện này là tối mật của công ty, máu của người đó có thể kích hoạt các Phục chế phẩm do chúng ta tạo ra và khiến họ thực sự xuất hiện trên thế giới này. Nói như thế, người đột nhập khu quân sự lần này chính là người đó, lập tức hạ lệnh, tuyệt đối không được để người bên trong chạy thoát, nhớ kỹ, một người cũng không được!” Một tên Giám đốc khác lúc này gầm lên, nhưng mệnh lệnh của hắn hiện tại khó mà thi hành.