Giờ phút này, bên ngoài ngôi biệt thự nhỏ này đã bị lít nha lít nhít Trùng nhân bao vây, số lượng ít nhất cũng phải trăm con.
Con số như vậy là quá nhiều đối với một biệt thự nhỏ chỉ có năm người có vũ trang, phiền phức nhất là tốc độ và sức mạnh của đám Trùng nhân này hơn gấp đôi so với người bình thường, nếu chúng muốn tấn công thì chỉ sợ trong chốc lát đã có thể giết tất cả những người trong biệt thự nhỏ.
Trong căn biệt thự nhỏ, năm Lính đặc nhiệm, bao gồm cả Thích Đình đều đang căng thẳng, họ đều là những người lính được huấn luyện với kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đương nhiên đã tính toán được hiệu quả chiến đấu của đám quái vật Trùng nhân này rồi. Có thể không chút nào khoa trương mà nói, một chọi một ở nơi không có vật che chắn hay chướng ngại vật, trừ khi Lính đặc nhiệm phát hiện Trùng nhân cách đó mười mét mới có cơ hội bắn chết nó. Mà nếu như không có bắn trúng chỗ yếu, hoặc là bên trong mười mét mới phát hiện Trùng nhân, như vậy kết quả cuối cùng có chín phần mười là Trùng nhân thắng lợi.
Nếu có chướng ngại vật và phát hiện mục tiêu sớm hơn, thì tình hình sẽ tốt hơn nhiều, một quân nhân được huấn luyện bắn súng có thể hạ gục ba hoặc bốn tên Trùng nhân, như vậy cũng đã phát huy vượt xa người thường rồi.
Đối với tình huống trước mắt này, năm đối mặt với một trăm, có thể nói bọn họ không có một chút cơ hội chiến thắng. Chỉ có điều bọn họ không biết tại sao lũ Trùng nhân này lại không xông vào. Theo hiểu biết của bọn họ, loại quái vật này khi gặp người sẽ liều lĩnh công kích, hoặc là ngươi chết hoặc là ta toi mạng, giống như chỉ có vây công chứ không có tấn công như thế này, thật sự là quá mức quỷ dị cùng không bình thường.
Nhưng vấn đề là, bọn họ cũng không dám nổ súng.
Vạn nhất nổ súng bắn chết một ít Trùng nhân, còn những Trùng nhân còn lại xúm vào cũng đủ xé xác tất cả, như vậy chỉ có thể lãng phí mà thôi, hơn nữa quyền chủ động căn bản không ở trên tay bọn họ.
Người lính nổ súng lúc này đã khó chịu rồi, bởi vì chính tiếng súng của hắn đã thu hút bọn Trùng nhân này, bất quá mấy người đồng bạn khác cũng không có trách hắn, tình huống trước mắt như thế thì nói cái gì nữa cũng vô dụng.
Bên ngoài biệt thự, Trùng nhân chỉ đứng cách biệt thự hai mươi mét, bốn phương tám hướng đều có, hàm Trùng nhân mở ra đóng lại, nước miếng cạch cạch rơi xuống, một đôi mắt đầy tơ trùng màu đỏ mà người sống không thể có được, hung tợn nhìn chằm chằm biệt thự. Trong biệt thự có đồ ăn yêu thích của bọn chúng, nhưng cũng có một tồn tại khiến bọn chúng cảm thấy sợ hãi, có thể nói nếu không phải có tồn tại khiến bọn chúng cảm thấy sợ hãi thì bọn chúng đã sớm nhào tới rồi.
Ngoài ra, trong đám cỏ khuất quanh biệt thự, năm Trùng nhân thuộc về Ngô Minh cũng bắt đầu đối lập với đám Trùng nhân bên ngoài, có thể nói xung đột động một cái liền bùng nổ, mà trên thực tế tình huống như thế vốn không nên phát sinh mới đúng. Trong biệt thự, Ngô Minh vừa mở mắt, vừa rồi dùng xương trong cổ họng rung động phát ra mệnh lệnh bằng tiếng Trùng nhân mà người bình thường không nghe được, đây là năng lực độc nhất vô nhị của Trùng vương. Dựa theo ý nghĩ của Ngô Minh, bên ngoài coi như là có mấy trăm tên Trùng nhân, cũng chỉ có thể lựa chọn phục tùng.
Nhưng không ngờ, những Trùng nhân đó không chịu thần phục.
Trùng tộc cấp thấp không thể từ chối mệnh lệnh của Trùng vương cấp cao, trừ khi những Trùng tộc cấp thấp này đến theo mệnh lệnh và tuân theo ý muốn của Trùng vương khác, chỉ có khả năng này thì Trùng tộc cấp thấp mới có thể từ chối mệnh lệnh của mình.
Tất nhiên, những Trùng nhân bên ngoài không chịu thần phục trước Trùng vương Ngô Minh, nhưng bọn chúng cũng không dám tấn công ngôi biệt thự, đó là lý do tạo ra thế bế tắc khá kỳ lạ hiện tại.
“Ngô đại nhân, tình huống có kiểm soát được không?” Bên này Triệu Văn Ba bọn họ còn chưa biết tình huống. Dựa theo sự hiểu biết của bọn họ về Ngô Minh, dù có trăm Trùng nhân cũng không có gì đáng ngại, ngược lại những Trùng nhân đó sẽ trở thành vệ sĩ của bọn họ, vừa nghĩ tới có hơn trăm Trùng nhân theo bên người, Triệu Văn Ba bọn họ liền khá là chờ mong.
"Sợ là tình huống không dễ khống chế!" Một bên khác Tiểu Ngô Minh liếc mắt nhìn Ngô Minh, sau đó thấp giọng nói. Nếu muốn nói người hiểu rõ Ngô Minh nhất chính là hắn, bởi vì bọn họ hoàn toàn là cùng một người, bởi vì bọn họ hiểu rõ nhau cho nên Ngô Minh phản ứng không thể che giấu Tiểu Ngô Minh.
Hiển nhiên, tình huống bây giờ không tốt lắm.
Nhìn thấy Ngô Minh gật đầu, đám người Triệu Văn Ba trong lòng nhảy dựng lên, không dám nói thêm nữa, nếu Ngô Minh không xử lý được đám Trùng nhân bên ngoài thì hậu quả sẽ khá thảm khốc.
"Hừ, giả vờ giả vịt, cuối cùng còn không phải sợ đến tè ra quần sao!" Bên kia, Đỗ béo cùng nữ nhân cũng khịt mũi châm chọc.
"Các ngươi thì hiểu cái éo gì, Đỗ béo, đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, phía bên ngoài có trăm Trùng nhân, năm người đó cũng không thể bảo vệ các ngươi, muốn sống sót thì nên đến vuốt mông Lão tử càng sớm càng tốt, nói không chừng Lão tử đang có tâm trạng tốt còn có thể chiếu cố mấy người các ngươi một chút. Sao các ngươi không nghĩ lũ Trùng nhân từ bên ngoài không xông vào? Là vì sợ Lão đại của chúng ta, bằng không các ngươi nghĩ sao chúng ta có thể đi từ khu giam giữ đến khu cu xá này. Trùng nhân trên đường đi có khá nhiều, có nghĩa là chúng ta có thủ đoạn của mình." Triệu Văn Ba lúc này nghĩ đến một điều, lập tức nói với bốn người trên đối diện: "Một khi năm người đó ở bên ngoài gặp nguy hiểm, ai có thể chiếu cố cho các ngươi. Nào, nói cho bọn họ biết ngươi đã bán thông tin gì cho bọn họ, nói ra, ta liền bảo vệ các ngươi một mạng."
Triệu Văn Ba rất thông minh, hắn nhìn ra được Ngô Minh đối với vấn đề này rất hiếu kỳ, vì vậy thay mặt Ngô Minh hỏi, đây là thượng vị chi đạo của hắn, chính là thay người phân ưu.
“Đánh rắm, Triệu Văn Ba, đừng tưởng rằng lão tử không biết, ngươi lúc đó chẳng phải đem một ít cơ mật trong công ty bán ra ngoài, còn không biết xấu hổ nói ta!” Đỗ béo tuy rằng nói như vậy, nhưng âm thanh có chút run rẩy, ngón tay run run đã phản bội tâm trạng hiện tại của hắn.
"Được, Đỗ béo ngươi có gan. Thôi, ta sẽ không hỏi ngươi nữa, một lát nữa Trùng nhân sẽ xông tới thì ngươi có thể tự mình cầu phúc. Chúng ta có thể kiếm chỗ trốn được Trùng nhân ở đây, tuyệt đối sẽ không chia cho các ngươi!" Triệu Văn Ba vào lúc này cười lạnh một tiếng, chính là lấy lui làm tiến.
Quả nhiên, Đỗ béo ở phía đối diện có chút không nhịn được, nếu những gì Triệu Văn Ba nói là thật thì bọn họ thật sự phải tính kế rút lui, về phần nữ nhân bên cạnh hắn hiển nhiên càng không thể kìm lòng không được so với Đỗ béo, lúc này mới nói: “Vậy để cho ta nói cho ngươi biết, ngươi cho chúng ta một ít đồ vật có thể tránh người Trùng nhân được không?”
Rõ ràng đối phương tin tưởng lời nói Triệu Văn Ba, đây cũng là không có cách nào khác, trong lúc mấu chốt sống còn thì là thà tin là có, không thể tin là không. Sau khi nghe xong, Triệu Văn Ba cười lạnh một tiếng nói: "Ta đã nói rồi, tin hay không tùy các ngươi, bất quá có thể nắm chắc cơ hội này hay không thì toàn bộ xem chính các ngươi rồi."
Triệu Văn Ba rõ ràng là rất giỏi trong việc thao túng lòng người, cho dù Đỗ béo có thể nhẫn nhịn thì mấy người kia cũng không nhịn được, dù sao câu nói đó liên quan đến tính mạng của chính mình, thà tin còn hơn.
Một trong hai người còn lại trước đó chỉ im lặng, giờ khắc này lại thở dài một cái, nói: “Không ngờ mọi chuyện lại đến mức này, Giám đốc Đỗ, nếu như sớm biết sẽ như vậy, thật sự lúc đó ta không nên đáp ứng ngươi. Nhưng chuyện này đã đến nước này thì chúng ta có thể không sống đến một giờ nữa, vậy ta liền đem sự tình nói hết ra. Ta cũng là người sáng suốt, công ty đã làm ra chuyện này, đóng cửa trụ sở, thải khí độc và Trùng ký sinh đã nói rõ không muốn thả chúng ta sống sót rời đi, và năm người bên ngoài có lẽ sẽ không thể chạy thoát... Cho dù lùi một bước mà nói, chúng ta có thể tránh thoát một đợt Trùng nhân tiến công, e rằng chúng ta vẫn không thể thoát khỏi trụ sở dưới lòng đất, kết quả cuối cùng cũng sẽ như vậy.”
Nghe những lời này, Đỗ béo và những người khác đều im lặng. Hiển nhiên đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng người thường thường là tồn một chút may mắn, không muốn nhận rõ hiện thực.
"Thực ra, quan chức đã để mắt tới Công ty Tinh Hà từ lâu. Rốt cuộc, dù sao công ty làm rất nhiều chuyện thực sự là không thể nào giữ được bí mật. Ngay cả một số nhân vật lớn có bối cảnh đại nhân vật cũng có tham dự. Công ty có bối cảnh phía chính phủ, đồng dạng bên trong công ty cũng có phía chính phủ cùng những công ty khác xếp vào người vào. Triệu Văn Ba, ta biết ngươi là một trong số họ, ngươi lén lút bán một ít tư liệu cho những công ty khác, hẳn là đã kiếm không ít chứ?"
Người vừa lên tiếng dáng vẻ tầm 40 tuổi, nói móc Triệu Văn Ba một chút, sau đó tiếp tục nói: "Nói một cách đơn giản, lần này quan chức muốn lấy thông tin về Thế giới chiều không gian thứ hai và Cột tinh thạch. Đỗ béo đã tìm đến ta, ta đi thu thập thông tin mà quan chức muốn, thế nhưng mọi thứ chưa kịp mang ra ngoài liền xảy ra chuyện như vậy, nếu biết là như vậy thì ngay từ đầu ta đã không làm. Về những tài liệu đó, ta nghĩ Giáo sư Từ ở đó, ông ấy phải rất rõ ràng về giá trị của những tài liệu đó, vì vậy ta sẽ không muốn nói nhiều!”
Giáo sư Từ bên kia không tỏ rõ ý kiến, cũng không có tỏ thái độ.
Ngô Minh đương nhiên nghe những cuộc đối thoại này, nhưng Ngô Minh không tin lời đối phương nói, đây hoàn toàn là trực giác. Công ty Tinh Hà triệt để đóng kín trụ sở ngầm này khẳng định chủ yếu là bởi vì mình, nhưng không thể loại trừ nguyên nhân những người này. Sở dĩ nói như vậy vì những thứ bọn họ nắm trong tay có thể là thông tin rất quan trọng, nhưng hiện tại, những chuyện này anh ta cũng chỉ có thể gác lại, so với những thứ này, Ngô Minh thấy một thứ khác quan trọng hơn.
Nơi này tồn tại một Trùng Vương khác.
Đây là điều mà Ngô Minh vừa xác định được, có một Trùng vương đang ẩn nấp ở đâu đó bên ngoài. Chỉ vài giây trước, đối phương đã sử dụng Trùng ngữ tần số cực thấp để giao tiếp với anh ta. Không nghi ngờ gì nữa, tất cả những Trùng nhân bên ngoài đều do Trùng vương kia điều khiển, nếu Trùng vương nhất định muốn tấn công thì những Trùng nhân bên ngoài nhất định sẽ thi hành mệnh lệnh không chút do dự.
Nhưng đối phương không làm như vậy, ngược lại, sau khi đối phương phát hiện ra Ngô Minh, đặc biệt là sau khi phát hiện ra Ngô Minh cũng là 'Trùng vương' thì lập tức tỏ ra thân thiết, càng là không ngừng dùng Trùng ngữ dò hỏi, hỏi dò sự tình liên quan với Trùng tộc, dĩ nhiên là đem Ngô Minh trở thành 'tiền bối'.
Lúc này, Ngô Minh có thể chắc chắn Trùng vương này nhất định là vừa mới sinh ra, giống như một đứa bé, mình vừa nói ra một số kiến thức phổ thông về Trùng tộc liền chiếm được lòng tin của đối phương, kế tiếp, tân sinh Trùng vương lại xưng hô Ngô Minh là 'đạo sư'.
"Đạo sư, con cần thêm kiến thức, xin thầy dạy con. Ngoài ra, những sinh vật xung quanh con có phải là thức ăn của thầy không? Con đang rất đói và cần chất dinh dưỡng gấp. Nếu như có thể, xin thầy có thể phân một ít cho con ăn được không?"