Tận thế tân thế giới

Chương 763: Thực vật dị hóa khổng lồ




Phía trước là một vực thẳm rất lớn, có thể đã được hình thành tự nhiên dưới lòng đất, cách đó khoảng 50 mét có một cây cầu kim loại bị gãy, đầu đối diện được nối với một cây cầu kim loại khổng lồ hình trụ, nơi đó hẳn là phòng điều khiển chính. Cách đó khoảng 30 mét có một cây Hoa ăn thịt người to lớn đang sinh trưởng, ít nhất lớn gấp mười cây mà Ngô Minh đã thấy trong nhà kho trước đó, thứ xuyên qua cánh cửa kim loại ở đây là một dây leo của cây Hoa ăn thịt người, có ít nhất hàng trăm bông hoa trên cây Hoa ăn thịt người này, có thể nói là dày đặc, mỗi bông hoa to bằng nửa chiếc ô tô, thân có thể dài ít nhất 100 mét.

Quá khoa trương, đây là phản ứng đầu tiên của Ngô Minh, ngay cả trong Nguyên khí thế giới, thực vật khổng lồ dị hóa này cũng tuyệt đối hiếm thấy, tính theo đẳng cấp nguyên khí thì cấp độ của thực vật này ít nhất đã đạt tới tiêu chuẩn của sinh vật cấp năm.

Ngay lập tức Ngô Minh lặng lẽ lùi lại một bước để tránh bị thực vật này phát hiện. Rõ ràng, thông đạo này có thể dẫn đến phòng điều khiển chính, nhưng toàn bộ thông đạo lơ lửng đã bị cây này cắt đứt. Nếu chính diện tác chiến, dưới tình huống không có Thẻ bài và nguyên khí, ngay cả Ngô Minh cũng không dám chống lại thực vật khổng lồ dị hoá này. Bởi vì nếu con quái vật thực vật này giống với con trước đây anh gặp phải thì máu của nó cũng phải chứa axit mạnh, Ngô Minh cũng không phải quá e ngại, cơ thể anh ta có chút sức đề kháng với loại axit mạnh này, nhưng vấn đề là axit mạnh ăn mòn phòng điều khiển chính, vậy thì phiền phức.

Ngô Minh không nghĩ tới, ở thời điểm mấu chốt nhất vậy mà lại xuất hiện một chướng ngại vật như thế.

Ngô Minh không một tiếng động lặng lẽ lui về phía sau, liền trở về cùng đám người giải thích sự tình rõ ràng, nghe nói bên cạnh phòng điều khiển chính có một con quái vật khổng lồ Hoa ăn thịt người, sắc mặt tất cả mọi người đều khó coi.

“Đây có phải là lối vào duy nhất dẫn đến phòng điều khiển chính không?” Ngô Minh lớn tiếng hỏi, nếu có một lối vào khác, liền có thể tránh được quái vật kia.

Triệu Văn Ba lắc đầu, rồi nói: "Phòng điều khiển chính là khu vực cốt lõi quan trọng nhất của trụ sở dưới lòng đất. Chỉ có một cửa ra vào."

"Vậy làm sao bây giờ, chúng ta có thể thông qua cái lối đi kia sao?" Thích Đình giờ khắc này cũng là lên tiếng nói.

“Đoạn đường đứt quãng dài hơn 50 mét, người bình thường không thể vượt qua khoảng cách này!” Ngô Minh lắc đầu, sau đó nói tiếp: “Ngoại trừ ta, ta có thể nhảy qua khoảng cách này, nhưng vấn đề là ta không biết làm thế nào để khởi động lại máy tính trong phòng điều khiển chính!”

Nghe thấy câu này, sắc mặt Triệu Văn Ba tái đi.

Là một nhân tinh, nếu hắn ta thậm chí không thể hiểu được ý nghĩa của câu này, vậy hắn cũng đừng lăn lộn. Rõ ràng người quen thuộc với trụ sở dưới lòng đất là hắn ta, hơn nữa hắn xác thực dùng một chút thủ đoạn để biết cách khởi động lại máy tính điều khiển chính, hiển nhiên Ngô Minh muốn cùng hắn ta khởi động lại máy tính.

Đây là một việc cửu tử nhất sinh, phản ứng đầu tiên của Triệu Văn Ba là từ chối, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra thân phận của mình, nói trắng ra thì hắn thực ra không phải là thành viên của nhóm Ngô Minh. Ban đầu hắn còn nghĩ rằng Giáo sư Từ cũng bị ép buộc giống như mình, nhưng sau khi quan sát dọc đường rõ ràng không phải vậy. Nếu như nói muốn hi sinh một người, không nghi ngờ gì nữa, người đó chính là mình.

Ngay lập tức, trong lòng Triệu Văn Ba nổi lên một luồng oán khí, hắn rất muốn hỏi dựa vào cái gì, dựa vào cái gì để bản thân đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, nhưng hắn không dám.

Sự cứng rắn của Ngô Minh khiến hắn biết dù có chống cự cũng vô ích.

Lúc này Triệu Văn Ba mặt không hề cảm xúc gật đầu một cái nói: “Vậy ta đi cùng ngươi, ta biết cách khởi động lại máy tính trong phòng điều khiển chính.”

Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng hắn đã quyết định chủ ý, nếu đối phương muốn bỏ rơi hắn thì hắn ta thà chọn đồng quy vu tận, đã chết thì sẽ chết cùng nhau.

Tia oán hận lóe lên trong mắt Triệu Văn Ba nhưng phút chốc biến mất, nhưng hắn vẫn không thoát khỏi tầm quan sát của Ngô Minh, nhưng Ngô Minh vẫn bình tĩnh, anh ta đương nhiên đoán được Triệu Văn Ba đang nghĩ gì.

Thực ra, Ngô Minh không có ý định hy sinh đối phương, nhưng nếu Triệu Văn Ba thật sự làm chuyện gì quá đáng thì anh ta cũng sẽ không lưu tình, coi như là cuối cùng thành công mở được phong bế trụ sở dưới mặt đất, Ngô Minh cũng sẽ không để đối phương còn sống rời đi.

Vừa lúc đó, mặt sau truyền đến từng trận tiếng gào thét, Nguyệt Ảnh đang phụ trách quan sát phía sau, lúc này mới đánh một thủ thế, hiển nhiên có một con quái vật từ phía sau lao tới.

“Đó là loại người bị dị hóa lúc trước, số lượng vượt quá 30!” Nguyệt Ảnh nói lớn, cầm một cây cung tên tự chế, trên lưng đeo ba lô với hàng chục mũi tên đơn giản cắm vào trong, mặc dù không nhiều nhưng Nguyệt Ảnh có thể phát huy nó đến tận cùng, ngay cả với cung tên đơn giản này, ở khoảng cách 30 mét cũng có thể làm được tiễn vô hư phát (*).

(*) Không bắn hụt một mũi tên nào cả.

Tiếng kêu của con quái vật hiển nhiên đã kinh động cho loài thực vật khổng lồ dị hóa trên vách đá bên ngoài lối đi. Bên kia đã có sẵn dây leo vươn ra từ lối đi phía trước. Ngô Minh vừa nhìn lập tức cau mày, nếu như đối phương phá hỏng thông đạo này, như vậy muốn vào được phòng điều khiển chính thì khó càng thêm khó.

Ngô Minh quyết định dứt khoát, lập tức xách Triệu Văn Ba lao tới thông đạo chỉ còn chưa đầy một nửa đường thông đạo.

“Chia ra, các ngươi đối phó với đám quái vật kia!” Ngô Minh ra lệnh, anh giẫm lên dây leo với tốc độ không thể tưởng tượng, lao ra khỏi hành lang rồi nhảy dựng lên.

Triệu Văn Ba, người đang bị Ngô Minh giữ bằng một tay, lúc này tim như muốn nhảy ra ngoài, điều này cũng quá con mẹ nó kích thích, đó không phải là một thế giới mà con người có thể thích ứng. Bóng tối dưới vách đá dường như một cái hố không đáy, tòa nhà của phòng điều khiển chính ở khoảng cách hơn năm mươi mét, gần như không thể nhảy lên cái lối đi bị gãy đó.

"Xong đời rồi, ta chết chắc rồi!" Đây là suy nghĩ trong đầu Triệu Văn Ba, Ngô Minh bật người nhảy ra xa hơn mười mét, nhưng thay vì trực tiếp nhảy sang đoạn đối diện, anh lại nhảy về phía vách đá bên cạnh. Ngô Minh muốn mượn lực, nếu không cho dù đang cõng người lớn thì cũng khó mà nhảy xa được 50 mét.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Ngô Minh bay qua giẫm lên vách đá, sau đó dùng sức đi nhanh vài bước trên vách đá. Lúc này, cây Hoa ăn thịt người khổng lồ dị hóa cũng chú ý tới Ngô Minh, Hoa ăn thịt người giống như một con rồng và nó lao thẳng vào anh ta. Những cánh hoa khổng lồ với những chiếc răng nanh mở ra như một cái miệng lớn cắn tới, Ngô Minh bỗng nhiên hai chân vừa đạp, đột nhiên nhảy một cái, phóng qua nhào tới trước mặt Hoa ăn thịt người, hai chân đạp trên thân hoa mượn lực, nhảy đến một đoạn cách đó ít nhất hai mươi mét.

Lần này tốc độ của Ngô Minh cực kỳ nhanh, anh lao tới như đạn pháo, trong nháy mắt đã rơi vào thông đạo, trực tiếp ném Triệu Văn Ba về phía trước, chính mình mượn lực lăn lộn, sau đó đứng vững thân hình.

Phía sau anh, hai Hoa ăn thịt người đã lao tới, Ngô Minh hai mắt trợn tròn, hai tay bắp thịt phồng lên.

Trong nháy mắt, Ngô Minh đã kích hoạt 140% sức mạnh của cơ thể, cả người đột nhiên nở ra một vòng, lúc này vận động viên thể hình mạnh mẽ nhất cũng khó có thể tranh được cơ bắp với Ngô Minh. Hiện tại, cảm giác sức mạnh đó đủ để trở thành báu vật vô giá trong mắt các nhà điêu khắc.

Nhìn hai Hoa ăn thịt người tới gần, Ngô Minh lúc này khó tránh khỏi chỉ có thể nghênh chiến. Lúc này anh dồn sức vào hai cánh tay, đánh trái đánh phải, cánh tay như gọng kìm tóm lấy hai Hoa ăn thịt người mạnh mẽ đập vào nhau, dưới chấn động của lực lượng cực lớn, hai Hoa ăn thịt người lập tức vỡ tan, giống như dưa hấu bị nát, nước bắn tung tóe khắp mọi nơi.

Bạch bạch bạch!

Những chắt dịch có tính ăn mòn đó rơi xuống, lập tức bắt đầu ăn mòn mọi thứ gặp phải, tay của Ngô Minh cũng bị nhiễm rất nhiều, bất quá Ngô Minh đôi tay vung lên, liền đem trong tay một đoàn hỗn hợp mảnh nhỏ cùng chất lỏng ném tới trên cánh cửa phía cuối thông đạo.

Đó là phòng tuyến cuối cùng vào phòng điều khiển chính, hiển nhiên là cánh cửa kim loại có độ dày kinh người, nhưng dưới sự ăn mòn của chất dịch thì nhanh chóng tan thành một lỗ lớn, đủ cho một người đi vào.

“Đi!” Ngô Minh nói với Triệu Văn Ba lúc này đang đầu óc choáng váng.

Người sau vừa rồi dường như đang ngồi trên một khu vui chơi giải trí còn thú vị hơn tàu lượn siêu tốc gấp trăm lần, cả người choáng váng, nhưng khi nghe thấy tiếng gầm của Ngô Minh, Triệu Văn Ba cũng lập tức phản ứng lại, liền thấy cửa kim loại phía trước đã bị ăn mòn mở ra một lổ hổng, lập tức chạy về phía trước.

Ngô Minh ngược lại là nhìn quần áo bị ăn mòn, vẻ mặt âm trầm nhìn Hoa ăn thịt người khổng lồ dị hóa bên ngoài, lạnh lùng nói: "Đây là ngươi gây chuyện với ta trước!"

Nói xong liền nhảy dựng lên, năm ngón tay của anh ta giống như những cái móc, nắm lấy vách đá và lao về phía Hoa ăn thịt người dị hóa như một con linh hầu. Ngô Minh phải làm điều này để chuyển hướng sự chú ý của nó, bằng không nếu con quái vật phá hủy phòng điều khiển chính thì sẽ rất rắc rối, ngoài ra, Ngô Minh cũng nghĩ ra một ý tưởng khác.

Nếu đánh giết Hoa ăn thịt người dị hóa này, lấy được máu ăn mòn của nó, vậy có thể mở được cánh cổng kim loại đã phong tỏa trụ sở dưới lòng đất không?

Không thể không nói, đây là một ý định không tồi, ít nhất cũng đáng thử. Cổng kim loại tối đa không quá 80 cm, nếu dùng nhiều nước axit mạnh thế này thì có thể sẽ mở được. Tất nhiên, đây cũng là biện pháp cuối cùng, nếu Triệu Văn Ba đủ thông minh để khởi động lại máy tính trong phòng điều khiển chính thì sẽ không cần đến lần bảo hiểm cuối cùng.

Lúc này, Ngô Minh đã đẩy sức mạnh của cơ thể lên 140%, và diện mạo của anh ấy gần giống với Hulk trong phim, nếu như lại tiếp tục thôi thúc, khả năng sẽ vận dụng một ít lực lượng bản nguyên thân thể, tỷ như sẽ thể hiện ra một số đặc điểm của Trùng tộc, thậm chí thể hiện đặc điểm của Cự nhân nhất tộc và Hoàng Kim nhất tộc, chỉ có điều Ngô Minh chưa bao giờ từng làm như thế, mà trước mắt 140% sức mạnh, hẳn là có thể lay chuyển Hoa ăn thịt người khổng lồ.

Trong phòng điều khiển chính, Triệu Văn Ba nhìn tổ hợp hình chữ nhật được tạo bởi máy tính lớn, sau đó mở một hộp kim loại phía trước, trong đó có nhiều nút bấm và một cục pin có thể tháo rời.

Có hai cách để khởi động lại loại máy tính này, một là xâm nhập hệ thống và khởi động lại bình thường, hai là rút trực tiếp pin ở trên, lắp lại và hệ thống sẽ khởi động lại.

Nhưng vào lúc này, Triệu Văn Ba do dự.