Nếu như không gặp phải Ngô Minh, nói không chừng một tia ý thức của A mỗ đã bị Bóng đen nuốt chửng, suy cho cùng, ý thức của A mỗ hoàn toàn là một người ngoại lai, một linh hồn đã xâm nhập vào ý thức của Từ Tử Hạo, chỉ có điều A Mỗ không phải muốn phụ thể đoạt xác mà là dung hợp ý thức, bên trong ta có ngươi, bên trong ngươi có ta.
Tất nhiên, ngay cả khi A mỗ muốn chiếm hữu cơ thể thì Ngô Minh cũng sẽ không để bất cứ ai quấy rầy A mỗ.
Bây giờ Ngô Minh muốn giết Bóng đen này có thể nói chỉ là trong nháy mắt, xét về trên đẳng cấp ý thức thể thì Bóng đen kém Ngô Minh mười vạn tám ngàn dặm, nhưng anh không giết chết Bóng đen này. Ở thế giới không có nguyên khí như thế này, Quỷ hồn cùng Linh thể đều chỉ tồn tại trong truyền thuyết, tuyệt đối xem như là vật hi hữu. Hơn nữa, Ngô Minh cũng muốn biết, ngay từ đầu lão đạo tạo ra Bóng đen này đã dùng phương pháp nào để tạo ra Quỷ hồn giống như cách Nguyên khí thế giới sử dụng nguyên khí để tạo ra sinh vật
Vì vậy Ngô Minh định thả đối phương đi, nhưng anh ta tách ra một tia thần thức lẫn vào trong Linh thể Quỷ hồn, tương đương với khống chế đối phương, nếu Ngô Minh muốn, bất kể đối phương ở đâu thì anh ta đều có thể dựa vào một tia thần thức đó trực tiếp giết chết Bóng đen.
Bóng đen lấy lại tự do hiển nhiên vô cùng kinh hãi, nó biết rõ Ngô Minh đã làm gì nhưng không thể chống cự. Đối với nó, ý thức thể của Ngô Minh cao hơn nhiều so với Linh thể của nó. Nếu như nó là một tồn tại Quỷ hồn trăm năm, thì ý thức thể của Ngô Minh giống như một lão quỷ sống qua ngàn năm.
Vì thế dưới tình huống như vậy, Bóng đen hoàn toàn không thể chống lại Ngô Minh, sau khi bị Ngô Minh đuổi ra khỏi không gian thần thức, gia hỏa này liền đàng hoàng phiêu đãng ở một bên.
Lúc này, Vương Đại sư và những người khác ở ngoài cửa hiển nhiên phát hiện Ngô Minh 'biến mất', lúc này mới lên tiếng hỏi dò: "Tổ sư gia, bên trong không sao chứ? Người đó vừa đi vào sao?"
Bóng đen nhìn Ngô Minh một chút, nhìn thấy Ngô Minh làm một thủ thế, mới lên tiếng nói: "Không có chuyện gì. Vị tiên sinh kia... đến đây để giúp ta đuổi ác linh, được rồi, ta muốn loại bỏ ác linh, các ngươi không cần nhiều lời nhiều lời nữa.”
Nghe xong lời này, Vương Đại sư cùng những người khác ở bên ngoài tự nhiên không dám nói nữa.
Ngô Minh ngồi bên cạnh giường, trước tiên kiểm tra tình hình của A mỗ, hiển nhiên là quá trình dung hợp ý thức của A mỗ đã đến giai đoạn cuối, vài tiếng nữa sẽ kết thúc, lúc đó A mỗ sẽ giống như Thiết Mâu và Nguyệt Ảnh, khôi phục hoàn toàn bộ ký ức ban đầu.
Khoảng thời gian này, Ngô Minh dự định chờ ở chỗ này, dù sao thì anh ta cũng không muốn A mỗ xảy ra chuyện gì.
Bóng đen vẫn cúi đầu đứng trước mặt anh, Ngô Minh không để nó nói chuyện, nó tự nhiên rắm cũng không phóng một cái. Theo suy đoán của Bóng đen, người trước mặt chắc chỉ là một quỷ xui xẻo bị phụ thể. Bởi vì nó đã nhìn thấy thần thức của đối phương, thực sự là một ý thức thể mạnh mẽ mà chỉ có một lão quỷ ngàn tuổi mới có thể sở hữu được. Hẳn là một tồn tại cấp Quỷ vương ngàn năm cường đại, chiếm được thân thể của người này, hay vì tính mạng của mình bây giờ nằm trong tay đối phương, vì lẽ đó biểu hiện cực kỳ cung kính.
Sau một khoảng thời gian im lặng. Ngô Minh liếc nhìn Bóng đen, lớn tiếng hỏi: “Ngươi có tên không?”
“Không… không, còn xin tiền bối ban cho ta tên!” Đương nhiên, Bóng đen sẽ không còn gọi mình là Tổ sư gia, ở trước mặt Ngô Minh, nó chỉ có thể ra vẻ đáng thương.
"Vậy ta gọi ngươi Lão Hắc đi, ta đọc được vài thứ từ trí nhớ của ngươi, đó là một cuốn sách. Nó vốn thuộc về chủ nhân trước đây của ngươi, sau đó lại rơi vào trong tay của Vương Đại sư, đó là sách gì?" Ngô Minh lên tiếng hỏi, từ trong ký ức của Bóng đen Ngô Minh thấy được rất nhiều ký ức về cuốn sách này, xen lẫn trong đó là nỗi sợ hãi của Bóng đen. Hơn nữa Vương Đại sư có thể gặp được Bóng đen cũng có liên quan đến quyển sách này, nhưng trong trí nhớ của Bóng đen cũng không có thêm gì nữa, hơn nữa Ngô Minh đọc trí nhớ thật ra cũng không mạch lạc, giống như một đoạn cách một đoạn, trong đó cũng có rất nhiều chỗ trống, bởi vì hiếu kỳ, Ngô Minh mới lên tiếng hỏi.
Nghe được lời nói của Ngô Minh, Bóng đen lập tức rùng mình, tuy trước đó đã nghi ngờ đối phương có khả năng nhìn thấu trí nhớ của mình, nhưng thật sự xác thực điều này vẫn khiến cho Bóng đen vô cùng sợ hãi. Phải biết việc tìm kiếm trí nhớ ý thức thì chắc chắn không phải là một việc dễ dàng, ít nhất là nó không làm được, nếu như mạnh mẽ tìm tòi trí nhớ, toàn ý thức thể của nó sẽ sụp đổ.
Ngay lập tức, Bóng đen càng thêm kiêng kỵ và cung kính đối với Ngô Minh.
"Tiền bối, quả thật có một cuốn sách như vậy, thuộc sở hữu của chủ nhân đầu tiên của tôi. Đó là một quyển sách cổ tàn thiên (không đầy đủ), ghi lại một số đạo bùa. Tôi không có xem qua, vì tôi không thể đọc được chữ trên sách cổ. Dường như không có Linh thể nào có thể chạm vào sách cổ, hiện tại quyển sách cổ này đang ở trong tay Vương Nhị Bảo, nếu ngài muốn, tôi liền kêu hắn mang tới!” Hắc Ưng cung kính nói.
“Vương Nhị Bảo?” Ngô Minh sửng sốt, nhưng anh nhanh chóng nhận ra đây là tên thật của Vương Đại sư đó.
Ngô Minh lập tức gật đầu, Bóng đen nhìn thấy lập tức hướng về phía bên ngoài quát: “Nhị Bảo, mau chóng đem sách cổ phù triện mang tới đây."
Vương Đại sư bên ngoài hiển nhiên có chút sững sờ: “Tổ sư gia, ngài đây là……”
"Bảo ngươi thì ngươi liền làm đi, nói nhảm gì đó?" Bóng đen cuống lên, thầm mắng Vương Nhị Bảo, nó biết mạng nhỏ hiện tại của mình đều nằm trong tay người khác, nhân gia một khi không cao hứng, có lẽ liền diệt sát mình ngay.
Nghe thấy Bóng đen tức giận, Vương Đại sư ở bên ngoài khó hiểu nhưng cũng không dám chậm trễ, vội vàng lui về phía sau, từ trong két lấy ra một cái hộp, cầm cái hộp trong tay trở lại.
"Tổ sư gia, đồ vật mang tới, ngài xem..." Vương Đại sư cung kính nói ở ngoài cửa.
“Mang vào đi, chỉ một mình ngươi, những người khác không cho phép đi vào!" Giọng của Bóng đen vang lên, Vương Đại sư chỉ có thể là nâng hộp đẩy cửa mà vào.
Vừa bước vào phòng, Vương Đại sư đã nhìn thấy Ngô Minh đang ngồi khoanh chân trên ghế, Tổ sư gia của mình thì khom người nghiêm chỉnh đứng ở một bên.
Vương Đại sư hiển nhiên không phản ứng lại, vội vàng hỏi: "Tổ sư gia, hắn đây là..."
“Ngươi nói nhảm gì đó, đưa đồ cho ta!” Lúc này, Lão Hắc vươn móng vuốt ra trực tiếp đoạt lấy hộp gỗ từ trong tay của Vương Đại sư đi tới, sau đó cúi người chắp tay trước mặt Ngô Minh.
“Tiền bối, đã mang đồ đến rồi!”
Nhìn thấy cảnh này, cằm của Vương Nhị Bảo suýt chút nữa đã rơi xuống đất, điều này vượt xa dự liệu của lão ta, phải biết lão hiểu rõ năng lực của vị Tổ sư gia này hơn ai hết, đó là Quỷ vương trăm năm hàng thật giá thật. Vương Nhị Bảo khi còn nhỏ đã theo chân các đạo sĩ già trong làng, kiếm sống bằng nghề giúp người siêu độ cùng làm việc tang lễ, sau đó nhờ cơ duyên ở trong một đạo quán cũ nát tìm được một quyển sách cổ, nhờ vậy mà đã tìm thấy Lão Hắc bị chôn trong bãi tha ma, tức là bình tro cốt của Lão Hắc.
Lúc đầu, sau khi Lão Hắc xuất hiện, suýt chút nữa đã dọa chết Vương Nhị Bảo, Lão Hắc cũng không có giết lão, cho nên Vương Nhị Bảo gọi Lão Hắc là Tổ sư gia. Dựa vào thủ đoạn của Lão Hắc, ngược lại đúng là lăn lộn vui vẻ sung sướng, ở trong thành phố mua nhà, xe, còn bao mấy nữ nhân trẻ tuổi. Trước đây Vương Nhị Bảo đã từng nhìn thấy Lão Hắc cắn nuốt các linh hồn khác, thậm chí có lần còn dùng Quỷ Trảo chém vài tên côn đồ tìm phiền toái thành nhiều mảnh, Vương Nhị Bảo biết ngay là mình đã trèo lên một đại thụ rồi, có thể nói trên cõi đời này, không có ai là đối thủ của Tổ sư gia.
Nhưng bây giờ, Tổ sư gia lại cư xử như cháu trai vậy, điều này thực sự khiến Vương Nhị Bảo khó hiểu, trong lòng càng thêm chấn động.
Ngô Minh cầm hộp gỗ mở ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong có một tập sách rất đơn giản, khi mở ra thì toàn là các loại ký tự kỳ quái, người bình thường nhìn vào thì thấy như Thiên thư. Vương Nhị Bảo nghiên cứu hơn ba mươi năm mới có thể dựa vào sách cổ vẽ ra một tấm bùa chú, cũng coi như là nghị lực kinh người.
Chỉ có điều văn tự xa lạ khó hiểu trong mắt người khác lọt vào mắt Ngô Minh, nhưng lại khá quen thuộc.
Bởi vì Ngô Minh nhận ra những chữ này, đây là văn tự được Bí thuật sư Nguyên khí thế giới sử dụng, mật văn!
Ngay cả trong Nguyên khí thế giới cũng chỉ có một số ít người hiểu được nó, bất quá Ngô Minh là một Bí thuật sư, hơn nữa còn là một Bí thuật sư cao cấp, cho nên anh ta hiểu được những văn tự này.
Không thể không nói, ngay cả Ngô Minh cũng phải sửng sốt, không ngờ trên thế giới này lại có thể nhìn thấy những văn tự được viết bằng 'mật văn', quả thật có chút không thể tưởng tượng được. Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là nội dung của cuốn sách cổ này, mặc dù cuốn sách chỉ có hơn chục trang nhưng ngay sau khi Ngô Minh vừa đọc một chút đã bị thu hút ngay lập tức, khiến anh ta trực tiếp đắm chìm vào nó.
Ngô Minh không nói chuyện, cả căn phòng đều yên lặng, Vương Nhị Bảo càng cảm thấy mệt mỏi, mấy lần không nhịn được muốn hỏi mấy lần, nhưng đều cố nén lại. Vương Nhị Bảo không phải kẻ ngốc, bằng không lão cũng không có khả năng từ một nông dân chân đất lăn lộn cho tới một thân gia như hôm nay. Nhân vật mà ngay cả Tổ sư gia đều cực kỳ cung kính, làm sao có thể là người bình thường được. Nghĩ lại việc vừa rồi không ai trong số họ có thể nhìn thấy đối phương xâm nhập bằng cách nào, Vương Nhị Bảo nhận ra điều gì đó.
Vì vậy lão ta vô cùng cung kính đứng ở một bên, không hề phát ra tiếng động, trong đầu cũng đang suy nghĩ, nghĩ đến đường lui sau này của mình. Quan trọng nhất là lão phát hiện người thanh niên kia thật sự là xem hiểu sách cổ, văn tự trên đó vô cùng thâm ảo, sau hơn 30 năm nghiên cứu thì lão cũng chỉ biết một chút da lông, có điều xem dáng dấp của đối phương, dường như là sự thật có thể xem hiểu.
Nghĩ đến hành động của Tổ sư gia, Vương Nhị Bảo khôn ngoan đã biết mình nên làm gì.
Ngô Minh không nói lời nào, cho nên Lão Hắc đương nhiên không dám tự mình đuổi Vương Nhị Bảo ra ngoài, cho nên trong khoảng thời gian còn lại, một người một quỷ đàng hoàng đứng ở nơi đó, thần thái cung kính, còn Ngô Minh ngồi trên ghế xem kỹ cuốn sách cổ trong tay.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nội dung của cuốn sách cổ đã hoàn toàn thu hút Ngô Minh, thậm chí có thể nói nó đã mở ra một cánh cửa thần kỳ khác cho Ngô Minh.
'Phù triện' (*) được mô tả trong sách cổ có thể phát huy uy lực to lớn trong thế giới không có nguyên khí, tóm lại, đây là vật thoát ly với nguyên khí, nhưng tương đương với một Thẻ bài.
(*) Phù triện: bùa chú, lá bùa