Trong nước hẳn là rất lạnh lẽo, thế nhưng thân thể đã tàn tạ không thể tả căn bản không cảm giác được, ngay cả ý thức thể của Ngô Minh cũng phải mất một thời gian dài mới có thể phục hồi tinh thần lại. Vòng xoáy bảy màu là thông đạo thích hợp cho ý thức thể hoạt động, nhưng sau khi từ trong thông đạo đi ra. ý thức thể dường như đã bước vào một hầm băng đáng sợ, cảm giác cực kỳ lạnh lẽo, giống như cảm giác băng trùy xuyên thấu vào trong cơ thể, không chỉ lạnh mà còn đau.
Vì vậy, ý thức thể của Ngô Minh vẫn luôn co đầu rút cổ ở trong thân thể, nước chảy bèo trôi. Anh mở mắt ra nhìn xung quanh thì thấy xung quanh toàn là nước, khi nhìn về phía trên mặt nước thì tối đen như mực, Ngô Minh nghĩ giờ phút này hẳn là ban đêm.
Mấy phút sau, thân thể khôi phục một ít tri giác, nhưng nhiều bộ phận vẫn chưa được tu bổ xong, cả tay và chân đã bị mất trong thông đạo cần một khoảng thời gian nhất định mới có thể sinh trưởng trở lại. Lúc này Ngô Minh đang chìm trong đáy vực nước này, sâu mười mấy mét, hẳn là một cái ao hồ.
Ngay sau đó, Ngô Minh đã phát hiện ra một chuyện khó mà tin nổi.
Nơi này thế nhưng không có nguyên khí, Ngô Minh sợ mình cảm ứng sai lầm cho nên lại cảm ứng một chút, kết quả vẫn là không có dao động nguyên khí, nồng độ nguyên khí ở đây hóa ra bằng không.
Rõ ràng là điều này khó xảy ra, sau khi xảy ra thảm họa nguyên khí, ở bất kỳ nơi nào trên thế giới cũng sẽ có nguyên khí, khác biệt chỉ là nồng độ cao thấp bất đồng, nhưng sẽ không bao giờ có nơi nào có nồng độ bằng 0. Sẽ có nguyên khí ở khắp mọi nơi, trừ khi nó không phải là Nguyên khí thế giới.
Ngô Minh lập tức tinh thần rung lên, thầm nghĩ nơi này không còn là Nguyên khí thế giới sao?
Nhưng theo truyền thuyết, mình đi vào thông đạo Vòng xoáy bảy màu thì sẽ đến Đệ nhất nguyên khí thế giới. Theo cách phân chia Nguyên khí thế giới thì Đệ nhất nguyên khí thế giới sẽ có mật độ nguyên khí dầy đặc nhất và cao thủ mạnh nhất, thế nhưng trước mắt căn bản không phải như vậy, như vậy nơi này đến tột cùng là địa phương nào?
Ngô Minh rất tò mò và muốn tìm ra bộ mặt thật của thế giới này. Hiện tại vẫn còn chờ thân thể tái sinh xong, nhưng hoàn cảnh hiện tại không ngăn cản được suy nghĩ của Ngô Minh.
Đầu tiên chính mình xuyên qua Vòng xoáy bảy màu tiến vào một nơi, mà nơi này không có bất kỳ nguyên khí nào tồn tại. Nếu như nơi này là Đệ nhất nguyên khí thế giới, thật sự là rất khác so với dự kiến ban đầu, nói là biến hóa nghiêng trời lệch đất cũng không quá đáng chút nào. Ngoài ra, Ngô Minh gặp phải lối ra đầu tiên khi đi qua thông đạo Vòng xoáy bảy màu, dường như chỉ có ý thức thể mới được phép đi qua nơi đó, bởi vì cơ thể của Ngô Minh vẫn còn nên Ngô Minh đã từ bỏ lối ra đó, vẫn tiếp tục bám trụ cho đến khi lối ra thứ hai xuất hiện.
Nếu mình như thế này, chẳng phải Kerrigan đạo sư cũng vậy sao?
Nếu như Kerrigan đạo sư cũng đi qua thông đạo này, như vậy chỉ có hai khả năng, nhưng Ngô Minh kỳ thật biết mình có thể tiến vào đây thân thể bởi vì thân thể của anh ta khác với người thường, cường độ thân thể có thể nói là toàn bộ Nguyên khí thế giới không thể tìm thấy cơ thể thứ hai có thể đạt đến cấp độ này. Ngay cả Tinh Hà, Bát Tí Cự Nhân Vương cùng Lão Pol cao thủ nguyên khí cấp tám cũng không có thân thể mạnh mẽ bằng Ngô Minh.
Cho dù như vậy Ngô Minh cũng là miễn cưỡng mới mang theo thân thể đi tới nơi này, đổi lại là Kerrigan đạo sư thì nàng không thể mang theo thân thể tiến vào nơi này. Nói cách khác, Kerrigan đạo sư hiện tại có khả năng chỉ có ý thức thể.
Nghĩ đến đây, trái tim của Ngô Minh chùng xuống, dựa theo môi trường xa lạ ở đây. Không có nguyên khí dễ chịu, ý thức thể giống như trần trụi ngâm trong nước đá, rất khó kiên trì. Và hậu quả là đổ vỡ tiêu tan, nếu là như vậy, Kerrigan đạo sư rất có thể đã chết.
Kết quả này hiển nhiên không như ý muốn của Ngô Minh, lần này anh đã mạo hiểm rất lớn để tìm Kerrigan đạo sư, nhưng nếu đạo sư đã chết thì mọi nỗ lực trước đó đều vô ích.
Mặc dù miễn cưỡng thừa nhận nhưng Ngô Minh biết rằng khả năng này là rất cao, nhưng dù thế nào đi nữa, nếu đã đến rồi thì Ngô Minh sẽ cố gắng hết sức để tìm ra tung tích của Kerrigan đạo sư. Bởi vì không có nguyên khí, Ngô Minh tái tạo thân thể cũng rất chậm, cũng may nhờ vào thân thể cường đại này, bằng không thật sự sẽ gặp phải tuyệt cảnh, bởi vì trong đó có chứa gien của Trùng tộc nên cho dù không dựa vào nguyên khí cũng có thể dựa vào năng lượng của mình để tái tạo, chỉ cần hệ thần kinh trung ương không bị tổn hại thì Ngô Minh có thể tái sinh, điều này chắc chắn trở thành bảo chứng lớn nhất.
Không có nguyên khí, cũng có nghĩa là không thể sử dụng sức mạnh của thẻ bài, hơn nữa Ngô Minh cũng không thể huy động nguyên khí của mình để lấy đồ vật trong Tạp giới ra, điều này làm cho Ngô Minh cảm thấy có chút không thích ứng. Trước mắt vẫn phải ẩn nấp ở nơi này, chờ đợi thân thể phục hồi như cũ lại tính toán sau, nếu không, nếu đây thật sự là Đệ nhất nguyên khí thế giới thi khi gặp phải cường giả, vậy thì Ngô Minh bây giờ không có cơ hội chiến thắng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ước chừng ba giờ, thân thể của Ngô Minh đã khôi phục được 90%, Ngô Minh lập tức mở mắt giẫm xuống đáy hồ, sau đó bơi nhanh lên mặt nước.
Sau khi nổi lên, Ngô Minh nhìn thấy bầu trời đầy sao, quả nhiên trời đã tối, nhưng dường như có ánh sáng ở một phương, chiếu rọi bầu trời đêm một cách mờ nhạt.
"Nơi này đến tột cùng là địa phương nào?" Ngô Minh trong lòng tự hỏi, vừa rồi dưới đáy hồ anh ta cũng tìm được một ít cá bình thường, đều là dạng sống thấp nhất, cũng không có dao động nguyên khí. Mà ngoại giới cũng giống như vậy, nguyên khí tựa hồ căn bản không tồn tại, cây cối xung quanh hồ cho Ngô Minh một loại cảm giác đã từng quen biết.
Cách hồ hàng trăm mét, Ngô Minh bơi rất nhanh. Một lúc sau, mặc dù không vận dụng được nguyên khí nhưng sức mạnh thân thể của Ngô Minh rất lớn, anh ta đạp lên mặt nước nhảy ra khỏi hồ và đáp vào bờ.
Bởi vì sức mạnh ăn mòn trong Vòng xoáy bảy màu nên cơ giáp nguyên bản của Ngô Minh đã hoàn toàn biến mất, quần áo của anh ta tự nhiên cũng không may mắn thoát khỏi, cho nên Ngô Minh lúc này mới trần như nhộng. Dưới ánh trăng, cơ thể của Ngô Minh giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo nhất, mỗi cơ bắp đều có đường nét và khối lượng tương xứng, khi kết hợp lại với nhau sẽ là tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo nhất mà chỉ những nhà điêu khắc hàng đầu mới có thể tạo nên hình dáng cơ thể này.
Bất quá Ngô Minh không phải bạo lộ cuồng, từ trong miệng nhổ ra chiếc Tạp giới muốn lấy đồ vật bên trong ra, nhưng không có nguyên khí nên chỉ có thể tạm thời từ bỏ, đeo Tạp giới của mình vào và nhìn xung quanh, sau đó liền chạy về phía ánh sáng nơi xa.
Trong đêm tối, Ngô Minh chạy với tốc độ nhanh hơn báo gấp mấy lần, chỉ còn lại tàn ảnh trên không trung. Trước mặt có một cây đại thụ, Ngô Minh hơi nhún chân giẫm một cái, cả người nhảy lên nắm lấy cành cây lại mượn lực nhảy một cái, sau đó trèo lên ngọn cây cao hơn chục mét nhìn vầng sáng xa xa.
Cảnh tượng vừa nhìn thấy lại khiến Ngô Minh sững sờ ở đó, ánh mắt lộ ra vẻ không tin, trợn mắt há hốc mồm nói không ra lời.
“Cái này… cái này… đây là?” Một lúc sau, Ngô Minh mới nói một câu, cảnh tượng có thể làm cho Ngô Minh kinh ngạc như vậy hiển nhiên hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh ta.
Quả thực, Ngô Minh đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến cảnh tượng trước mắt.
Anh thấy cái gì?
Ánh đèn, ánh đèn của thành phố, ánh đèn của một thành phố hiện đại, Ngô Minh đã nhìn thấy quá nhiều cảnh đêm như thế này ở thế giới cũ, nhưng làm sao có thể ở đây?
Cuối cùng nơi này là địa phương nào?
Cảnh đêm của thành phố này trông rất quen thuộc, trong đầu Ngô Minh lập tức nảy ra một ý nghĩ, đây là Vũ thành, không sai, đây chính là Vũ thành.
Nhưng điều này sao có thể? Làm sao đây lại là Vũ Thành? Vũ Thành đã bị phá hủy ba năm trước, biến thành đống đổ nát và trở thành một nơi không người lạ nào được đến gần. Chính mình gần đây mới thu hồi Vũ Thành, nhưng một cảnh đêm toà đô thị trước mắt căn bản không một chút hư hại nào.
Dĩ nhiên giống hệt như Vũ Thành trong trí nhớ của Ngô Minh ở thế giới cũ.
"Gặp quỷ rồi!"
Ngô Minh lẩm bẩm nói, đầu óc lúc này trống rỗng, hiện tại anh ta có một cổ xúc động muốn tiến vào Vũ Thành giống như ở thế giới cũ này, nhìn xem nơi này là địa phương quỷ quái gì, kích động này cực kỳ mãnh liệt. Ngô Minh lúc này mới từ trên cây nhảy xuống, chạy về phía thành phố. Mười phút sau, Ngô Minh nhìn thấy một con đường, vì trời đã khuya nên thỉnh thoảng có ô tô chạy qua, bất quá nhìn thấy ven đường một Ngô Minh ánh mắt cổ quái trần truồng đều là không chút nào dừng lại, một chân đạp chân ga lập tức rời đi.
Lúc này, một chiếc xe cảnh sát tuần tra ban đêm từ xa chạy tới và phát hiện Ngô Minh.
Một trận tiếng thắng xe vang lên, xe cảnh sát dừng trước mặt Ngô Minh, hai cảnh sát mặc sắc phục xuống xe.
"Này, có chuyện gì vậy? Anh gặp cướp à?" Một cảnh sát khoảng ba mươi tuổi dùng đèn pin chỉ vào Ngô Minh và hỏi lớn, trong khi Ngô Minh cũng dừng lại và nhìn hai cảnh sát.
Dù nhìn thế nào đi nữa thì đây đều là con người, vẻ mặt động tác cùng phản ứng đều không có bất cứ vấn đề gì, Ngô Minh phủ nhận suy đoán lúc trước khả năng tất cả những điều này chỉ là ảo giác. Lúc này Ngô Minh hai mắt trừng lớn, anh ta nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ chính mình lại trở về rồi?
"Ta đã trở lại sao? Giống như trước, ta lại trở về rồi." Ngô Minh tự lẩm bẩm, hai người cảnh sát không hiểu được Ngô Minh nói cái gì, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, nhưng Ngô Minh biết mình đang nói cái gì. Ba năm trước đây, Ngô Minh chết ở Tân thế giới mới, không hiểu sao lại xuyên về quá khứ, lúc này viết nên một đoạn truyền kỳ trải qua, trở thành cường giả hàng đầu Nguyên khí thế giới.
Lẽ nào lần này cũng giống như vậy?
Ngô Minh nuốt nước bọt và vô cùng sợ hãi, nói thật là anh không muốn chuyện như thế này xảy ra, lần trước anh cũng không bận tâm nhưng lần này thì khác, Ngô Minh có quá nhiều thứ phải lo. Anh ta nhất định phải quay lại, nguyên nhân là vì còn chưa nhìn thấy đứa bé trong bụng Tinh Toa, vậy làm sao có thể bắt đầu lại từ đầu?
“Hình như là bị kích thích, hoặc là có vấn đề tâm thần!” Nhìn Ngô Minh đang tự lẩm bẩm một mình, ngẩn người, một cảnh sát lắc đầu nói.
"Vậy thì chúng ta làm gì bây giờ?"
"Cái gì phải làm sao đây? Cảnh sát nhân dân là vì người dân, đưa anh ấy về kiểm tra nhân thân, yêu cầu người nhà đưa anh ấy về, đồng thời liên hệ với bệnh viện tâm thần thành phố xem có bệnh nhân nào mất tích hay không."
Hai cảnh sát nói xong, sau đó bước tới và kéo Ngô Minh đang ngơ ngẩn lên xe, một cảnh sát thậm chí còn cởi áo khoác của mình mặc vào cho Ngô Minh.
Xe cảnh sát sau đó lái vào thành phố.