Triệu Văn Ba là người nhỏ nhen, không bao giờ dễ dàng tin tưởng người khác, tuy trong mắt người khác hắn là người dễ hòa đồng, tựa hồ mọi mặt chu đáo, nhưng thật ra đây đều là ngụy trang của hắn. Nghiêm khắc mà nói, Triệu Văn Ba là một người cực kỳ khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Hắn đều nơm nớp lo sợ, thích suy đoán lung tung.
Bằng hữu của hắn có rất nhiều, nhưng không ai trong số họ thực sự có thể khiến hắn ta tin tưởng, bởi vì Triệu Văn Ba là người dễ nghi ngờ, nhưng tính cách khéo léo khiến hắn ta ở bên ngoài rất vui vẻ. Và hắn cũng có thể nắm bắt cơ hội, giống như lần này, nếu không phải hắn nguyện ý cùng Ngô Minh rời đi, hiện tại sợ là đã chết rồi.
Trước khi Ngô Minh đưa hắn đi, là bởi vì hắn biết kết cấu trụ sở ngầm, lộ trình, khởi động lại phòng điều khiển chính, vì điều này nên đối phương mới mang hắn đi, nhưng một khi khởi động lại phòng điều khiển chính?
Liệu đối phương có mạo hiểm mà nhận lại hắn không, dù gì thì lúc này hắn ta đã mất hết giá trị sử dụng.
Phải biết cửa ra vào của phòng điều khiển chính đã bị hỏng, và việc đưa hắn trở lại là điều hoàn toàn khó khăn, chưa kể đến việc có một Hoa ăn thịt người khổng lồ bị dị hóa bên ngoài.
E rằng chỉ cần mình khởi động lại thành công, Ngô Minh và những người khác liền sẽ lập tức đào tẩu, bọn họ nhất định sẽ không quay lại cứu nguy cho mình, dù sao làm như vậy thì phong hiểm sẽ rất lớn, đổi lại là chính mình cũng chưa chắc sẽ trở lại cứu người.
Như vậy một mình lưu lại đây, chẳng phải là chắc chắn phải chết, nếu chính mình phải chết, tại sao muốn thành toàn người khác?
Tại sao, người khác không thể bồi mình cùng chết.
Lúc này, Triệu Văn Ba đã suy nghĩ rất nhiều, hắn ta là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, hắn có sự ích kỷ mà người bình thường có, hắn có thể làm điều tốt nhưng sẽ không bao giờ làm điều tốt với điều kiện gây nguy hiểm cho chính mình.
Nhưng vạn nhất đối phương quay lại cứu mình thì sao?
Nếu đúng như vậy, nếu mình không khởi động lại máy tính điều khiển chính, chẳng phải là tự đào hố chôn mình. Không chỉ làm tổn thương mình mà còn làm tổn thương người khác. Không khởi động lại máy tính chắc chắn sẽ chết, còn có thể kéo người khác cùng chết, nhưng khởi động lại máy tính thì ít nhất cũng còn có một chút hi vọng sống.
Hơn nữa, khi Triệu Văn Ba nghĩ đến Ngô Minh, tuy đối phương là người quyết đoán và tàn nhẫn, nhưng anh ta không phải loại người tàn nhẫn và máu lạnh. Ít nhất những gì hắn chứng kiến, Thích Đình và Giáo sư Từ đều được Ngô Minh cứu, điều này cho thấy Ngô Minh có thể tin tưởng được, nói không chừng đối phương cũng sẽ mạo hiểm tới cứu mình.
Điều quan trọng nhất là phải có người ngăn cản kế hoạch Tân thế giới của công ty, phải biết gia đình mình vẫn đang ở bên ngoài, nếu để Công ty Tinh Hà thành công thì gia đình mình sẽ bị thiệt hại gì?
"Quên đi, ta lần này coi như làm người tốt. Cho dù bọn họ không quay lại cứu ta, ta cũng sẽ thừa nhận, nói lui mười vạn bước, cho dù là vì gia đình, ta cũng muốn đưa họ ra khỏi đây!" Lúc này, Triệu Văn Ba dường như đã nghĩ thông suốt điều gì, trên mặt rốt cục làm ra quyết định.
Hắn ta duỗi tay ra nắm lấy cục pin, sau đó dùng sức kéo nó ra.
Cách!
Ngay lập tức, một dòng điện lóe lên trên pin. Phòng điều khiển chính vẫn đang sử dụng nguồn điện khẩn cấp cũng đã bị tắt vào lúc này. Rất nhiều đèn đều tắt, Triệu Văn Ba nhẩm một vài từ, sau vài giây, hắn ta lập tức cắm lại pin cao hơn nửa mét.
Vù!
Máy khởi động lại vang lên tức thì, các máy xung quanh phòng điều khiển chính cũng đang dần dần khôi phục lại nguồn điện. Đồng thời, toàn bộ trụ sở dưới lòng đất cũng phát sinh ra biến hóa.
Đầu tiên là khôi phục nguồn điện chính, ban đầu hầu hết các khu vực trụ sở dưới lòng đất tối tăm nay đã chiếu sáng trở lại, đồng thời máy dò khí độc hại trong trụ sở phát hiện có khí độc, lập tức bắt đầu vận hành quạt hút công suất lớn để xả khí độc và một số thông đạo ban đầu bị chặn cũng được mở lại.
Sau khi phòng máy được khôi phục, chương trình tự hủy ban đầu cũng không thành công. Nhìn thấy toàn bộ phòng máy điều khiển chính hoạt động trở lại, Triệu Văn Ba thực sự hư thoát co quắp ngồi dưới đất. Hắn ta biết hiện tại toàn bộ trụ sở dưới lòng đất đã giải trừ phong bế, bên ngoài Ngô Minh bọn họ khẳng định cũng có thể ngay lập tức biết, có thể nói bây giờ là thời điểm tốt nhất để rời khỏi trụ sở. Phải biết khu vực nghiên cứu cách lối ra không xa, chỉ cần băng qua một số đoạn là có thể đến thang máy, đi thang máy là có thể rời khỏi cái nơi chết tiệt này.
Đối phương có thể sẽ không thực sự quay lại để cứu mình.
Suy nghĩ về điều này, Triệu Văn Ba ngoảnh mặt đi, anh mỉm cười và tự nói với bản thân: "Ta chưa làm được điều gì tốt trong đời, nhưng hôm nay trở thành anh hùng..."
Chưa kịp nói xong thì ngay sau đó, hắn ta đột nhiên được ai đó xách lên và lao ra ngoài.
Triệu Văn Ba sững sờ quay đầu nhìn, nước mắt suýt chút nữa chảy ra, chính là Ngô Minh đang ôm hắn. Lúc này, bộ dáng Ngô Minh giống như sau khi đại chiến, nhưng tốc độ cũng không chậm. Sau khi lao ra khỏi phòng điều khiển chính, ngay lập tức sau một vài cú nhảy, anh ta đã đáp xuống vách đá bên ngoài.
Bên ngoài, Hoa ăn thịt người khổng lồ dị hóa lúc này đã bị hủy hại nghiêm trọng, một nửa thân cây của nó bị phá hủy, máu ăn mòn đã làm tan chảy đá và nhiều kim loại và các kiến trúc trụ sở thành nước sắt nóng chảy. Chính Ngô Minh là người đã gây ra sự khủng khiếp và nặng nề đó.
Triệu Văn Ba lần này vừa cảm động vừa khiếp sợ, hắn vốn tưởng rằng sau khi mất đi giá trị sử dụng chắc chắn sẽ bị bỏ rơi, dù sau này nếu đối phương muốn quay lại cứu hắn nhất định sẽ gặp phải phong hiểm rất lớn. Trên thực tế tại khoảnh khắc đó, hắn đã từ bỏ hy vọng.
Nhưng kết quả lại hoàn toàn khác, Ngô Minh thật sự quay lại cứu hắn, nhưng hắn rõ ràng không có giá trị sử dụng, từ góc độ này mà nói, đối phương cũng không phải loại người coi mình là loại người bỏ rơi sau khi hết giá trị sử dụng.
Lúc này, Triệu Văn Ba đang kích động, có suy nghĩ rằng hắn sẽ không bao giờ phản bội Ngô Minh, dù có thế nào đi nữa thì hắn cũng sẽ không bao giờ phản bội anh ta.
Ý tưởng tái sinh từ tuyệt vọng này ngay lập tức cắm rễ trong ý tưởng của Triệu Văn Ba và nó có thể được chấp nhận. Ngô Minh đã quay lại cứu hắn, để hắn ta được tái sinh, không chỉ là cơ thể mà còn cả tâm trí của hắn.
Ngô Minh đương nhiên không biết Triệu Văn Ba đang suy nghĩ cái gì, càng không biết vào lúc này anh ta đã chiếm được lòng tin cùng lòng trung thành vững chắc nhất của đối phương. Thực ra, đối với Ngô Minh thì mọi chuyện rất đơn giản, nếu Triệu Văn Ba giở trò, thì Ngô Minh sẽ vào hỏi đối phương cách khởi động lại máy rồi tự khởi động lại, hoặc trực tiếp dùng máu ăn mòn của Hoa ăn thịt người dị hóa để mở cánh cổng hợp kim phong bế trụ sở dưới lòng đất.
Đương nhiên, nếu như Triệu Văn Ba khởi động lại máy tính điều khiển chính và mở trụ sở ngầm đã đóng cửa theo kế hoạch ban đầu thì Ngô Minh nhất định sẽ đưa hắn ta ra ngoài, đây là lời hứa của Ngô Minh và điểm mấu chốt của Ngô Minh. Tuy cũng có chút nguy hiểm, nhưng đối với Ngô Minh mà nói, nguy hiểm này rất nhỏ, ít nhất là từ trận chiến ác liệt trước đây giữa anh và Hoa ăn thịt người dị hóa, có thể nói Ngô Minh không những không chịu thua thiệt mà còn chiếm thế chủ động nhất định.
Nhưng sau khi phá hủy một nửa thân cây Hoa ăn thịt người dị hóa và rễ của loài dây leo, Ngô Minh đã phát hiện ra một vấn đề, từ thân cây Hoa ăn thịt người dị hóa có rất nhiều 'Hùng phong' kỳ lạ xuất hiện.
Loại Hùng phong này hiển nhiên là một loại quái vật, cũng thuộc về Trùng tộc, không cần ký sinh, dùng Hùng phong công kích đối phương cũng có thể có lực sát thương cường đại. Phiền toái nhất chính là, số lượng Hùng phong này cực kỳ lớn, lúc này có hàng trăm ngàn con đang bay ra nhưng Ngô Minh không thể khống chế những Hùng phong này, bởi vì thực sự có một con ong chúa trong thân cây Hoa ăn thịt người bị dị hóa.
Con ong chúa này có thể nói là Trùng vương, những con đực Hùng phong hoàn toàn trung thành với con ong chúa sẽ không quan tâm đến thân phận Trùng vương của Ngô Minh mà chỉ tiếp tục tung ra những đòn cảm tử. Bị đâm bởi Hùng phong cỡ nắm tay đó, ngay cả Ngô Minh cũng không hề hấn gì.
Vì vậy, Ngô Minh chỉ có thể lập tức đưa người chạy trốn, dù sao việc phong bế trụ sở ngầm cũng đã dỡ bỏ, tiếp tục chiến đấu với những Hùng phong kia cũng vô nghĩa.
Ngay lập tức Ngô Minh nhanh chóng leo lên thông đạo phía trên, Triệu Văn Ba cũng nhìn thấy những Hùng phong bay xung quanh mình, sợ đến trợn mắt há hốc mồm, rụt cổ lại ôm đầu, trong lòng cầu khẩn không nên bị những Hùng phong này đâm đến. Còn những Hùng phong cố gắng đến gần sẽ bị Ngô Minh dùng tay đánh chết, hơn nữa tốc độ của Ngô Minh cực kỳ nhanh, chỉ trong hai nhịp thở là anh ta đã nhảy lên thông đạo từ trước đó rồi.
Lúc này, Nguyệt Ảnh, Thiết Mâu và Thích Đình vẫn đang chiến đấu quyết liệt với lũ quái vật xung quanh từ mọi hướng. Súng và đạn của Thích Đình đã hết sạch, cô ấy đang cầm một con dao găm chiến đấu trên tay và chiến đấu với lũ quái vật đó trong trận cận chiến, cũng may cô ấy mặc bộ chiến đấu đặc biệt, có khả năng phòng thủ nhất định nên không thực sự bị trầy xước, nhưng chiếc áo vest chiến đấu màu đen trên người cô ta đã rách nát rồi.
Động tác của Nguyệt Ảnh nhanh nhẹn, tình huống còn tốt hơn một ít. Thế nhưng tình hình của Thiết Mâu cũng không lạc quan chút nào, hắn thực sự dựa vào cận chiến, nhưng thân thể của hắn không phải là một Thú nhân mạnh mẽ mà là một thân người bình thường, Rìu cứu hỏa cũng đã xoắn lại, dính đầy huyết nhục, trên người Thiết Mâu đầy những vết móng vuốt khác nhau, vết thương sau khi bị cắn máu thịt lòi ra ngoài trông vô cùng dữ tợn, thê thảm, nhưng dù vậy Thiết Mâu vẫn đang ở phía trước chiến đấu ác liệt với những con quái vật.
Có thể là do máy tính điều khiển chính được khởi động lại và nhiều cánh cửa kim loại vốn đã đóng lại bị mở ra nên càng nhiều quái vật xuất hiện. Chỉ riêng trên mặt đất đã có hơn 30 xác quái vật, có ít nhất bốn mươi hoặc năm mươi con tiếp tục lao tới đây.
Giáo sư Từ và Tiểu Ngô Minh ngược lại không có sức chiến đấu, chỉ có thể quan sát từ bên ngoài, dù muốn giúp cũng không được.
Khi Ngô Minh quay lại, anh nhìn thấy những vết thương trên người của Thiết Mâu, tim anh như chùng xuống, một số vết thương có thể nói là hở cả da thịt, thậm chí còn lộ cả xương, phần lớn vết thương đã bắt đầu tiết ra máu tươi cực kỳ sền sệt cùng những hạt đen. Giáo sư Từ đã từng nói qua, những quái vật này có virus dị hóa, một khi bị nhiễm trúng thì hậu quả rất có thể sẽ trở thành loại quái vật đó.
Ngô Minh lập tức ném Triệu Văn Ba xuống đất lao tới nhanh như chớp, cúi đầu trái phải, hai chân nối liền, trong nháy mắt giết chết hơn chục quái vật dị hóa, sức mạnh tổng thể của những con quái vật này mạnh hơn người thường một chút, còn kém hơn Trùng nhân rất nhiều, vì vậy trong thời gian ngắn Ngô Minh đã xé toang một lổ hổng trong đám quái vật này.