Ngô Minh đứng ở nơi đó, suy nghĩ kỹ càng vấn đề này, nhưng trước sau như một cái gì cũng không nghĩ ra được, ít nhất hiện tại anh ta cũng không biết nên làm như thế nào. Kể từ đó, anh chỉ có thể tạm thời nén xuống vấn đề khiến mình khó chịu, và tự an ủi mình bằng câu 'Xe tới trước núi tất có đường'.
Sau khi trấn tĩnh lại, Ngô Minh đã lấy lại bình tĩnh, không nghĩ tới một số chuyện không tính ra được, nếu không sẽ chỉ tăng thêm buồn phiền mà thôi.
Lúc này hai người có vũ trang cũng kể sơ qua câu chuyện cho người phụ nữ xuất hiện sau đó, người phụ nữ ngước nhìn Ngô Minh còn đang ngơ ngác nói: "Có lẽ anh ta cũng là người sống sót, đưa anh ta đến đây và xác minh danh tính của anh ta. Để xem anh ta biết gì! "
Nói xong, một người nói với Ngô Minh:" Anh kia, hai tay ôm đầu từ từ đi tới!"
Ngô Minh lúc này mới lấy lại bình tĩnh, anh ta đã biết ngay cả người phụ nữ trước mặt cũng là Thích Đình, nhưng đó không phải là người mà mình quen thuộc mà là Thích Đình từ thế giới này, chỉ có điều không biết tại sao cô ta lại ở đây.
Hiển nhiên trong này có một vài vấn đề, để tìm hiểu sự việc thì Ngô Minh cũng không làm gì cả, ngược lại là giơ tay bước tới theo lời đối phương, đồng thời biểu thị rằng mình không có vũ khí.
Lúc này, quần áo của Ngô Minh đã tả tơi và ướt đẫm, nhìn qua thập phần chật vật, hơn nữa rất hiển nhiên không có mang theo bất kỳ vũ khí nào. Một người kéo Ngô Minh dựa vào tường lục soát một hồi, sau đó làm ra động tác không có vấn đề gì.
“Anh là ai?”
“Nhân viên tạm thời của Công ty Tinh Hà!”
“Anh là người duy nhất?”
“Bên ngoài có mấy người, có cần gọi tất cả vào không?”
Ngô Minh cư xử rất tự nhiên khi được hỏi và trả lời. Đánh giá từ phản ứng của đối phương liền biết những người này không thuộc Công ty Tinh Hà. Khi nghe phía bên ngoài còn có người, bọn họ hiển nhiên sững sờ, nhưng họ nhanh chóng nói: "Anh gọi bọn họ vào đi. Nói cho tất cả mọi người không nên phản kháng, bằng không chúng ta chỉ có thể nổ súng!"
Ngô Minh mỉm cười và gật đầu, mặc dù đối phương có thể không nhìn thấy nụ cười của Ngô Minh dưới lớp mặt nạ phòng độc.
Hướng về phía bên ngoài gọi một tiếng, đám người Giáo sư Từ liền bước vào. Tất nhiên, Ngô Minh đã bí mật ra lệnh cho năm tên Trùng nhân còn lại ở bên ngoài và yêu cầu chúng phục kích gần đó. Ngô Minh có thể sử dụng cổ họng của mình để phát ra âm thanh tần số thấp mà người bình thường không thể nghe thấy để truyền đạt mệnh lệnh cho Trùng nhân, vì vậy không lo người khác sẽ phát hiện ra.
Sau khi Giáo sư Từ và năm người khác bước vào, họ lập tức bị những người ở đây khống chế và khám xét, sau đó được đưa đến một căn phòng.
"Các ngươi là ai? Có phải là nhân viên An ninh của Công ty không? Tôi là Giám sát viên cấp ba của Công ty, gọi đội trưởng của các ngươi tới gặp ta!" Triệu Văn Ba lập tức hiểu ra sau khi được Ngô Minh nhỏ giọng chỉ điểm một câu, vội vàng hét lên.
Lúc này, Ngô Minh đã biết quân số của đối phương. Có năm nhân viên có vũ trang và bốn nhân viên không có vũ khí. Phán đoán được đánh giá từ việc họ có cầm vũ khí hay không, có thể có một số sai lệch, và bốn nhân viên không có vũ khí đang ở trong một phòng khác.
Lúc này, có hai nhân viên có vũ khí tự động trong phòng này đang nhìn Ngô Minh và sáu người. Nghe được lời nói của Triệu Văn Ba, đối phương lập tức lạnh lùng nói: “Câm miệng đi, nếu không ta sẽ nhét quần lót của tên Trùng nhân đó vào miệng ngươi!"
Triệu Văn Ba lập tức kinh hãi, chiêu thức của đối phương phải nói là quá độc, chỉ nghĩ tới thôi cũng có thể khiến bụng người ta đảo lộn, đồ lót của Trùng nhân, mùi vị này quá nặng.
Bất quá phản ứng của đối phương lại một lần nữa ấn chứng một vấn đề, đó là những người có vũ trang với mặt nạ phòng độc không phải từ Công ty Tinh Hà, vậy những người này là ai? Nếu như đơn độc suy nghĩ cái vấn đề này thì hoàn toàn giống như ruồi không đầu. Thế nhưng khi nghĩ về thân phận của Thích Đình trong thế giới này thì danh tính của những người này sắp được tiết lộ.
"Đó là quân đội chính phủ!" Ngô Minh trong lòng đã phán đoán.hiển nhiên Công ty Tinh Hà làm việc cũng không phải không hề sơ hở, ít nhất cũng thu hút sự chú ý của các quan chức, bằng không sẽ không có đội đặc nhiệm xâm nhập vào trụ sở ngầm. Ngô Minh không biết mục đích của những người này là gì, lúc này Ngô Minh đang suy nghĩ chính là, Công ty Tinh Hà đã phong bế trụ sở ngầm là vì mình hay là vì những người này?
Đây quả thực là một nghi vấn rất thú vị, Ngô Minh cảm thấy trụ sở dưới lòng đất đã hoàn toàn bị phong tỏa, nếu như chỉ vì bắt giữ mình thì thật sự là động tĩnh quá lớn, như vậy nguyên nhân thực sự Công ty Tinh Hà đóng kín trụ sở dưới mặt đất, có phải là bởi vì phát hiện những người này hay không, muốn ngăn cản bọn họ rời đi?
Nếu là như vậy thì trong tay những người này nhất định phải có thứ gì đó cực kỳ quan trọng.
Ngô Minh phát hiện mình lại phạm bệnh cũ, thích suy nghĩ lung tung, trên thực tế những người này muốn làm gì thì không có quan hệ với mình, nếu không phải là bởi vì phát hiện Thích Đình của thế giới này, hiện tại người ngồi xổm trên mặt đất bị khống chế cùng người bị khống chế sẽ bị đảo ngược.
Lúc này, Ngô Minh nghe thấy một tràng tiếng động, còn có mấy tiếng la hét kinh hãi, một lúc sau Ngô Minh mới biết chuyện gì đang xảy ra, tiếng súng vừa rồi hẳn là thu hút rất nhiều Trùng nhân, âm thanh này là của một số lượng lớn Trùng nhân chạy nhanh.
Một lúc sau, người trong phòng hiển nhiên đã nghe thấy âm thanh khủng bố, một người đàn ông có vũ trang cầm súng nhìn ra từ cửa sổ trên lầu hai, sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Một số lượng lớn quái vật Trùng nhân đang đến gần!”
Ngay lập tức, người trong phòng trở nên hỗn loạn, hiển nhiên Thích Đình là một đội trưởng trong đội vũ trang năm người này, cô lập tức yêu cầu hai người xuống đóng kín cửa sổ cửa vào. Đồng thời, Ngô Minh và đám người Giáo sư Từ cũng được đưa đến một căn phòng khác lớn hơn, nơi Ngô Minh nhìn thấy bốn người khác không có vũ khí.
Những người này cũng đeo mặt nạ phòng độc, và những tài liệu mà Triệu Văn Ba thu thập được từ kho chứa như mặt nạ phòng độc, thức ăn, nước uống,... cũng bị tịch thu.
“Thích đội trưởng, bọn họ là ai?” Khi bốn người tay không vũ khí nhìn thấy Ngô Minh và những người khác, một trong những người đàn ông trung niên đầu trọc lập tức hỏi với giọng điệu bất mãn, trong giọng nói có chút nghi ngờ và lo lắng.
"Người may mắn còn sống sót!" Thích Đình trong phòng hờ hững đáp.
"Để bọn họ rời đi, đừng quên thỏa thuận trước đây của chúng ta, tình huống của chúng ta người khác không thể biết được, đã ghi vào thỏa thuận bí mật không tiết lộ, đặc biệt không cho công ty biết, ngươi biết tính chất nghiêm trọng... Hơn nữa các ngươi cũng không có nghĩa vụ bảo vệ bảo vệ bọn họ, các ngươi phải đảm bảo sự an toàn của chúng ta!” Người đàn ông trung niên đầu trọc lập tức bước tới chỗ Thích Đình và nói với giọng điệu rất bất mãn.
"Đúng đấy, các ngươi đem mấy người này kéo đến đây để làm gì, để cho bọn họ cút ra ngoài, đây là chỗ của chúng ta, nơi này lớn như vậy, cũng không có nhiều đồ ăn, còn phải phân tâm bảo vệ những người không liên quan này, dựa vào cái gì!" Một người phụ nữ lúc này đang ôm một người đàn ông trung niên đầu trọc nói bằng giọng sắc bén, người phụ nữ đang mặc một bộ quần áo kiểu váy ngắn chuyên nghiệp, đi giày cao gót và đeo mặt nạ phòng độc, bất quá dáng vẻ tuổi hẳn là sẽ không lớn, và dáng người của cô ấy cũng rất gợi cảm.
Hai người kia cũng là một nam một nữ, lúc này tuy không lên tiếng nhưng có vẻ đồng tình với lời nói của người đàn ông trung niên và người phụ nữ gợi cảm này.
Triệu Văn Ba lúc này mới nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên kia, đột nhiên cười lạnh nói: "Ta nói ai đáng giận như vậy, hóa ra là Giám đốc Đỗ, ngươi xông vào chỗ ở của ta bảo ta cút ra ngoài, không biết còn nghĩ đến đám các ngươi là giặc cướp đấy."
Người đàn ông trung niên ở phía đối diện sửng sốt, nhìn Triệu Văn Ba cẩn thận, hiển nhiên đã nhận ra đối phương là ai, nhưng Giám đốc Đỗ chỉ hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Triệu Văn Ba, như trước hướng về phía Thích Đình nói: "Để bọn họ rời đi, nếu không, nếu không liền tiêu diệt bọn họ, hắn đã nhìn thấy chúng ta, nếu chúng ta sống sót ra ngoài hắn nhất định sẽ tiết lộ cho Công ty Tinh Hà, đến lúc đó phía ta bên này liền không dễ xử lí rồi."
Thanh âm không lớn, nhưng có thể nghe thấy rõ ràng, Triệu Văn Ba lập tức nổ tung, tên Giám đốc Đỗ này lại đang thúc giục những người vũ trang này giết hắn, nhưng Triệu Văn Ba không phải là kẻ ngốc nên đã phản ứng ngay lập tức.
“Đỗ béo, có phải ngươi đã phản bội bí mật của Công ty rồi không, đồ khốn nạn, những người này là cấp trên của ngươi, ta đã thấy đồ khốn nạn ngươi không phải là thứ gì tốt, trời sinh chính là một kẻ phản bội!" Triệu Văn Ba mắng, sau đó vội vàng nói với Thích Đình: "Vị đội trưởng này, Đỗ béo thì biết cái đếch gì. Cô muốn gì có thể hỏi ta. Ta là Giám sát viên cấp ba, và có Giáo sư Từ ở bên kia, là Giám đốc cấp bốn viện nghiên cứu của Công ty.
Khi Triệu Văn Ba nói câu này, Ngô Minh nở nụ cười. Không thể không nói, Ngô Minh cũng càng ngày càng thưởng thức người này. Có thể nói đối phương đã hiểu tâm tư của mình và hợp tác rất tốt, ngay cả mình không phải bàn giao lời nói cũng đều nói ra, người này là một nhân tài có thể sử dụng.
Đỗ béo nghe vậy thì rùng mình một cái, chỉ có điều Thích Đình vốn dĩ không muốn thảo luận chuyện này bây giờ.
“Tất cả câm miệng, bây giờ bên ngoài toàn là Trùng nhân, nếu không muốn chết liền đều con mẹ nó câm miệng cho ta!" Có lẽ cô đang rất nóng vội, vậy mà lại xổ một câu nói tục, ngay cả Ngô Minh cũng giật nảy cả mình. Theo như anh biết, Thích Đình là loại phụ nữ có tính cách mạnh mẽ nhưng cũng học vấn cao, ăn nói tao nhã, có thể bắt cô ta thốt ra một câu chửi bậy, hiển nhiên cô ta đã thật sự cuống lên rồi.
Trên thực tế, điều này cũng đúng. Một số lượng lớn Trùng nhân đã xuất hiện bên ngoài và tình hình rất nguy cấp. Làm sao cô ấy có thể có tâm trạng để nghe những chuyện loạn thất bát tao này? Triệu Văn Ba biết khả năng ngăn chặn và kiểm soát mạnh mẽ của Ngô Minh đối với lũ Trùng nhân, vì vậy hắn ta hoàn toàn không lo lắng, chỉ có Đỗ béo và người phụ nữ thiểu não hoàn toàn không biết tình huống thế nào, chỉ biết ồn ào một cách ích kỷ, điều này tự nhiên khiến Thích Đình tức giận.
"Trùng nhân đến rồi? Những quái vật kia đến rồi? Trời ạ, chúng nó tới rồi sao? Các ngươi có ngăn được không? Các ngươi là lính đặc nhiệm nhất định có thể bảo vệ chúng ta rời đi, đúng không?" Đỗ béo lần này sợ thật rồi, ngay cả cô bạn gái não tàn của hắn cũng không dám phát ra tiếng động, nhưng cô ấy vẫn trừng mắt nhìn đám người Triệu Văn Ba một cái, như thể dự định thu sau lại tính sổ.
Thích Đình không có để ý đến bọn họ, bởi vì tiếng bước chân cùng tiếng rít của Trùng nhân ở bên ngoài càng ngày càng lớn, cô chỉ để lại một câu: "Nếu không chúng ta không chết, trở về sẽ tìm các ngươi!"
Nói xong, cô cùng toàn bộ Lính đặc nhiệm rời khỏi nhà, hiển nhiên trong mắt cô, những 'thường dân' không vũ trang lúc này là vô dụng.