Mặc dù Ngô Minh có thể hiểu được mật văn của cuốn sách cổ này, nhưng thành thật mà nói, rất khó để thực sự hiểu được ý nghĩa chân chính trên đó, tất cả chỉ là mô tả về các loại bùa chú khác nhau, và mấu chốt nằm ở chất liệu và vận dụng 'khí'.
Cái gì là khí?
Sách cổ giải thích có thể hiểu là thứ tương tự như nguyên khí, được người viết sách cổ này tạo ra và dùng để thay thế nguyên khí trong thế giới không có nguyên khí này.
Thứ được gọi đơn giản là 'Khí' này, chọn vật liệu chính xác, phác thảo các văn tự phức tạp lên lá bùa, sau đó bổ sung 'Khí', thì lá bùa có thể phát huy tác dụng.
Tuy nhiên, có hàng trăm loại bùa chú được mô tả trong quyển sách cổ tàn thiên, nhưng chỉ có hơn 30 loại bùa chú được ghi lại trong quyển sách và mỗi loại có tác dụng khác nhau. Có điều Ngô Minh hiện tại không có nắm giữ 'Khí', không cách nào chế tác Phù triện, nhưng cũng là có thể xem hiểu mật văn, biết công hiệu của tấm bùa chú.
Phải nói tác dụng của bùa chú cũng gần giống như Thẻ bài, có loại trông yếu ớt, không có tác dụng gì thực chất, ví dụ như bùa chú có tác dụng 'Xua tan âm khí' chỉ có thể bảo vệ sức khỏe và tuổi thọ của con người. Nhưng một số loại bùa chú đều cực kỳ mạnh mẽ, giống như 'Thiên lôi phù triện', có sức tấn công mạnh nhất trong số hơn 30 loại bùa chú, giống như Thẻ phép Lôi hệ, nó có thể dẫn một đạo Thiên lôi hạ xuống đánh chết địch nhân, uy lực của Thiên lôi này được ghi chép trong sách cổ lại là nói cực kỳ khoa trương, đó chính là bốn chữ.
Lôi lạc vô sinh!
Ý nghĩa rất đơn giản, phàm là mục tiêu bị 'Thiên lôi phù triện' này oanh trúng, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ngô Minh cảm thấy ngay cả một thẻ phép cấp sáu cũng không thể trăm phần trăm đánh chết đối thủ, vì vậy Ngô Minh cảm thấy mô tả trong cuốn sách cổ này hơi phóng đại. Nhưng hiển nhiên, Ngô Minh có hứng thú với lá bùa này. Trong thế giới không có nguyên khí này, hoặc là cực kỳ khó có được nguyên khí, Ngô Minh thiếu thủ đoạn tấn công mạnh mẽ. Rõ ràng là không thể đối phó với mọi tình huống chỉ dựa vào man lực thuần túy, sự xuất hiện của lá bùa vào lúc này chắc chắn sẽ lấp đầy một khoảng trống.
Ngô Minh đang đắm chìm trong cuốn sách cổ, hoàn toàn không để ý đến thời gian trôi qua, khi Từ Tử Hạo ở trên giường bên cạnh, tức là A mỗ, kêu một tiếng, Ngô Minh đã tỉnh táo trở lại.
Lúc này, bên ngoài trời vẫn tối đen như mực, nhìn thời gian đã trôi qua hơn sáu giờ, mà trong khoảng thời gian này, Lão Hắc và Vương Nhị Bảo Vương Đại Sư cơ linh vẫn cung cung kính kính đứng ở nơi đó.
Lão Hắc thì còn nói được, còn Vương Nhị Bảo kia thì lại thú vị, có thể nhanh như vậy liền mượn gió bẻ măng, cũng tuyệt đối là một nhân tài, điều này khiến Ngô Minh nghĩ ngay đến Triệu Văn Ba, hai người này vẫn có rất nhiều điểm chung.
Nhưng đây không phải là điều mà Ngô Minh chú ý đến, bây giờ anh ta đang chú ý đến A mỗ đang thức tỉnh.
Đem sách cổ trước tiên thu lại cẩn thận, Ngô Minh đứng dậy và nhìn A mỗ trên giường đang từ từ tỉnh dậy. Chỉ là lúc này, ánh mắt của hắn không còn bối rối như lần đầu gặp gỡ Ngô Minh, thay vào đó là ánh mắt lộ ra một chút ánh sáng xanh lam, khi nhìn kỹ hơn, đồng tử của hắn liền chuyển sang màu xanh lam, vô cùng sáng sủa, càng thêm sắc bén.
Ngay sau đó, cậu nhìn thấy những người trong phòng.
Trong đó bắt mắt nhất không thể nghi ngờ chính là Lão Hắc. Dù sao ai nhìn thấy bóng đen lơ lửng trên không trung đều sẽ giật mình, nhưng mà Từ Tử Hạo tuổi còn nhỏ này lại không chút nào sợ hãi, chỉ là liếc mắt nhìn liền không quan tâm dời ánh mắt đi, Vương Nhị Bảo trực tiếp bị cậu bỏ quên, sau một khắc, con mắt của cậu ta nhìn thấy Ngô Minh.
Trong chốc lát, hai mắt Từ Tử Hạo bắn ra một tia sáng, vẻ mặt lập tức trở nên hưng phấn, sau đó từ trên giường nhảy xuống, nhào vào trong vòng tay của Ngô Minh.
"A Mỗ, A Mỗ!" Cậu bé trông chỉ mới năm sáu tuổi treo trên người Ngô Minh như một con gấu túi, như thể gặp lại người thân đã lâu không gặp, đối với Ngô Minh tràn đầy quyến luyến.
Cảnh tượng này đã được Lão Hạc và Vương Nhị Bảo nhìn thấy trong mắt, nhưng lại là một cảnh tượng khác, hiển nhiên này một người một quỷ lúc này mới phản ứng lại, chẳng trách đối phương không muốn trừ quỷ, hóa ra là quỷ và người này quen biết nhau. Đương nhiên bây giờ bọn họ không dám nói nhảm, chỉ có thể thành thành thật thật chờ ở một bên.
“A mỗ, bây giờ cậu đã hợp nhất với ý thức của Từ Tử Hạo rồi, cậu chắc có thể nói được rồi!” Ngô Minh vỗ vai A mỗ nói, người sau có vẻ khó hiểu, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, ngờ vực nói: “Chủ nhân, tôi cảm thấy như tôi đã có một giấc mơ. Ngày đó A mỗ chỉ muốn lấy lại Đệ nhất nguyên huyết cho cậu chủ, về sau A mỗ bị một luồng sáng nhiều màu hút đi, sau đó liền bắt đầu nằm mơ, mơ thấy mình trở thành người khác... "
Ngô Minh đương nhiên biết nghi hoặc của A mỗ lúc này, dù sao đây cũng là hai ý thức. Lúc này, khi bọn họ hợp nhất thành một người, lúc đầu nhất định sẽ có chút hoang mang, nhưng chỉ cần thời gian trôi qua thì hai người sẽ thật sự trở thành một người. A mỗ là Từ Tử Hạo, Từ Tử Hạo là A mỗ.
Có lẽ đã nghe thấy tiếng động, hai vợ chồng Từ Thiên Minh đang lo lắng chờ đợi bên ngoài rốt cuộc không nhịn được chạy vào. Vừa bước vào phòng, họ đã thấy con trai mình đang nằm nhoài trên người của Ngô Minh.
“Tử Hạo, con tỉnh rồi à?”
“Con trai yêu của mẹ, con tỉnh rồi, con có biết là làm bố mẹ sợ chết khiếp không!”
Vợ chồng định chạy lại ôm con trai thì A mỗ đã lộ ra một tia nghi hoặc, một tia thân thiết, còn có một tia do dự.
Ngay lập tức, Ngô Minh vỗ vai A mỗ và nói nhỏ: “A mỗ, họ là cha mẹ của cậu, đi nói chuyện với họ đi!”
Rõ ràng lúc này ý thức của Từ Tử Hạo cũng đã thể hiện ra ngoài, A mỗ cũng có chút thấp thỏm chạy tới, nhất thời người một nhà đoàn tụ, có thể nói là khá cảm động.
“Con trai, mắt của con bị sao vậy?” Lúc này Thục Phân cẩn thận mới phát hiện ra vấn đề, lập tức lớn tiếng hỏi.
Đây quả thực là một vấn đề, rốt cuộc rất khó để biện minh cho đôi mắt xanh như vậy, nhưng Ngô Minh cũng có biện pháp, bởi vì sẽ có người giải thích cho A mỗ thay anh ta.
Liếc nhìn Lão Hắc, Lão Hắc lập tức rùng mình và hiểu ý của Ngô Minh, Lão Hắc lúc này lại ho khan, giả vờ thần bí nói: "Ta đã khu quỷ thành công, nhưng vì chuyện này mà để đồng tử của cậu bé thay đổi màu sắc. Nhưng không sao, sự thay đổi này là có lợi, sau khi có được đôi mắt này, sau này cậu bé sẽ có thể tru tà bất xâm..."
Lão Hắc đã sống mấy trăm năm, bản lãnh thật sự không học được bao nhiêu, nhưng khả năng lừa gạt người và chuyện nhảm nhí là hạng nhất nên bắt đầu nói nhảm nhí ngay lập tức. Vương Nhị Bảo phản ứng lập tức vội vàng cùng nhau lừa gạt, cuối cùng Vương Nhị Bảo vuốt râu dê trên cằm, lắc đầu nói: "Tiện nghi cho các ngươi rồi, loại thuật thay đổi đồng tử này không phải Tổ sư gia dễ dàng sử dụng, với đôi đồng tử xanh biếc này, đứa nhỏ này về sau có thể nói là bách tà bất xâm, tương lai không thể hạn lượng a!”
Với lời giải thích của Vương Đại sư, mặc dù vợ chồng Từ Thiên Minh vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng họ đã không còn để ý đến ánh mắt của Từ Tử Hạo, họ sợ nhất chình là con mình có vấn đề, nên đã hỏi một số điều bí mật, do đã hợp nhất với Từ Tử Hạo nên câu trả lời của A mỗ trôi chảy, và ngay lập tức cả hai không còn nghi ngờ gì nữa, đã trăm phần trăm xác định đây chính là con trai của bọn họ.
Sự tình chấm dứt đến đây cũng coi như là đều đại hoan hỉ, Ngô Minh không muốn làm xáo trộn cuộc sống bình thường của vợ chồng Từ Thiên Minh, Hiện tại A mỗ đã tỉnh lại nên tạm thời có thể ở lại đây, dù sao đây cũng là nhà của cậu ta, A mỗ cảm thấy tình yêu thương của cha mẹ như thế này cũng là một điều tốt.
Đi ra khỏi phòng, đôi tình nhân ở bên ngoài rõ ràng không biết chuyện gì đang xảy ra, họ không hiểu tại sao Ngô Minh lại ra khỏi căn phòng đó, và điều càng không rõ ràng là tại sao Vương Đại sư, thậm chí là Tổ sư gia của Vương Đại sư lại có vẻ rất cung kính với Ngô Minh đó.
Lúc này, Lão Hắc đã lén lút truyền lời cho Ngô Minh: "Tiền bối, tôi phải trở về bình tro cốt để nghỉ ngơi. Ở bên ngoài liên tục sẽ tổn hại đến Linh thể của tôi, có điều ngài có bất cứ phân phó nào cũng có thể triệu hoán tôi, Lão Hắc sẽ đến ngay lập tức."
Hiển nhiên, hiện tại Lão Hắc đã thần phục với Ngô Minh, coi như phải đi về cũng cần phải xin chỉ thị trước tiên. Ngô Minh để lại một luồng thần thức trong cơ thể đối phương, tự nhiên không sợ đối phương phản bội, vì vậy liền gật đầu đồng ý.
Ngay lập tức, Lão Hắc coi như được đại xá, hắn lại lén cúi đầu trước Ngô Minh, rồi bay ra ngoài vẫy tay với mọi người, hóa thành một đám sương mù đen và chui vào trong bình. Lão Hắc không có ở đó, Vương Nhị Bảo cũng không có thở phào nhẹ nhõm, bởi vì Lão Hắc truyền cho lão một câu khi vào trong bình.
“Người này là tiền bối của ta, nhớ lấy không thể chậm trễ!”
Trên thực tế coi như là Lão Hắc không nói lời nào, Vương Nhị Bảo cũng biết mình phải làm gì, lúc này liền hạ lệnh cho đồng tử thu thập những đồ vật lừa gạt đó, còn lão lại đi tới trước mặt Ngô Minh, rất cung kính nói: "Ngô tiên sinh, tiếp theo ngài còn cần làm gì xin cứ việc phân phó là tốt rồi!"
Lần này, đôi tiểu tình nhân, bao gồm cả vợ chồng Từ Thiên Minh cũng nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tưởng tượng nhìn Vương đại sư. Phải biết Vương đại sư này ngày thường chính là người lỗ mũi hếch lên trời, xưa nay chưa từng có vẻ mặt ôn hòa với người khác, kiêu ngạo tận trời. Thế nhưng giờ khắc này lại ăn nói khép nép với một người như vậy, thật sự vượt xa hiểu biết của họ vào lúc này.
Tất cả mọi người đều không biết, lúc này Vương Đại sư đang có ý khác, tuy rằng thể diện trong mắt lão rất quan trọng, nhưng so với người chống lưng thì vẫn còn kém xa. Hiển nhiên, thanh niên tên Ngô Minh này hậu thuẫn còn mạnh hơn cả Tổ sư gia của lão, cơ hội nịnh nọt như thế này nếu lão bỏ lỡ, thì lão sẽ không còn là Vương Đại sư nữa.
Ngô Minh lắc đầu, chỉ là lạnh nhạt nói: “Không phải việc của ngươi, trở về đi thôi!”
Giọng điệu đó quả thật là giọng điệu của trưởng bối đối với vãn bối, của cấp trên đối với cấp dưới, nhưng Vương Đại sư vẫn thập phần hưởng thụ, cúi người hành lễ mới chịu dẫn người rồi đi.
Lúc này, đèn trong phòng khách đột nhiên tắt ngấm, bởi vì đã bảy tám giờ tối nên cả căn phòng phút chốc vô cùng tối tăm.
"Tại sao lại cúp điện? Ta đi tìm đèn pin!" Từ Thiên Minh nói xong liền đi tìm đèn pin, những người khác cũng không coi trọng việc cúp điện, ngoại trừ Ngô Minh, trong lòng ẩn ẩn có cảm giác điềm xấu.
Ngay lập tức Ngô Minh bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, lông mày nhíu lại, những tòa nhà dân cư khác xung quanh anh cũng đồng thời trở nên tối sầm, bao gồm cả đèn đường và nội thành xa hơn.