Tận thế tân thế giới

Chương 767: Thiết Mâu cường hóa




Lấy thân phận của Giáo sư Từ thì vẫn có thể có được một biệt thự như thế này, riêng tiền lương ở Công ty Tinh Hà cũng đủ để ông ta mua cơ ngơi như vậy, phải biết ông ta là Giám đốc cấp bốn, trong Công ty Tinh Hà, lương một năm cho một Giám đốc cấp cao lên tới 15 triệu đến 45 triệu, đó là lý do tại sao có một vị trí ở Công ty Tinh Hà giống như con gà mái đẻ trứng vàng trong mắt người khác.

Vào biệt thự, đặt Thiết Mâu vẫn còn chưa tỉnh trên giường, lúc này vết thương trên người Thiết Mâu đã bất ngờ đóng vảy, mặc dù trong máu vẫn còn một ít hạt đen và máu đông, nhưng cũng không tiếp tục chuyển biến xấu. Không giống như loại quái vật dị hóa đó, toàn bộ máu trở thành màu đen.

Điều này cho thấy Thiết Mâu đã không trở thành một con quái vật bị dị hóa.

Tiểu Ngô Minh cùng Nguyệt Ảnh đã mang theo một số tiền mặt lái xe đi mua sắm, cũng chính vì mạng lưới tê liệt mà mọi giao dịch bằng thẻ tín dụng không thể sử dụng bình thường.

Lúc này, trong biệt thự chỉ có Ngô Minh, Giáo sư Từ và Thiết Mâu bất tỉnh nhân sự.

"Hắn thế nào? Tôi có một phòng thí nghiệm nhỏ ở đây, tôi cũng có một số loại thuốc và dụng cụ sơ cứu. Nó ở dưới tầng hầm. Tôi nghĩ cậu nhất định cần đến nó!" Giáo sư Từ có thể thấy Ngô Minh nhất định muốn cứu Thiết Mâu, cho nên cung cấp các nguồn hiện tại.

“Được!” Ngô Minh không từ chối, tình hình của Thiết Mâu vẫn chưa ổn định, nếu như bỏ mặc không quan tâm thì sẽ có một nữa xác suất biến thành quái vật, vì vậy Ngô Minh dự định lấy một chút nguyên khí ra dung nhập vào thuốc dị hóa, sau đó một lần nữa tiêm vào cho Thiết Mâu. Cứ như vậy, Thiết Mâu không những không bị biến thành quái vật mà còn tổ chức lại các tế bào cơ thể và trở nên rất mạnh mẽ.

Bây giờ, Ngô Minh rõ ràng muốn người trợ giúp của mình càng mạnh càng tốt.

Tầng hầm của biệt thự rất tốt, Giáo sư Từ đã cải tạo nó thành một phòng thí nghiệm nhỏ, có nhiều cơ sở khép kín hơn, cũng tiết kiệm được cho Ngô Minh rất nhiều thứ.

"Giáo sư Từ, ngài nên biết máu của tôi có thể dung hợp với Phục chế phẩm kim loại này, kích hoạt nó và tạo ra nguyên khí mạnh mẽ, nhưng nó cũng sẽ kích hoạt Phục chế phẩm này, vì vậy để an toàn thì ngài nên rời đi." Ngô Minh nói xong thì lấy bốn chiếc hộp kim loại đem ra từ trụ sở dưới lòng đất, đồng thời thả Vu Độc Linh Thiềm ra, lúc cần thiết, nó cũng có thể phát huy được tác dụng.

Nghe vậy, Giáo sư Từ không những không có chút sợ hãi lui ra ngoài, trái lại thì trên mặt còn lộ ra vẻ hưng phấn.

"Rời đi? Anh đùa gì thế, cơ hội nghiên cứu ngàn năm một thuở này thì làm sao tôi có thể rời đi? Anh cứ làm việc của mình, để tôi yên, tôi sẽ ghi lại toàn bộ quá trình. Đồng thời, tôi muốn tìm hiểu lý do tại sao máu của anh lại có thể kích hoạt Phục chế phẩm mà công ty đã bỏ ra vô số tiền cũng không thể kích hoạt. Đối với nguyên khí mà anh đã nói, chúng tôi gọi nó là năng lượng siêu vật chất, nó là một loại sáng tạo từ hư vô, nắm giữ sức sáng tạo mạnh mẽ, lát nữa tôi cũng sẽ thu thập một ít. " Giáo sư Từ mặc bộ đồ nghiên cứu màu trắng và bật một số máy, bao gồm cả máy ảnh và máy dò, tất cả đều được kết nối với máy tính.

Ngô Minh không ngạc nhiên. Từ những gì anh biết về Giáo sư Từ thì đối phương là loại người si mê nghiên cứu, gần như bị ám ảnh, cơ hội như thế nếu như không dành thời gian nghiên cứu, thì ông ta sẽ không phải là Giáo sư Từ.

Vì vậy, Ngô Minh cũng không phí lời, rồi chọn một trong bốn hộp kim loại, thu hồi nhưng hộp còn lại, nhìn từ bề ngoài, không thể phân biệt bốn hộp kim loại là Phục chế phẩm gì, vì vậy chỉ có thể chọn một cách ngẫu nhiên.

Ngô Minh tin tưởng, mặc kệ hộp kim loại là Phục chế phẩm cái gì thì mình cũng có thể ứng phó.

Nhìn lại Giáo sư Từ, người sau đã làm một động tác sẵn sàng, Ngô Minh ngay lập tức dùng dao cắt ngón tay của mình nhỏ một ít máu xuống hộp kim loại.

Tí tách, tí tách!

Máu chảy trên đó lập tức bị hộp kim loại hút vào, như thể nó là miếng bọt biển. Giây phút tiếp theo, các đường nét trên hộp kim loại bắt đầu phát sáng, từ máy dò phía sau Giáo sư Từ, một số giá trị có thể được nhìn thấy đang tăng với tốc độ đáng kinh ngạc.

Trong khoảng hai giây, giá trị trên máy dò đã đạt đến đỉnh điểm và một cảnh báo màu đỏ và tiếng bíp vang lên trong giây phút tiếp theo, hộp kim loại lộp bộp một tiếng lập tức nổ tung, tuôn ra một luồng sương mù.

"Thật là một năng lượng siêu vật chất mạnh mẽ! " Lúc này Giáo sư Từ nhìn chằm chằm màn hình, lập tức cảm thán, đồng thời ấn nút thu thập, hy vọng có thể thu thập một ít năng lượng siêu vật chất kia.

Thời khắc tiếp theo, Giáo sư Từ phát hiện ra một thứ khiến ông ta không thể tin được. Đứng trong sương mù, Ngô Minh đưa tay ra và chộp lấy những Thẻ bài kỳ lạ từ trong sương mù, những Thẻ bài này tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, như thể một nhà ảo thuật đang làm phép.

Đối với cảnh tượng này thì Giáo sư Từ cũng không xa lạ gì, bởi vì loại chuyện này trong Thế giới chiều không gian thứ hai có thể nói là rất bình thường, đây là Thẻ bài, một thứ ma thuật không bao giờ xuất hiện ở thế giới thực.

Đương nhiên, Giáo sư Từ đã từng thảo luận với Ngô Minh về vấn đề này, và câu trả lời của Ngô Minh khiến Giáo sư Từ vẫn không thể hiểu được, cũng không dám hiểu.

Câu trả lời của Ngô Minh là một câu hỏi tu từ, hỏi Giáo sư Từ dùng cơ sở nào để chứng minh rằng thế giới ông ta đang sống bây giờ là thế giới thực, và thế giới thực là gì?

Vấn đề này nghe vào rất huyền diệu, Giáo sư Từ đương nhiên biết ý của Ngô Minh, chỉ có điều vấn đề này thực sự rất khó trả lời, với lý thuyết và kiến thức vốn có, người ta xác định một số thứ không thể xuất hiện trong thế giới thực, chẳng hạn như quỷ hồn.

Nhưng khi nó xuất hiện, dù là nghi ngờ lý thuyết trước đó hay toàn bộ thế giới thực, bất kể cái nào bị lật đổ cũng sẽ tương đương với một trận động đất và lật đổ lớn đối với con người.

Tại thời điểm này, Ngô Minh có thể rút ra những Thẻ bài từ những màn sương đó. Đây có phải là vấn đề với nhận thức trước đây và lý thuyết vốn có của ông ấy, hay thế giới thực mà ông ấy tin tưởng, có lẽ nó hoàn toàn không phải là thế giới thực.

Cuối cùng, một con quái vật đáng sợ xuất hiện làm gián đoạn suy ngẫm của Giáo sư Từ. Từ trong sương mù, một con quái vật lông lá nổi lên, cao hơn hai mét, vô cùng cường tráng, có móng vuốt ba ngón, có móng tay giống như lưỡi liềm, cực kỳ sắc bén, trên đỉnh đầu có vài cái sừng nhọn dựng đứng, một đôi mắt màu vàng đất, tràn đầy hung ác.

“Sinh vật cấp hai, Quái lông dài!” Ngô Minh tự lẩm bẩm vài lần, hiển nhiên rất thất vọng, bởi vì sinh vật cấp hai rất thấp, cư nhiên rút được rất ít thẻ nguyên khí, còn không bằng lần trước. Lần này, Ngô Minh chỉ rút ra hai thẻ Linh nguyên, và nguyên khí còn lại chỉ đủ để Ngô Minh rút thêm hai thẻ Thổ nguyên.

Về phần Quái lông dài, ngay lúc vừa xuất hiện đã lao thẳng về phía Ngô Minh, dường như coi đó là mục tiêu công kích của mình, nhưng Ngô Minh lắc đầu nói: "Quái lông dài có chỉ số thông minh thấp, chỉ biết dùng bạo lực, khó có thể thuần hóa, nhất là tình huống thiếu hụt một ít Thẻ thuần hóa, không thể khống chế được, chỉ có thể giết chết!”

Ngô Minh nói xong, nhanh như tia chớp đánh ra một quyền, trực tiếp đánh tới cổ của Quái lông dài, chỉ nghe thấy một âm thanh giòn tan, cổ họng của con Quái lông dài này bị vỡ nát, ngay lập tức ngã xuống đất không nhúc nhích, đã triệt để tử vong.

“Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, nếu nó còn sống thì còn đáng giá hơn!” Giáo sư Từ ở phía sau dường như không sợ hãi chút nào, vội vàng chạy tới kiểm tra.

“Giáo sư Từ, thi thể liền cho ông!” Ngô Minh nói xong, lấy ra một tấm thẻ Linh Nguyên, suy nghĩ một chút, dứt khoát lấy ra bốn thẻ lần này anh ta nhận được, cắn răng kích hoạt toàn bộ.

Oành!

Nguyên khí lập tức hội tụ thành một tia, dưới sự điều khiển của Ngô Minh, nó hòa vào thuốc dị hóa trong ống nghiệm thủy tinh.

Lúc này, thứ vốn là một loại thuốc tầm thường hóa ra lại có rất nhiều tinh điểm lớn nhỏ khác nhau, tỏa ra những tia sáng rực rỡ, cho dù ở trong đêm tối cũng có thể tự phát sáng.

Giáo sư Từ thấy cảnh này đã kinh ngạc đến ngây người, không ngờ Ngô Minh chỉ dùng một loại lực lượng khống chế thần bí mà có thể dung hợp nguyên khí tức là năng lượng siêu vật chất vào trong thuốc dị hóa.

Giáo sư Từ lập tức bật dậy, cầm lấy ống thuốc dị hóa nhìn nó, nói: “Để lại một nửa cho tôi, có lẽ tôi có thể chế tạo một loại thuốc tối ưu hóa tương tự!”

Ngô Minh gật đầu, có rất nhiều thuốc dị hóa, chỉ cần tiêm một nửa mũi cho Thiết Mâu là đủ, còn lại có thể đưa Giáo sư Từ dùng để nghiên cứu, nếu thực sự có thể loại bỏ tai hại của bình thuốc dị hóa, thì bình thuốc này chính là thuốc cường hóa cực kỳ mạnh mẽ cho con người, bởi vì thuốc này có thể kích hoạt cặp nhiễm sắc thể thứ 24 trong cơ thể con người, và phát huy tiềm năng của con người.

Sau khi phân chia, Giáo sư Từ thích thú đã tự tay tiêm thuốc dị hóa do Ngô Minh cải tiến vào Thiết Mâu. Thực tế, Giáo sư Từ đã biết điều này tương đương với việc sử dụng một loại Virus dị hóa mạnh hơn để giết Vi rút trước đó, bởi vì không có tai hại nên sẽ chỉ nâng cao thể chất của Thiết Mâu, và sẽ không biến hắn ta thành quái vật.

Sau khi tiêm thuốc, hô hấp của Thiết Mâu đã ổn định hơn rất nhiều, Ngô Minh mặt không biểu cảm dùng dao cắt cánh tay của Thiết Mâu để kiểm tra máu chảy ra thì thấy lớp cặn màu đen ban đầu đã biến mất không dấu vết, huyết dịch cũng trở lại bình thường.

Không chỉ vậy, cơ bắp của Thiết Mâu bắt đầu héo rút và trở nên giống như da bọc xương, nhưng chẳng bao lâu sau, cơ bắp của hắn ta liền lại lớn dần lên, vóc dáng cũng trở nên cường tráng hơn trước gấp mấy lần, thậm chí chiều cao của hắn dường như cũng được cải thiện rất nhiều.

Rõ ràng là Thiết Mâu vẫn ổn, một giờ sau, sau khi hấp thu một ít dung dịch dinh dưỡng, Thiết Mâu mới tỉnh lại.

Chiều cao của hắn thực sự tăng thêm bảy tám cm, cơ bắp cuồn cuộn như một nhà vô địch thể hình. Cánh tay còn to hơn đùi người thường. Loại biến hóa này hiển nhiên khiến Thiết Mâu cực kỳ hưng phấn, hắn trực tiếp chạy đến trong sân, nhìn thấy một chiếc SUV đậu ở cửa thì dùng một tay nắm lấy khung xe, sau đó nhấc hai bánh xe lên cao hơn 20 cm, hiển nhiên sức mạnh của Thiết Mâu đã gấp ba lần người bình thường.